Lý cười kinh ngạc:
- Đằng đại ca, huynh lúc trước chưa từng thu đồ đệ nào mà.
Lão Uông bên cạnh ngạc nhiên hỏi:
- "Đồ đệ" nghĩa là gì vậy?
Lý vội giải thích:
- Đồ đệ chính là môn đồ!
Trên Đoan Mộc Đại Lục cũng không có gọi đồ đệ, mà gọi là môn đồ. Còn sư phụ thì vẫn là sư phụ.
- Hống...
Lý cúi đầu nhìn thiếu niên mãnh thú.
Thiếu niên mãnh thú trong mắt ánh lên sắc ngây dại rồi liên tục gầm gừ. Bao nhiêu lâu rồi không có biện pháp trao đổi với nhân loại, điều này làm thiếu niên mãnh thú rất thích nữ tử biết thú ngữ này. Gã cảm thấy... nữ tử trước mắt này là người tốt nhất, đáng yêu nhất trong nhân loại!
- Ông chủ, với thực lực của người thì ai được thu làm học trò quả là có phúc khí. Thiếu niên mãnh thú này khẳng định sẽ đáp ứng thôi. - Lão Uông cười khà khà.
- Đương nhiên. - Tiểu Bình cũng tự tin.
Đằng Thanh Sơn chỉ cúi đầu nhìn thiếu niên dã thú, càng nhìn càng thích. Nếu Đằng Thanh Sơn có thể truyền cho gã y bát, tương lai sẽ là hảo đệ tử có thể phát dương quang đại nội gia quyền của mình! Có thể dưới tình huống chẳng ai dạy bảo, thuần túy bắt trước từ dã thú mà cảm được thiên địa tự nhiên, đạt tới cảnh giới tông sư gân cốt tề minh.
Quả là thiên tài!
- Nếu gã biết tiếng người, có ai ngay từ đầu truyền cho hắn tu luyện nội kình, vậy chỉ sợ gã không thể đạt tới thành tựu cảnh giới tông sư.
Đằng Thanh Sơn vô cùng cảm thán,
- Không hiểu tiếng người, phúc họa quả nhiên khó nói.
- Hống....
Sắc mặt Lý không được tốt đẹp, nàng liên tục phát ra tiếng gầm gừ.
Thiếu niên mãnh thú lại không lên tiếng nữa.
- Được không?
Đằng Thanh Sơn cảm thấy không ổn.
- Đằng đại ca.
Lý nhăn nhó nhìn hắn.
- Thiếu niên mãnh thú này chính là tên nhũn não. Có thể do lúc trước Đằng đại ca đấu với hắn một hồi, do đó hắn có địch ý với huynh. Muội nói như thế nào hắn cũng không chịu, rất chi là ngoan cố, đúng là một tên não thối! (ý nói bảo thủ, cứng đầu không chịu nghe lời)
Đằng Thanh Sơn nghe thế kinh ngạc.
- Vừa rồi huynh không hạ thủ độc ác mà.
Đằng Thanh Sơn bất lực nhìn thiếu niên mãnh thú.
Thiếu niên mãnh thú vẫn không nói gì.
- Thiếu niên mãnh thú này không hiểu tiếng người, từ trước đến nay đều sống chung với dã thú, ước đoán trí tuệ cũng chỉ như một hài đồng.
Đằng Thanh Sơn phán đoán:
- Tư duy của hắn sợ không thể so được với thường nhân.
Đằng Thanh Sơn không ngừng suy tư, làm sao có thể buộc thiếu niên mãnh thú nghe lời.
Trí tuệ thấp, lại ngỗ ngược mười phần.
Ở Khốn Lung Đổ Đấu vài năm, tính nết thiếu niên mãnh thú đích xác rất khó dạy.
- Đằng đại ca.
Lý mở miệng nói vẻ bất lực:
- Tâm tính thiếu niên mãnh thú này cũng tương tự một con dã thú. Huynh không biết khi hắn nói với muội giống y như đứa trẻ hai ba ấy. Hơn nữa, còn cố chấp hơn cả trẻ con hai ba tuổi, đầu óc hắn dường như hoàn toàn xơ cứng rồi.
- Tiếp tục xuất phát, trên đường đi để từ từ nghĩ biện pháp.
Đằng Thanh Sơn đi qua, giải khai xích sắt trên người thiếu niên mãnh thú,
- Tiểu nói cho hắn biết, nếu hắn dám công kích hoặc chạy trốn thì huynh sẽ đánh gãy chân hắn đó!
- Được.
Lý lập tức nói cho thiếu niên mãnh thú.
- Hống hống... Thiếu niên mãnh thú vội nói với Lý.
Lý cười cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Đằng đại ca, huynh có đoán ra vừa rồi thiếu niên mãnh thú nói gì với muội không?
- Nói cái gì? Thà chết chứ không chịu khuất phục à? Đại loại như thế chứ gì?
Đằng Thanh Sơn không thể hiểu được tư duy của thiếu niên mãnh thú.
Lý không kìm được, phì cười:
- Muội đem những lời huynh nói cho hắn, nhưng thiếu niên mãnh thú vừa rồi nói với muội là hắn không muốn đi với huynh, hắn muốn đi theo muội!
- Đi theo muội?
Đằng Thanh Sơn tựa hồ hơi hiểu.
Nỗi khổ của một người không thể trao đổi với nhân loại, nếu một khi rời khỏi đám người Đằng Thanh Sơn... Những gì chào đón thiếu niên mãnh thú chỉ sẽ là bị một đội nhân mã bắt lấy. Không có trí tuệ nhân loại, mặc dù khí lực rất mạnh, nhưng chỉ cần bày ra cạm bẫy là có thể dễ dàng bắt được thiếu niên mãnh thú này!
Rời khỏi Lý nó sẽ tiếp tục chịu vận mệnh bi thảm! Thiếu niên mãnh thú đã nếm hơn chục năm đau khổ, rốt cuộc gã không muốn như vậy nữa!
Phải đi theo nữ tử nhân loại này!
Thiếu niên mãnh thú hạ quyết tâm.
******
Khi hoàng hôn xuống trời đã mau tối hơn, xe ngựa của đám người Đằng Thanh Sơn dừng lại bờ quan đạo bên cạnh một con sông. Tối nay họ chuẩn bị qua đêm tại đây!
- Đằng đại ca, xem ra Phương Gia Đan Ương Thành không đuổi giết chúng ta rồi.
Lý cười nói.
- Ừm, đã cả ngày hôm nay. Chúng ta đi với tốc độ cũng không nhanh, muốn truy sát chúng ta thì sớm đã đuổi tới rồi.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía nam, cười:
- Phương Gia có thể trở thành chủ nhân của Đan Ương Thành, chắc không đến mức thiển cận như vậy.
Nói xong, Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
Ở đó, thiếu niên mãnh thú chỉ mặc khố da, hai tay hai chân đều chấm xuống đất, tựa như một con cô lang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
- Đứng lên!
Đằng Thanh Sơn quát lớn.
Thiếu niên mãnh thú ngẩng đầu lên, gã bị Đằng Thanh Sơn trừng mắt nhìn lập tức hiểu ý của nhân loại cường đại này, lập tức bật dậy đứng rất thẳng.
Lý không kìm được ròn tan:
- Đằng đại ca, chỉ bắt hắn cách đứng và đi thẳng cũng đã là rất khó rồi đó nha.
Lý nói.
- Ừm, huynh vừa quay đầu lại, tiểu tử này đã hai tay hai chân lại chống xuống đất rồi.
Đằng Thanh Sơn tức giận nhưng không làm thế nào được. Mặc dù thiếu niên mãnh thú không có nhận hắn làm sư phụ, nhưng Đằng Thanh Sơn đã bắt đầu ép buộc, chỉnh đốn gã theo một vài quy củ thông thường. Tỷ như đi phải thẳng, ăn cơm phải dùng đũa!
- Dạy đệ tử như vậy quả là khó.
Đằng Thanh Sơn thở dài cười khổ nói:
- Lão Uông, chuẩn bị quần áo sạch để thay cho tiểu tử này.
Đằng Thanh Sơn gọi một tiếng.
- Dạ, ông chủ.
Lão Uông rất chịu khó.
- Sau này ta phải bắt hắn cắt móng tay, bắt hắn đi tắm, rồi mặc quần áo!
Đằng Thanh Sơn tự mình cũng cảm thấy rất khó khăn. Nội gia quyền nhất mạch mà đại đệ tử lại đến cả y phục cũng chẳng biết mặc, thật là mất mặt quá.
Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn cũng muốn cho thiếu niên mãnh thú trở về với cuộc sống của con người.
- Tiểu tử, theo ta tới đây.
Đằng Thanh Sơn đi qua, đưa tay chộp tới.
- Khặc khặc....
Thiếu niên mãnh thú nhe răng trợn mắt, vẻ hơi sợ hãi.
- Ngươi đừng có mà phản kháng.
Đằng Thanh Sơn không quản gã quờ quạng tay chân, nắm luôn cổ gã vươn tay xách lên. Đằng Thanh Sơn biết đệ tử của mình có gần mười vạn cân cự lực, lực chịu đựng của thân thể cũng cao, xách gã lên như vậy cũng không có khả năng làm gã bị thương.
Thiếu niên mãnh thú cứ như vậy bị xách đi, mặc dù đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh hung quang, nhưng vừa nhớ tới sự đáng sợ của nhân vật trước mắt nên gã cũng không dám có động tác gì khác.
...
Đêm khuya.
Thanh Loan và Cuồng Phong Ưng đều đáp xuống đỉnh xe ngựa nghỉ ngơi, còn Tiểu Bình và Lý nghỉ ngơi bên trong. Xe ngựa rất rộng, cho dù chỗ gần cửa xe ngựa cũng đủ để ngồi ba bốn người. Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân ngồi ở cửa xe.
- Vù vù....
Bên cạnh truyền đến tiếng rì rầm khe khẽ. Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên mãnh thú mặc áo bông màu xám, khuôn mặt cũng đã được rửa sạch đang cuộn tròn nằm dài trên mặt đất.
- Vẫn là một thiếu niên.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn gã.
Thiếu niên mãnh thú mặc xong quần áo giống như một thiếu niên nhân loại bình thường, gã đang nằm cuộn tròn tựa như một con mèo!
- Đằng đại ca.
Lý nhìn ra cửa xe ngựa hướng về phía thiếu niên mãnh thú, nàng lộ ra nụ cười điềm tĩnh:
- A Thú kỳ thật cũng là một tiểu hài tử, hài tử không hiểu sự đời, hoàn toàn dựa vào bản tính, hài tử rất ngỗ ngược. Luôn luôn không có ai quản hắn cả!
Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu.
Đằng Thanh Sơn nhớ rõ, quá trình ép buộc cắt móng tay, lúc mặc quần áo.
- Đúng là tiểu tử ngoan cố, nói nhẹ không được, phải ép mới chịu.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Để muội hỗ trợ cho.
Lý cười khuyên bảo:
- Huynh đừng có lúc nào cũng dùng nắm đấm.
- Đằng đại ca, bắt đầu từ ngày mai muội cùng Tiểu Bình cùng dạy A Thú học nói chuyện!
Lý nói.
- Học nói chuyện?
Đằng Thanh Sơn nghe xong, khẽ gật đầu,
- Ừm, chủ ý hay lắm. Nhưng khổ cực cho muội rồi.
- Không sao.
Lý nhìn A Thú, tựa như mẫu thân nhìn hài tử,
- Kỳ thật muội cảm giác hắn rất đáng thương, còn đáng thương hơn cả muội. Từ bé đã không cha không mẹ, sống trong đám dã thú. Đến cả tiếng người cũng không biết nói... Có muội và Tiểu Bình cùng dạy, tin rằng A Thú nhất định có thể mở miệng nói chuyện.
Đằng Thanh Sơn nhìn hình dáng Lý lúc này, nở nụ cười:
- Tiểu, hình dáng muội bây giờ như là mẹ của A Thú ấy.
- Huynh là cha A Thú à?
Lý hỏi lại một câu.
Đằng Thanh Sơn giật mình, vội ho khan vài tiếng rồi quay đầu nhìn về phía khác.
******
Trên Đoan Mộc Đại Lục, Thần Phủ Sơn có ý nghĩa rất đặc biệt!
Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ là người thống nhất ngôn ngữ, thống nhất văn tự, truyền bá phương pháp tu luyện. Trong lòng dân chúng Đoan Mộc Đại Lục, ai cũng vô cùng cảm kích Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ. Vì Đại Vũ, Đoan Mộc Đại Lục một năm cũng có mười hai tháng, cũng có Tết!
Ngày Tết hầu như các dòng họ gia tộc đều cầu phúc Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ!
Còn ở phía nam Thần Phủ Sơn có một thành trì lớn nhất cả Đoan Mộc Đại Lục, Nam Sơn Thành! Cũng gọi là Đại Vũ thành, hoặc Thần Phủ thành.
Này Nam Sơn Thành có thể nói là nơi phồn hoa nhất trên Đoan Mộc Đại Lục. Đến cả Lôi Đao Thiên Thần Đoan Mộc Vũ năm đó khi thống nhất thiên hạ cũng đóng đô ở Nam Sơn Thành!
...
Lúc này sau khi đi khá thong thả, đoàn người Đằng Thanh Sơn đã ly khai Đan Ương Thành tám ngày, cách Nam Sơn Thành chỉ còn có trăm dặm thôi.
Hoàng hôn.
Cộp! Cộp! Cộp!
Xe ngựa đi tới, Đằng Thanh Sơn và mã phu lão Uông đều ngồi trước xe ngựa. Còn cưỡi con đà thú là một thiếu niên cơ bắp tóc dài, mặc một áo bông màu xám, chính là thiếu niên mãnh thú! Trải qua vài ngày dạy dỗ, thiếu niên mãnh thú ít nhất đã hơi có hình dáng nhân loại.
- A Thú!
Tiểu Bình thò đầu ra cửa sổ xe ngựa gọi.
Thiếu niên mãnh thú lập tức quay đầu nhìn qua. Tiểu Bình cùng Lý mấy ngày nay dạy gã học nói chuyện, nên thiếu niên mãnh thú cũng rất quen thuộc với chữ A Thú.
- A Hậu!
Thiếu niên mãnh thú phát âm rất khó khăn.
Lý ở cửa sổ khác lập tức lắc đầu, hơn nữa gầm nhẹ hai tiếng, nói cho thiếu niên mãnh thú phát âm không đúng, rồi lại nói:
- A... Hú!
- A... Hậu!
Đầu lưỡi Thiếu niên mãnh thú tựa hồ đã cứng lại, phát âm quả thật có vấn đề.
Đằng Thanh Sơn nghe, thấy cảnh Lý và Tiểu Bình dạy thiếu niên mãnh thú nói chuyện không khỏi cười phá lên. Mấy ngày hô nay Lý đều vừa đi vừa dạy... Thiếu niên mãnh thú bây giờ đã nói được vài chữ. Mặc dù phát âm không chuẩn, nhưng dù sao cũng có tiến bộ.
- Lão Uông, bây giờ trời đã sẩm tối. Xem ra chúng ta phải qua đêm dã ngoại, đến ngày mai mới có thể đi tới Nam Sơn Thành được.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Vâng! Đến giữa trưa ngày mai có thể tới.
Lão Uông cười trả lời.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn đột nhiên nhìn ra phía trước.
Chỉ thấy xa xa trên quan đạo phía trước, có một đám đông nghịt do vô số quân sĩ tụ tập thành.