Cửu Đỉnh Ký

Chương 216: Mê Cung

Tiên thiên chân nguyên sáu sắc màu khác nhau lóe lên trong màn đêm đen kịt của hồ nước, có vẻ rất thê lương, cùng nhau công kích vào mái Thiên Hồng Thủy Cung. Những cường giả còn lại chưa tới Tiên Thiên Kim Đan đứng một bên quan sát. Đằng Thanh Sơn chú ý tới ba vị hòa thượng Ma Ni Tự: "Cao thủ Phật Tông thật là kỳ lạ. Thiết côn màu đỏ tía lại có hào quang màu vàng nhàn nhạt."

Ầm ầm...

Mái nhà chấn động kịch liệt, ẩn hiện một vầng sáng màu xanh biếc lưu chuyển quanh mép lỗ hổng.

Mười hai siêu cường giả vừa đánh thủng một lỗ to rộng khoảng trượng rưỡi.

"Các vị, động khẩu đang thu nhỏ lại, mọi người mau chóng đi vào thôi!"

Doanh Hạo Giang vừa dứt lời, mười hai siêu cường giả vây quanh động khẩu liên tiếp theo nhau nhảy xuống.

"Nhanh."

"Động khẩu nhỏ đi rồi!"

Đám tiên thiên cường giả vừa giục nhau, vừa nhanh chóng nhảy xuống. Đương nhiên Đằng Thanh Sơn cũng theo đoàn người nhanh chóng nhảy vào lỗ thủng. Khi Đằng Thanh Sơn nhảy, động khẩu đã thu nhỏ lại chỉ rộng một trượng.

Chân vừa chạm đất, Đằng Thanh Sơn lập tức lướt sang bên cạnh. Sau đó người nhảy xuống kế tiếp đã rơi đúng vào vị trí cũ của hắn.

"Một khoảng tối mịt." Đằng Thanh Sơn nhìn quanh, phát hiện ra hai bên đoàn người đều là tường bằng chất liệu màu xanh biếc. Tất cả mọi người đều bị vây trong một cái hẻm nhỏ. Phía trước còn có nhiều ngã rẽ. Nhưng... bất luận là vách tường, hay mặt phẳng, đều dùng một chất liệu màu xanh biếc.

"Nơi này … dường như mình đang lọt vào những đường hầm của trò chơi CS ở kiếp trước." (CS: Counter Strike, hoặc Half Life, là trò chơi bắn nhau trong những ma trận hoặc đường hầm). Là một sát thủ tuyệt đỉnh, đương nhiên hắn phải biết những gì đang xảy ra phổ biến trong xã hội, thậm chí còn phải biết vài lễ nghi giao tiếp xã hội nữa. Phải biết rằng, đây là những kiến thức buộc phải học để có thể cải trang. Còn trò chơi CS là thứ trò chơi mà thời của Đằng Thanh Sơn rất phổ biến, ít nhất hắn cũng đã từng chơi mấy lần, cũng có hiểu biết sơ sơ về trò chơi đó.

Thiên Hồng Thủy Cung hoàn toàn tối tăm. Có lẽ người khác không nhìn thấy rõ, nhưng Đằng Thanh Sơn lại có thực lực nhìn trong đêm tối nên hắn nhìn thấy mọi vật rõ ràng.

Vách tường màu xanh biếc, mặt đất màu xanh biếc, mái nhà màu xanh biếc, những đường hầm thẳng tắp. Cảnh vật chung quanh ở đây hoàn toàn bị phong kín. Ở đây, không có vật gì tham chiếu để có thể nhìn nhận được phương hướng.

"Tiên thiên cường giả. Cho dù có cảm ứng tốt về phương hướng đến mấy, đi vài vòng ở nơi này, phỏng chừng không thể phân rõ được phương hướng!" Trong nháy mắt trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên suy nghĩ này. Song, từ sau khi Đằng Thanh Sơn rơi xuống đất đến giờ, cũng chỉ mới qua một hai hơi thở, hiển nhiên, Đằng Thanh Sơn đang suy nghĩ rất nhanh.

"Mọi người xuống cả rồi!" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên trên, động khẩu lúc này đã thu lại, chỉ còn rộng ba thước thôi.

Một đường hầm đen kịt trong Thiên Hồng Thủy Cung, đủ năm mươi ba cường giả tụ tập ở đó.

- Bên trong Thiên Hồng Thủy Cung này lại không có nước!

Một cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn cất tiếng kinh hô.

- Sư huynh, có gì lạ đâu? Khi Thú Vương Ô Hầu xông vào Thiên Hồng Thủy Cung, không phải y đã nói bên trong Thiên Hồng Thủy Cung không có nước sao?

- Đương nhiên ta nhớ! Nhưng sư đệ, kỳ quái nhất chính là vừa rồi mái cung bị chúng ta đánh thủng một lỗ to, tại sao nước không theo lỗ đó chảy xuống?

Nguyên lúc trước vì Thiên Hồng Thủy Cung quá tối tăm, tất cả mọi người đều phải cảnh giác, e sợ một con yêu thú nào đó, nên không ai lưu ý phát hiện điều này.

Rõ ràng có một lỗ thủng to, vì sao nước không chảy xuống?

"Đúng thế thật!" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này kích thước lỗ thủng đã chỉ còn bằng quả dưa hấu, ẩn ẩn có vầng sáng màu xanh biếc lưu động quanh mép lỗ, đúng là không có nước chảy xuống.

Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi.

"Không khí tươi mát thật!" Đằng Thanh Sơn cảm thấy càng thêm quái dị. Rõ ràng cửa cung mở rộng, cũng rõ ràng mái cung bị đánh thủng một cái lỗ to, thế mà không hề có chút nước nào lọt vào Thiên Hồng Thủy Cung. Ngoài ra, cả một cung điện khổng lồ chìm dưới nước, hoàn toàn phong kín, nhưng tại sao không khí lại tươi mát như vậy?

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nhìn chung quanh, tất cả đích xác có vẻ rất kỳ quái.


- Đây là thủ đoạn của Vũ Hoàng!

Doanh Hạo Giang đảo mắt nhìn chung quanh:

- Đừng nói nhiều lời! Bây giờ, việc trọng yếu là tìm kiếm kho báu Vũ Hoàng, tìm được bảo tàng, lập tức ly khai nơi này. Tam ca, mấy người các ngươi phân tán ra, xem thử chung quanh tình hình như thế nào.

- Được.

Sáu vị chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc lập tức phân tán. Sử dụng vầng sáng tiên thiên chân nguyên chiếu ánh sáng ra ngoài thân, bọn họ có thể miễn cưỡng thấy được khoảng cách gần mười trượng. Bên trong Thiên Hồng Thủy Cung không có nước, mọi người có thể nhìn xa hơn một chút. Nếu trong hồ nước, bình thường chỉ có thể quan sát trong phạm vi vài trượng.

- Sư đệ, các ngươi đi chung quanh trước sau xem tình hình.

Bên kia, Tiêu Dao Cung cũng bắt đầu phân tán.

- Sư điệt, bốn người các ngươi đi chung quanh xem đi.

Thanh Hồ Đảo, Vũ Văn Lưu Phong hai mai tóc hoa râm lạnh nhạt phân phó. Lập tức, bốn gã tiên thiên thực đan đều phân tán ra thăm dò chung quanh.

Các thế lực khắp nơi không vội vã chạy loạn, mà trước hết thăm dò cẩn thận chung quanh.

- Tần Lang huynh, chúng ta cũng đi xem nhé.

Thanh niên bạch bào Lưu Tú cũng muốn đi thám sát.

- Ừm.

Đằng Thanh Sơn lập tức đi về phía trước. Đường hầm thẳng tắp, phía trước hai mươi trượng có một ngã rẽ chữ thập, nếu đi thẳng phía trước lại là một ngõ cụt. Đằng Thanh Sơn không cần phải đi tới tận nơi, có thể liếc mắt đã thấy ngoài ba mươi trượng là vách tường bịt kín rồi.

Đứng ở ngã rẽ chữ thập.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa xa …

Vách tường vẫn là màu xanh biếc như trước, trong đường hầm bên trái cũng có một ngã rẽ, ngã rẽ đi thẳng tới cũng là ngõ cụt. Còn đường hầm bên phải, nhưng ….

Bốn nhánh ngã rẽ, nếu luôn đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng sẽ là ngõ cụt.

"Mê cung!" Chỉ cần liếc mắt, Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn đoán được. "Nếu ta đoán không sai, phỏng chừng cả Thiên Hồng Thủy Cung đều là loại mê cung này. Đường hầm đều rộng ba trượng, có khi là ngõ cụt, còn có khi là ngã rẽ. Vách tường, mái vòm đều có màu xanh biếc!"

Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi.

Loại mê cung này rất phiền toái! Bình thường chỉ có một đường sống, những con đường khác là đường cùng! Lầm lẫn một bước, coi như bước sau sẽ tiếp tục sai lầm! Kiếp trước, khi được huấn luyện về các loại mê cung, bình thường Đằng Thanh Sơn chỉ luyện khi nào rảnh rỗi thôi.

"Phạm vi của Thiên Hồng Thủy Cung ít nhất cũng phải hơn mười dặm! Bình thường một đường hầm chừng hai mươi trượng... Nếu tính toán như vậy, bên trong Thiên Hồng Thủy Cung ít nhất cũng phải có một vạn đường hầm! Đó là vẫn chưa tính những ngõ nhỏ hơn..." Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn đã ước lượng số đường hầm, không khỏi hơi biến sắc.

Cho dù trí nhớ được huấn luyện có năng lực đặc biệt, nếu không có bản đồ, nếu muốn dựa vào phương pháp loại trừ để tìm được đường sống, đi một đường ghi lại một đường, đường nào sai thì loại ra, chỉ sợ một năm rưỡi cũng chưa chắc đã thành công. Thời gian dài như vậy, mình sớm đã chết đói rồi.

"Nếu đi từ lối vào rồi từ từ loại trừ dần, muốn tìm được thông đạo duy nhất, có lẽ mười ngày nửa tháng là có thể làm được. Bởi vì đường hầm có lối vào từ cửa cung, khẳng định là đúng. Còn bây giờ mình đang ở giữa mê cung... quả là phiền toái."

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám Thanh Hồ Đảo Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trưởng lão, vẫn đang đứng với nhau: "Họ muốn chạy trốn, nhưng không thể chạy quá nhanh để cho người khác phải chú ý." Đằng Thanh Sơn chạy tới chỗ rẽ kế tiếp, quan sát một chút, quả nhiên…

Bất luận đi tới đi lui như thế nào, đều là loại đường hầm này.


"Trở về!"

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng chạy trở về, khi vừa trở lại đường hầm lúc trước, hai người Vũ Văn Lưu Phong vẫn còn ở chỗ cũ. Đằng Thanh Sơn đứng thật xa cũng nghe loáng thoáng tiếng đàm luận khá lớn:

- Nơi đây đều đen kịt! Tối thui như thế này, dù theo đường hầm đi đến đâu cũng đều là tử lộ!

- Là mê cung!

- Căn bản không biết ta nên đi con đường nào.

- Vừa rồi ta vừa đi qua hai ngã rẽ, chỉ xoay người nhìn xem bốn phía, đã bị lạc phương hướng rồi. Nếu không phải là nghe được thanh âm nhiều người đang nói chuyện rồi đi về phía tiếng nói, chỉ sợ, ta cũng không tìm được lại chỗ này rồi.

- Vách tường mê cung này đều giống nhau, rất dễ lạc đường.

Đám tiên thiên cường giả này, vừa mới thăm dò một chút mà đã có người hoàn toàn bị tình hình chung quanh khiến cho sợ hãi.

"Ta có thể dựa vào mắt nhìn được rất xa, hơn nữa đối với loại mê cung này ta cũng có bí quyết. Nhưng, trong vòng một năm rưỡi, chưa chắc ta đã có thể tìm được đường đi thực sự. Họ hả? Mắt chẳng nhìn được xa... " Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, "Đối với mê cung này, khẳng định Vũ Hoàng sẽ lưu lại bản đồ mê cung!"

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn quét về phía đám người Thanh Hồ Đảo.

"Hả?" Đằng Thanh Sơn cười lạnh một chút, đi về phía đám người đang tụ lại với nhau.

...

Lúc trước, khi phân phó bốn tiên thiên thực đan đi thăm dò, Vũ Văn Lưu Phong và Hồ trưởng lão cũng bí mật dặn:

- Sau khi các ngươi tản đi thăm dò, chúng ta sẽ tụ tập lại. Đừng tới chỗ này, mà tới ngã rẽ ở phía trước bên trái, chúng ta tới chỗ đó hội hợp.

Cao thủ các tông phái khác còn tưởng rằng người của Thanh Hồ Đảo vẫn đang thăm dò.

Kỳ thật, họ chỉ lặng lẽ dời đi. Bốn gã cường giả tiên thiên thực đan đều đi về phía ngã rẽ phía trước bên trái. Còn hai người Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trưởng lão ở lại xem tình hình, chuẩn bị tìm cơ hội tránh đi.

Hai người Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trưởng lão đã đứng cách chỗ cũ khá xa, cách đám đông chừng bảy tám trượng. Cũng chỉ có rất ít người chú ý tới hai người họ.

Đi!

Cơ hồ đồng thời hai người Vũ Văn Lưu Phong, Hồ trưởng lão thu liễm tiên thiên chân nguyên trên người, lập tức hòa vào bóng tối.

Vù! Vù!

Cả hai người nhanh chóng lặng lẽ chạy nhanh như bay về phía bên trái. Trong khung cảnh đen kịt, họ cũng không hiện lên tiên thiên chân nguyên ngoài thân, nên những người khác căn bản không nhìn thấy. Hơn nữa hai người này đã nhớ rất kỹ lộ tuyến phía trước, nên mặc dù không thấy đường, họ cũng có thể chạy tới chỗ hội hợp.

- Hai vị Thanh Hồ Đảo, các ngươi muốn đi đâu thế?

Một thanh âm ồ ồ vang vọng cả đường hầm cung điện, tiếng vọng không ngừng dội lại.

- Họ chạy rồi!

- Thanh Hồ Đảo đào tẩu rồi!

Đám tiên thiên cường giả ngoài thân tỏa vầng chân khí sáng rực, từ bốn phía chạy tới.

Cơ hồ chỉ trong một hơi thở, kể cả Đằng Thanh Sơn, có ba tiên thiên cường giả đã chạy đến ngã rẽ phía trước bên trái này. Những người khác hoàn toàn mù tịt, một đám người phân tán chạy loạn lên. Còn Đằng Thanh Sơn thì thấy rất rõ.

Lúc này, sáu người Thanh Hồ Đảo, vẫn còn đứng ở đường hầm.

- Họ ở đây này!

Tiếng gọi vang lên! Một đám tiên thiên cường giả nhanh chóng tụ tập lại. Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn sáu người Thanh Hồ Đảo trong đường hầm, trên mặt sáu người đều có vẻ kinh sợ. Bọn họ không biết đường đi phía trước như thế nào. Nếu không tỏa ra vầng sáng mà vẫn chạy thì sẽ như một người mù chạy loạn, rất dễ va vào vách tường.

Còn nếu tỏa hào quang ra, rất dễ bị người khác phát hiện.

"Sao họ phản ứng nhanh như vậy?" Đám người Vũ Văn Lưu Phong không dám tin.

- Họ chạy đi đâu thế?

- Trong mê cung còn muốn chạy ra ngoài, quả là khó như lên trời! Khẳng định là họ có bản đồ mê cung!

Những tiếng bàn bạc rì rào vang lên. Nghe thế, mặt Đằng Thanh Sơn không khỏi hiện lên nụ cười.