Hưu!
Đột nhiên một mũi tên từ phía xa bắn về phía tay phải Đằng Thanh Sơn. Cảm giác của Đằng Thanh Sơn đối với chung quanh cực kỳ linh mẫn, nó lập tức thu tay lùi lại một chút sau đó quay đầu nhìn về hướng xuất phát của mũi tên.
Nhóm người Đằng Vĩnh Lôi bên cạnh nhìn thấy đều tức giận. Đằng Vĩnh Lôi cao giọng quát lên:
- Đúng là đồ d*i không có hòn (1), chỉ biết bắn lén sau lưng người khác!
- Đánh rắm con mẹ ngươi!
Một tiếng quát vang lên, đồng thời giữa núi rừng xuất hiện mấy chục người, trên người cũng đồng dạng mặc da thú. Dẫn đầu là một gã tráng hán thân cao gần tám thước tóc tai bù xù.
- Ồ! Thì ra là Vương gia trang ở phía bắc. Vương đại đầu, thế nào! Thấy chúng ta bắt được tuyết điêu rồi muốn động thủ sao?
Đằng Vĩnh Lôi cười nhạo.
Các nam nhân của Đằng gia trang cũng đều cười ồ lên. Đằng Thanh Hổ cười lớn nói:
- Đại bá! Đám tiểu nhân này cũng chỉ dám bắn lén mà thôi, đấu trực diện với chúng ta thì bọn chúng có là cái gì!
- Câm miệng!
Tráng hán tóc tai bù xù kia liền quát.
Một nam tử gầy gò mặc da thú đứng bên cạnh y cũng tức giận nói:
- Tuyết điêu này là chúng ta phát hiện trước, mất hơn một canh giờ mới có thể bức nó từ sào huyệt chạy ra. Tuyết điêu hoảng sợ nên chạy loạn, các ngươi vừa may nên mới bắt được nó!
Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn tất cả.
Người của Vương gia trang có thể là thật sự là phát hiện tuyết điêu trước tiên, bọn họ cũng không tiếc tất cả muốn để bắt tuyết điêu. Thế nhưng tuyết điêu cực kỳ linh hoạt, tốc độ lại nhanh, muốn bắt giữ là rất khó. Người của Vương gia trang không đuổi kịp, vừa khéo tiện nghi cho người của Đằng gia trang bắt được tuyết điêu này.
- Đó là do ngươi không có bản lĩnh!
Đằng Vĩnh Lôi tiến lên một bước, ánh mắt lăng lệ:
- Tốc độ của tuyết điêu rất nhanh, nếu như không có chúng ta, nó đã sớm chạy mấ rồi.
- Dù sao cũng là chúng ta bức nó từ trong sào huyệt chạy ra!
Đại hán tóc tai bù xù nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Lôi:
- Lôi tử! Các ngươi cũng không thể độc chiếm nó được!
- Vương đạ đầu! Vương Trọng Bằng! Ngươi nghe cho rõ đây!
Ngữ khí của Đằng Vĩnh Lôi cứng rắn:
- Các ngươi trước đó đã bức tuyết điêu từ sào huyệt chạy ra, chuyện này thật giả ta cũng chẳng muốn biết. Ta chỉ biết một việc, chúng ta tại đại sơn này nhìn thấy tuyết điêu, sau đó người của chúng ta đã bắt được nó. Tuyết điêu này là của chúng ta, một sợi lông ngươi cũng đừng mong đụng vào. Muốn mềm hay cứng ngươi cứ việc đến đây, nam nhân của Đằng gia trang chúng ta sẽ bồi tiếp!
Nhưng nam nhân của Đằng gia chuyển đều nhìn về phía đối phương, chuẩn bị tuỳ thời ra tay. Đã đến lúc này, tuyệt không thể cúi đầu được.
Quy củ của thế giới này chính là như vậy.
Trong tay ta là của ta! Ngươi dám đưa tay cướp đoạt, ta sẽ chém đứt tay ngươi! Ngươi dám liều mạng với ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Đại hán tóc tai bù xù "Vương Trọng Bằng" ánh mắt đảo qua những nam nhân của Đằng gia trang, sau đó lại liếc nhìn tuyết điêu trong tay Đằng Thanh Sơn. Tuyết điêu này chỉ có phần chân nhỏ là bị thương, da lông có thể nói là hoàn chỉnh. Một bộ da tuyết điêu hoàn chỉnh như vậy là cực kỳ hiếm thấy, ít nhất cũng có giá ba ngàn lượng bạc, nếu như tìm được người mua tốt, giá cả có thể còn cao hơn.
Ba ngàn lượng bạc, xứng đáng để liều mạng!
- Cung tiễn chuẩn bị!
Giọng nói của Đằng Vĩnh Lôi vang lên.
Lập tức các hảo hán của Đằng gia trang, những người mang theo cung tiễn đều giương cung lắp tên, chuẩn bị tùy thời bắn ra.
"Hô!" Không ít thợ săn của Vương gia trang cũng lập tức giương cung, chuẩn bị bắn tên.
"Mẹ nó!" Vương Trọng Bằng trừng mắt nhìn đối phương vài lần, liếm môi một chút, hai con ngươi như dã thú đảo qua đám người Đằng Vĩnh Lôi, cười lạnh nói:
- Đằng Vĩnh Lôi! Lần này xem như ngươi lợi hại. Núi không dời nổi sông, ta sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay. Đi!
Mặc dù không cam lòng, thế nhưng nếu thật sự chém giết, Vương Trọng Bằng không nắm chắc được chút nào. Hắn chỉ có thể lựa chọn dẫn người rời đi.
Đám người Đằng Vĩnh Lôi đều nở nụ cười.
Nhìn thấy đám người Vương Trọng Bằng biến mất tại núi rừng phía trước, các nam nhân của Đằng gia trang đều cười ha hả. Đằng Vĩnh Lôi hài lòng vỗ vai Đằng Thanh Sơn, cười lớn nói:
- Thanh Sơn! Tiểu tử ngươi lần này đã lập được công lớn, cái trò phi đao kia quả thật không tệ. Ha ha... Một con tuyết điêu trên người không có một vết thương, chỉ phần chân là có một chút thương tích. Một bộ da tuyết điêu hoàn hảo như vậy, hắn là có thể bán được đến bốn năm ngàn vạn!
Dứt lời, Đằng Vĩnh Lôi liền cầm lấy tuyết điêu trong tay Đằng Thanh Sơn, sau đó cẩn thận bỏ vào túi sau lưng.
- Có con tuyết điêu này, Đằng gia trang chúng ta xem như quá may mắn rồi!
Một người khác lên tiếng.
Đằng Thanh Hổ kẹp lấy Đằng Thanh Sơn, cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử ngươi thật giỏi! Ta đã làm thợ săn hai năm, những con mồi săn được cộng lại cũng không bằng con tuyết điêu này của ngươi.
- Cũng nhờ vào may mắn thôi!
Đằng Thanh Sơn cũng cười hì hì.
Trong lúc nhóm người Đằng gia trang đang vui vẻ cười nói, đột nhiên phía trước vang lên những tiếng bước chân dày đặc, thậm chí còn có những tiếng sói tru.
"Ngao...""Ngao..." tiếng sói tru điên cuồng khiến cho tất cả người của Đằng gia trang đều biến sắc. Tại đại sơn này, cho dù gặp phải mãnh hổ hay gấu lớn bọn họ cũng không sợ, một nhóm người liên thủ, bọn họ dám chiến đấu với bất cứ dã thú nào.
Bọn họ chỉ sợ gặp phải bầy sói.
Bầy sói điên cuồng, số lượng càng nhiều thì càng đáng sợ.
- Cung tiễn thủ ở bên trong, những người khác ở bên ngoài! Chuẩn bị!
Sắc mặt Đằng Vĩnh Lôi trở nên nghiêm túc.
- Đằng Vĩnh Lôi!
Một tiếng hét từ phía xa truyền đến, chỉ thấy đám người của Vương gia trang đang vội vã chạy đến. Tất cả đám đều chạy rất nhanh, không ít người trên thân đầy vết máu, hơn nữa nhân mã rõ ràng thiếu đi rất nhiều. Ở phía sau chính là bầy sói đang đuổi theo.
- Hỗn đản!
Đằng Vĩnh Lôi giận dữ quát lên.
- Đám quỷ tha ma bắt này!
Bên phía Đằng gia trang không ít người bắt đầu chửi mắng. Rất hiển nhiên, đám người của Vương gia trang gặp phải bầy sói, không chống đỡ được, không ngờ lại chạy về hướng bọn họ, muốn kéo bọn họ theo xuống nước. Kỳ thực từ góc độ của những người Vương gia trang mà suy nghĩ thì cũng không gì đáng trách, tại thời khắc nguy hiểm, chỉ có cách dựa vào người của Đằng gia trang bọn họ mới có cơ may sống sót.
- Đằng Vĩnh Lôi, đừng tức giận! Chúng ta mới vừa đi không lâu sau đã gặp phải bầy sói. Cho dù không có chúng ta, các ngươi cũng sẽ gặp phải bọn chúng thôi.
Đại hán tóc tai bù xù "Vương Trọng Bằng" liền nói.
- Đừng nói nhảm, chuẩn bị nhanh đi!
Đằng Vĩnh Lôi quát lên.
Vương Trọng Bằng lập tức quay đầu gào lên:
- Chuẩn bị nhanh lên, chém giết cùng đám sói này một trận!
Đằng Thanh Sơn nhìn bốn phía, bầy sói hoang lúc này đang tụ tập chung quanh, số lượng càng lúc càng nhiều. Hiển nhiên đám sói này cũng cảm thấy uy hiếp, cho nên không tức lập tức tấn công, mà là bao vây chặt chẽ xung quanh.
"Đám sói hoang này mỗi một con đều cao hơn một thước năm. Lớn đến như vậy, so với sói hoang mà ta gặp tại kiếp trước còn khó chơi hơn." Đằng Thanh Sơn vẫn luôn chú ý xung quanh.
- Thúc!
Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói:
- Đám sói này số lượng nhiều lắm. Thoạt nhìn thì có khoảng hơn trăm con, còn ở phía xa thì không thấy rõ.
Đằng Vĩnh Lôi cũng hạ giọng:
- Nhớ kỹ, phải tìm được con sói đầu đàn, giết chết nó để chấn nhiếp những con lang khác, cọn chúng cũng sẽ biết khó mà lui!
Những nam nhân sống dưới đại sơn này đều biết, bầy sói không phải là loại biết rõ địch nhân cường đại mà vẫn liều lĩnh tìm chết. Bầy sói rất giảo hoạt thông minh, nếu như ngay từ đầu đã giết chết con sói đầu đàn, không có chỉ huy, lại bị khí thế chấn nhiếp, bầy sói cũng sẽ tự động thối lui.
Từng con sói hoang lượn lờ chung quanh, không ít co trên miệng còn có máu tươi, hiển nhiên vừa rồi đã cắn người. Số lượng sói hoang chung quanh càng lúc càng nhiều.
"Làm sao có nhiều sói như vậy?" Đằng Vĩnh Lôi nuốt một ngụm nước bọt, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, lập tức trừng mắt nhìn Vương Trọng Bằng cách đó không xa.
- Trước đó chúng ta chỉ gặp khoảng trăm con sói, không nhiều như vậy.
Vương Trọng Bằng cũng cảm thấy không ổn.
- Tại Đại Duyên sơn, cho dù gặp phải bầy sói, bình thường cũng chỉ khoảng vài chục con. Hiện tại theo như ta thấy, số lượng đã vượt quá hai trăm con rồi!
Đằng Vĩnh Lôi có chút lo lắng, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn bên cạnh:
- Thanh Sơn! Tình huống lần này rất nguy hiểm, thúc chỉ sợ cũng không nắm chắc bảo vệ ngươi liễu. Nhiều sói hoang xuất hiện như vậy, chỉ có một khả năng, đó là lang vương đi tuần!
Đằng Thanh Sơn trong lòng giật mình:
- Lang vương đi tuần?
- Đúng! Trước đây khi ta hai mươi tuổi, cũng đã một lần gặp phải lang vương đi tuần. Lần đó, trong đội thợ săn chỉ có ba người chạy thoát.
Đằng Vĩnh Lôi trầm giọng nói.
"Ngao..." Đột nhiên, một tiếng sói tru cao vút vang lên.
- Tấn công!
Đằng Vĩnh Lôi lập tức gầm lên một tiếng.
Những cung tiễn thủ đã chẩn bị sẵn sàng lập tức bắn ra những mũi lên sắc bén, xuyên qua khoảng cách mấy chục mét, hoặc đâm vào cơ thể só hoang, hoặc bắn vào khoảng không. Tất cả sói hoang đều gào lên, từ bốn phương tám hướng liều mạng xông đến, những cặp mắt hung ác lóe lên ánh sáng xanh nhìn chằm chằm vào đám nhân loại.
- Giết!
Đằng Vĩnh Lôi và Vương Trọng Bằng gần như đồng thời quát lên một tiếng.
Tộc nhân hai bên đều giơ trường thương, lạo về hướng đám sói hoang đang xông đến.
"Xích!" Trường thương đâm vào thân thể sói hoang, sau đó rút ra, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe.
Các nam nhân của Đằng gia trang chia làm hai hàng trước sau, phía trước đâm giết, phía sau phụ trợ, phòng ngừa có sói hoang khác nhân cơ hội công kích. Chỉ thấy thương ảnh bay lượn, từng con sói hoang bị đâm vào trọng thương gào lên, hoặc là chết đi. Mỗi một thợ săn đều điên cuồng giống như dã thú, thương thuật được rèn luyện quanh năm suốt tháng triển hiện ra lực công kích cường đại.
"Phập xuýt!" Lưỡi thương đâm vào cơ thể sói hoang.
"Ngao!" Sói hoang gào lên mộ tiếng, lập tức ngoặm vào cánh tay của một tráng hán Đằng gia trang, rắc một tiếng, cánh tay đã đứt rời, máu tươi bắn ra.
Các nam nhân của Đằng gia trang căn bản không có thời gia để đồng tình hay khóc lóc, bởi vì lúc này tất cả mọi người đều rất nguy hiểm.
Co điều tình huống của Đằng gia trang xem ra vẫn còn tốt, bên phía người của Vương gia trang thì càng thảm hại hơn, trước đó đã chết khá nhiều người, bây giờ còn có không ít người thụ thương. Tốc độ chết càng nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại có bảy người sống sót. Trong đám người Đằng gia trang và Vương gia trang, ánh mắt sáng nhất chính là thiếu niên có vóc dáng nhỏ gầy Đằng Thanh Sơn!
"Xuy!""Xuy!""Xuy!"...
Thương ảnh bay lượn như độc xà. Tua đỏ tung bay, máu tươi lả tả, thê lương diễm lệ.
Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn giống như có sinh mệnh.
"Bồng!""Bồng!""Bồng!...
Từng con sói hoang phần đầu bị đâm thủng, lập tức mất mạng ngã xuống đất.
"y?" Đằng Thanh Sơn biến sắc, lập tức lay động trường thương. Trường thương linh hoạt như du long đâm vào đầu một con sói hoang đang lao về hướng Đằng Thanh Hổ, sau đó lập tức thu thương lại.
- Cảm tạ!
Đằng Thanh Hổ cảm kích liếc qua một cái.
"A!" Lại một tiếng hét thảm vang lên, một tộc nhân bắp đùi bị rứt mất một khối thịt lớn, cả người bị sói hoang chồm lên, cắn nát yết hầu. Cuộc chiến với sói hoang chỉ mới diễn ra trong phút chốc, bên phía Đằng gia trang đã có ba tộc nhân bị chết, người thụ thương càng nhiều hơn.
- Liên bá!
Nhìn tộc nhân vừa mới chết đi, Đằng Thanh Sơn trong lòng đau xót. Đây đều là những trưởng bối trong tộc đã nhìn hắn lớn lên. Có điều, Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cho dù hắn có lợi hại cũng không thể bảo hộ được mọi người.
"Ngao..." Lại là một tiếng sói tru vang lên.
Nhất thời đám sói hoang càng thêm điên cuồng, liều mạng công kích đám người Đằng gia trang.
Lỗ tai của Đằng Thanh Sơn khẽ động.
"Lang Vương ngay kia!" Ánh mắt của hắn sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào một nơi phía xa. Đằng Thanh Sơn bất chấp tẩt cả, cả người đột nhiên lao về hướng Lang Vương vừa phát ra tiếng gào.
- Thúc, các người hãy ở đây, con đi giết lang vương!
- Thanh Sơn!
Đằng Vĩnh Lôi biến sắc.