Cửu Đỉnh Ký

Chương 34: Thủ lĩnh mới

Hàng rào bằng gỗ cao cao bao bọc chung quanh Đằng gia trang, còn có tộc nhân đứng tại đại môn canh gác.

- Đội thợ săn đã trở về!

Nơi đại môn vang lên tiếng reo hò.

Tại luyện võ trường trong tộc, không ít tộc nhân đang nói chuyện đều chạy tới, thế nhưng vừa nhìn, không ít người sắc mặt đại biến. Từ đằng xa đã thấy được những vết thương trên người thành viên của đội thợ săn, còn có vết tích băng bó, cùng với một số thi thể tộc nhân được khiêng theo.

Có tộc nhân đã chết!

- Cường tử!

Tiếng hét bi thống vang lên.

- Nhanh đi thông báo cho tộc trưởng!

Lập tức có người la lớn, thanh âm rất thê lương.

......

Một lát sau, tại luyện võ trường đã tụ tập gần hai ngàn người. Ngoại trừ những người còn đang canh tác ngoài ruộng, tẩt cả những người còn lại đều tụ tập tại đây. Biểu tình của mỗi người đều rất nặng nề, đặc biệt hoàn có một số gia quyến của tộc nhân đã chết, đều khóc lóc quỳ trên mặt đất. Tộc trưởng Đằng Vân Long trên mặt cũng đầy vẻ đau xót.

- Lần này đội thợ săn lên núi, gặp phải Lang Vương đi tuần, tổng cộng đã chết năm người, bốn người tàn phế.

Thanh âm của Đằng Vân Long trầm thấp. Trong đám người ẩn ước có tiếng khóc.

- Đằng Vĩnh Liên, Đằng Vĩnh Cường, Đằng Vĩnh Nghĩa...

Đằng Vân Long một hơi đọc ra ra năm tên.

- Bọn họ là vì Đằng thị nhất tộc mà chết. Gia quyến của năm người bọn họ, trong tộc sẽ bồi thường cho mỗi nhà một trăm lượng bạc. Từ hôm nay trở đi, trong tộc sẽ phụng dưỡng bọn họ!Giọng nói của Đằng Vân Long có vẻ không ổn định. Đây là quy củ từ xưa, những người chết trận vì dòng họ sẽ được bồi thường một trăm lượng bạc, tàn phế sẽ được bồi thường năm mươi lượng bạc, gia quyến sẽ do toàn bộ tộc phụng dưỡng.

Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn tất cả.

Mấy năm nay, mặc dù hắn đã từng nghe nói có một thôn trang bị cường đạo thổ phỉ giết sạch, thế nhưng hắn không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe nói mà thôi, không có cảm giác rung động như lúc này.

Bởi vì Đằng gia trang là một thôn trang lớn tương đối mạnh, cường đạo thổ phỉ bình thường đều không dám chọc vào, còn Bạch Mã bang thì chỉ thu tiền hàng năm. Cuộc sống của Đằng gia trang vẫn trôi qua rất yên bình, đã rất lâu không người nào bị giết.

Dù sao khi tiến vào đại sơn, mấy chục năm mới có thể gặp phải Lang Vương đi tuần một lần.

- Châm lửa!

Giọng nói của Đằng Vân Long đột nhiên vang lên, khiến cho Đằng Thanh Sơn giật mình bừng tỉnh.

Hoả táng! Đây là quy củ trong tộc.

Từng ngọn lửa bốc lên cao. Những cỗ thi thể đặt trên bó củi tất cả đã từng là trưởng bối quen thuộc trong tộc. Chu vi ngập tràn tiếng khóc, thế nhưng cũng có không ít người chỉ lẳng lặng nhìn tất cả, bởi vì bọn họ đã từng trải qua nhiều gian khổ, càng khó quên đi được.

Bọn họ đã sớm hiểu được, muốn sinh tồn tại mảnh đất này là phải đổ máu. Cho nên các tộc nhân từ nhỏ đã khổ luyện, không có một ngày lơ là.

oOo

Từ đường của Đằng thị nhất tộc.

"Két két!" Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, những gia quyến cầm trên tay năm hủ tro cốt khóc lóc đi vào từ đường.

Đằng Thanh Sơn và phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đứng cạnh nhau, lẳng lặng nhìn tất cả. Không gian của từ đường rất lớn, so với kho chứa binh khí không hề nhỏ hơn. Tại từ đường có bày rất nhiều hủ tro cốt, có thể nói là có đến ngàn vạn, những hủ tro cốt dày đặc được xếp đặt rất chỉnh tề.

"Đây là tro cốt của những tiền bối Đằng thị nhật tộc ngàn năm qua, các thế hệ vì dòng họ mà chết." Đằng Thanh Sơn cũng biết điều này.

Cũng không phải tất cả đều được đặt vào từ đường.

Trong hơn một ngàn năm lịch sử của Đằng thị nhất tộc, những người vì dòng họ mà chết trận, có cống hiến cho dòng họ, có cống hiến đích, sau khi chết mới có thể tiến vào từ đường. Còn những người bình thường, sau khi chết tối đa chỉ được hoả táng, không được vào từ đường, tên cũng lên không được ghi lên "Đằng thị tộc bia".

"Đằng thị tộc bia!"


Đằng Thanh Sơn nhìn về phía những khối bia đá cao chừng một trượng đứng sừng sững trong từ đường, mỗi một khối bia đá thượng đều được khắc những cái tên dày đặc, mỗi một cái tên đều đại biểu cho những tiền bối trong lịch sử của Đằng thị nhất tộc.

- Danh lưu tộc bia!

Đằng Vân Long trầm giọng nói.

Lập tức có một lão giả tóc hoa râm, cầm dao khắc đi tới một khối bia đá, chăm chú khắc tên của năm người vào.

"Hu hu..." Những gia quyến của người chết đều bật khóc, khiến cho bầu không khí càng thêm bi thống.

Đằng Vân Long đi đến bên cạnh gia quyến của người chết. Bọn họ đều chết đi ở cái tuổi cường tráng nhất, hài tử của bọn họ hầu hết đều chỉ là thiếu niên, lớn nhất chỉ mới hai mươi tuổi. Đằng Vân Long xoa đầu một hài tử, ánh mắt nhìn về phía những thiếu niên khác:

- Cha của các con đều là hảo hán của Đằng thị nhất tộc ta, vì gia tộc mà chết, các ngươi phải cảm thấy tự hào vì bọn họ!

"Dạ!" Đám thiếu niên đều gật đầu.

Vài năm sau, những thiếu niên này cũng sẽ giống như phụ thân bọn chúng, cũng vì bảo vệ gia tộc mà chiến đấu. Đằng thị nhất tộc có thể ngàn niên bất diệt, chính là ngờ vào tinh thần bất khuất từng đời truyền lại.

oOo

Nơi ở của tộc trưởng Đằng Vân Long, trên nhà chính đang có tám người tụ tập.

Ngoại trừ tộc trưởng Đằng Vân Long, còn có Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Phàm, cùng với ba vị lão nhân trong tộc, còn có một người là Đằng Thanh Sơn.

- Vĩnh Lôi! Lần này các ngươi làm rất tốt. Thi thể của Lang Vương kia, đao kiếm bình thường đều không thể đâm thủng qua da lông. Đặc biệt là thi thể này toàn thân đều trắng như tuyết, da lông cũng không bị tổn thương gì, so với da của mãnh hổ còn lớn hơn. Rất nhiều người có tiền và địa vị đều muốn mua, luận về giá trị không hề kém hơn so với da của tuyết điêu!

Đằng Vân Long lên tiếng.

Lần này thu hoạch của gia tộc đích xác không nhỏ. Da của Lang Vương so với da của tuyết điêu còn hiếm có và trân quý hơn, đặc biệt Lang Vương này toàn thân đều trắng như tuyết.

- Tộc trưởng.

Đằng Vĩnh Lôi lên tiếng:

- Lần này kỳ thật đều là nhờ Thanh Sơn. Nếu như không có nó, chúng tôi tối đa cũng chỉ có hai ba người quay về được, đừng nói đến chuyện giết chết Lang Vương. Bốn con sói đầu đàn và một con Lang Vương, còn có hơn trăm con sói hoang, tất cả đều là do Thanh Sơn giết chết.

Không ít người ở đây đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, lúc này vẫn còn là một thiếu niên.

Lần này có tộc nhân chết đi, mặc dù đau xót, nhưng sinh sống tại thời loạn thế này, sau khi biết được Đằng Thanh Sơn có vũ lực kinh người, từ đáy lòng bọn họ trái lại có một cảm giác vui mừng.

Một người giết chết trăm con sói hoang, bốn con sói đầu đàn, một con Lang Vương... Đây là loại cường giả đáng sợ đến mức nào? Mà cường giả như vậy còn chưa đến mười tuổi, đợi đến khi thành niên sẽ cường đại đến mức nào? Quan trọng nhất chính là... Cường giả này là người của Đằng thị nhất tộc bọn họ.

- Thanh Sơn, giỏi lắm!

Đằng Vân Long lên tiếng.

- May mà lúc trước Thanh Sơn không đến Quy Nguyên tông!

Đằng Vĩnh Tương cảm thán:

- Nếu như nó đến Quy Nguyên tông thì chưa chắc đã có được thương pháp cao như vậy. Hài tử Thanh Sơn này... một mình luyện tập, so với người khác được chỉ dạy còn tốt hơn.

Khi biết được chiến tích của Đằng Thanh Sơn, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận thực lực của hắn, không thể tranh luận chính là đệ nhất hảo hán trong tộc.

Đám người Đằng Vân Long cũng cảm thấy may mắn vì lúc trước không đưa Đằng Thanh Sơn đến Quy Nguyên tông. Nếu như Đằng Thanh Sơn đến Quy Nguyên tông, tạm thời căn bản sẽ không giúp đỡ được cho gia tộc, trừ phi là hắn có được địa vị cao tại Quy Nguyên tông. Nước xa không cứu được lửa gần, Đằng Thanh Sơn ở lại trong tộc, đương nhiên là có thể giúp đỡ càng nhiều cho gia tộc.

- Trường thương của Thanh Sơn đã bị gãy khi chiến đầu cùng với Lang Vương, hơn nữa cây thương đó đối với Thanh Sơn hiện tại, chỉ sợ là hơi ngắn một chút.

Đằng Vĩnh Tương lên tiếng.

- Ừm! Đúng vậy, nên đổi một cây trường thương khác! Thanh Sơn! Đi, chúng ta cùng đến kho binh khí!

Đằng Vân Long mỉm cười đứng dậy.

Đằng Thanh Sơn cũng theo mọi người đi đến kho binh khí.


Năm đó chỉ là một hài đồng sáu tuổi, Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy thanh nam thương bảy thước hơi dài một chút. Thế nhưng hôm nay hắn đã chín tuổi, chỉ qua ba tháng nữa là mười tuổi. Hắn hôm nay đã cao năm thước tám tấc (một mét bốn lăm), sử dụng trường thương bảy thước lại cảm thấy hơi ngắn. Lấy chiều cao mà nói, trường thương thuận tay nhất phải có độ dài khoảng bảy thước sáu tấc.

Kho binh khí mở ra.

- Thanh Sơn, con hãy chọn một thanh trường thương đi!

Đằng Vân Long cười nói.

Trong tộc có dự trữ rất nhiều trường thương, căn bản là không cần đặc biệt luyện chế, chỉ cần đến chọn là được.

Trường thương bằng gỗ, cho dù là thanh nam mộc tốt nhất, đối Đằng Thanh Sơn mà nói chỉ ngại chất liệu kém một chút.

"Nơi này cũng có thương làm bằng sắt và thép phổ thông. Chất lượng của thương sắt so với thương thép không kém hơn không ít, hơn nữa còn nhẹ hơn rất nhiều." Đằng Thanh Sơn đi một vòng, ánh mắt dừng lại tại một cán thương bằng thép, hắn đưa tay cầm lấy, thử múa hai ba cái: "Cây thương này công nghệ không tệ, trọng lượng cũng vừa đủ, cộng thêm đầu thương cũng xấp xỉ hai mét. Mặc dù hơi dài một chút, nhưng đối với ta lại không có ảnh hưởng gì, sau này thân thể cua ta cao hơn một chút, có thể tiếp tục sử dụng thêm một đoạn thời gian nữa.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Đằng Vân Long:

- Ông ngoại, con chọn cây này!

- Thanh Sơn! Đây là một thanh thương thép thượng đẳng, cộng thêm đầu thương thì phải dài đến tám thước, nặng đến năm mươi hai cân. Nếu như gặp phải quần chiến, khí lực sẽ tiêu hao rất nhiều. Hay là con đổi một thanh khác đi!

Đằng Vân Long lên tiếng. Khí lực của con người là có hạn, trường kỳ huy động vũ khí hạng nặng trong thời gian quá dài, khí lực sẽ cạn sạch.

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười:

- Cứ chọn nó đi, không cần đổi đâu!

Đạt đến cảnh giới "nhân thương hợp nhất", khi Đằng Thanh Sơn sử dụng trường thương, cơ nhục của thân thể chỉ dùng lực một phần, còn một bộ phân cơ nhục khác đều nghỉ ngơi, sợ rằng có đánh một ngày đêm cũng không thấy mệt. Lấy gân cốt hình ý tông sư và năng lực khống chế cơ nhục của hắn mà nói, đùa giỡn một thanh trường thương năm mươi hai cân làm sao có thể mệt được.

Huống hồ, hắn còn có nội kình.

- Được rồi, nói không lại con!

Đằng Vân Long cười ha hả đi đến những chiếc rương, lấy ra một đầu thương đồng bộ. Thương thép này công nghệ quả thật rất tốt, đầu thương và cán thương gắn vào nhau, cũng không phải là chỉ lắp vào, mà là bên trong có gần một thước ren, khiến cho đầu thương vững vàng gắn vào cán thương.

Tua đỏ mang theo một cỗ khí tức máu tanh, hiển nhiên thanh thương thép này đã thấm vô số máu.

"Ồ?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc vặn cán thương một cái, xoay tròn đem toàn bộ cán thương chia làm hai nửa.

Đằng Vân Long cười nói:

- Cán thương này chia làm hai đoạn, ở giữa cũng có ren. Bình thường ở bên ngoài, trường thương quá dài vướng bận thì có thể tháo ra, khi nào cần dùng thì gắn vào.

Đằng Thanh Sơn rất hài lòng với công nghệ này, sau khi đem trường thương bằng thép gắn vào, liền tùy ý múa vài cái.

"Vù, vù!"

Thương ảnh bay lượn, mang theo tiếng rít phá không.

"Không tệ!" Đằng Thanh Sơn càng hài lòng. Tính đàn hồi của thương thép này phi thường tốt, nếu như quán nhập nội kình vào, chịu đựng vạn cân khí lực cũng không có vấn đề gì.

- Tộc trưởng!

Lúc này Đằng Vĩnh Lôi ở bên cạnh liền lên tiếng, trên mặt y có vẻ khổ sở:

- Hiện tại tay trái của tôi đã bị đứt, không còn thích hợp đảm đương chức thủ lĩnh của đội thợ săn. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở lại trong tộc. Về phần thủ lĩnh của đội thơ săn, tộc trưởng, ngài cũng nên chọn một người khác!

Nhất thời bầu không khí thay đổi.

- Vĩnh Lôi!

Đằng Vĩnh Phàm an ủi vỗ vỗ vai Đằng Vĩnh Lôi. Cánh tay trái bị đứt, đối với một nam nhân thượng võ mà nói là một chuyện vô cùng thống khổ.

- Vĩnh Lôi! Sau này ngươi cứ ở lại trong tộc. Về phần thủ lĩnh của đội thợ săn... Đằng Vân Long quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Đằng Thanh Sơn.

Mấy lão nhân khác ở đây, còn có Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Tương đều quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Có ý tứ gì, chẳng lẽ là nói đến mình? bản thân mình qua ba bốn tháng nữa mới chỉ mười tuổi mà thôi.

- Thanh Sơn!

Đằng Vân Long nhìn hắn:

- Anh hùng không hỏi thiếu niên! Tại thời loạn thế này, không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn vào thực lực! Từ hôm nay trở đi, con chính là thủ lĩnh của đội thợ săn. Con phải nhớ kỹ... Con hiện tại đã là đệ nhất hảo hán của Đằng thị nhất tộc chúng ta, thân là đệ nhất nhân trong tộc, con nhất định phải lãnh nhận trách nhiệm!

Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn về phía nhi tử của mình:

- Thanh Sơn! Nam nhân nhất định phải gánh lấy trách nhiệm. Đệ nhất hảo hán trong tộc nhất định phải có trách nhiệm của đệ nhất hảo hán. Từ hôm nay trở đi, con sẽ phải học cách gánh vác trách nhiệm, tương lai, trong tộc còn phải nhờ con dẫn dắt!

- Vâng, cha!

Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên cảm giác như một tảng đá đè nặng lên người.

Những vấn đề khó khăn của gia tộc trước đây, đều là do đám người phụ thân và ông ngoại dẫn đầu giải quyết, hắn có thể không lo không nghĩ, nhưng từ hôm nay trở đi, hắn sẽ phải đứng ra.