Cửu Đỉnh Ký

Chương 211: Vô danh tiểu tốt

- Đảo chủ! Đám tiên thiên cường giả đang đi về phía chúng ta.

Một tên lính canh nhanh chóng chạy tới, lập tức bẩm báo.

- Mọi người! Cùng đi gặp chúng.

Cổ Ung một thân kim bào cười đứng dậy. Mười một tiên thiên cường giả khác cũng đều đứng dậy. Lúc này, mười một trưởng lão đều thay đổi y phục, thành bộ trường bào màu xanh may riêng cho chấp pháp trưởng lão. Cổ Ung ở giữa, mười một người tiên thiên cường giả mặc thanh bào đứng hai bên.

Sau mười hai người này, còn có không ít nhân vật đứng đầu của Ngân Giao quân, Cổ Thế Hữu cũng có trong đó.

- Cha.

Cổ Thế Hữu cũng đi theo.

- Thế Hữu! Ngươi đi xem thử yến tiệc đã được chuẩn bị tốt chưa.

Cổ Ung lạnh lùng phân phó. Cổ Thế Hữu lập tức dừng lại:

- Vâng.

...

Gió lạnh vù vù, quân kỳ của Ngân Giao quân đang treo trên cao tung bay phần phật theo gió. Ở trước quân doanh, một đám quân sĩ Ngân Giao quân tinh anh cầm trường thương dàn thành đội hình hình vuông. Sau quân trường thương, chính là quân cung tiễn thủ, rầm rầm rộ rộ... Ở trước quân doanh, có chừng tám ngàn quân sĩ. Còn quân sĩ bên trong quân doanh cũng chuẩn bị tùy thời lao ra chém giết.

Đám mười hai người Cổ Ung đứng trước tám ngàn quân sĩ. Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, xa xa rốt cục xuất hiện những bóng người.

Từ trong núi rừng rậm rạp, những bóng người loáng thoáng hiện ra. Khi những bóng người đó đi đến một miếng đất trống trước quân doanh, thì đến cả quân sĩ Ngân Giao Quân cũng chỉ cần liếc mắt là thấy rõ số lượng người vừa tới.

Bốn mươi chín vị!

Bốn mươi chín vị tiên thiên cường giả cùng nhau tới đây, trông rất tiêu sái. Bốn mươi chín người này so với ba vạn Ngân Giao quân thì như là hạt cát giữa sa mạc. Nhưng... nói về khí thế, bốn mươi chín vị tiên thiên cường giả vừa tới lại hoàn toàn áp chế bên Thanh Hồ Đảo.

Bốn mươi chín người song hành đi tới, tựa như một cơn hồng thủy ngập trời gầm thét áp xuống, làm cho thiên quân vạn mã Thanh Hồ Đảo sợ run.

...

- Con mẹ nó! Ma Ni Tự lại tới những mười hai tên, Doanh Thị gia tộc có chín. Đến cả tên quái vật Thú Vương Ô Hầu cũng tới.

Triệu Đan Trần thấp giọng chửi thầm. Đám tiên thiên cường giả khác sắc mặt cũng hết sức khó coi. Về mặt khí thế, họ đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối. Cho dù phía sau có đại quân cũng vậy.

Cổ Ung mặt lạnh tanh, lẳng lặng đứng đợi. Còn đám quân sĩ Ngân Giao Quân đứng sau mười hai tiên thiên cường giả, đều có chút khiếp đảm.

- Những người này đều là tiên thiên cường giả? Không ngờ có tới bốn mươi chín vị tiên thiên cường giả?

- Sao nhiều như vậy? Nếu tập trung lại, đảo chủ cho chúng ta đánh với chúng, chỉ có nước chịu chết.

- Bốn mươi chín người...

Tận đáy lòng, những quân sĩ Ngân Giao Quân đều không muốn đánh với họ! Bởi vì bốn mươi chín người này, đủ để chia làm hai đội quân, thay thế nhau giết chóc những quân sĩ bình thường. Những mũi tên của quân sĩ thì không có hiệu quả với họ. Họ có thể giết đám quân sĩ mặc trọng giáp tựa như cắt cỏ vậy. Cho dù tiêu hao tiên thiên chân nguyên, cũng có thể cho để các tiên thiên cường giả thay thế.

Bốn mươi chín người hoàn toàn đủ sức dày xéo số người Thanh Hồ Đảo!

Đám người bốn mươi chín Đằng Thanh Sơn không ngừng bước, tiếp tục đi tới.

- Tần Lang huynh đệ, ngươi xem kìa. Mặt tên đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung đã xạm lại rồi. Ha ha... Lưu Tú ta trước giờ chưa thấy Cổ Ung mất mặt như vậy bao giờ. Hôm nay quả là rất có uy phong.

Thanh niên bạch bào Lưu Tú cười đắc ý. Đằng Thanh Sơn cũng chỉ hơi mỉm cười. Có thể đứng trong số bốn mươi chín người, đều cũng phải chứng minh thực lực. Không thực lực, các Đại tông phái há có thể cho ngươi đi cùng với họ?

- Thật sự ít có dịp cao thủ các đại tông phái tụ tập với nhau.

Cổ Ung cười vang.

- Các vị, ta đã chuẩn bị chút rượu nhạt và thức ăn.

- Cổ đảo chủ, chúng ta từ chối thì bất kính.

Thú Vương Ô Hầu tóc tai bù xù cười vang. Dưới sự dẫn đầu của Ô Hầu, bốn mươi chín tiên thiên cường giả đi thẳng tới. Lúc này, đám mười hai người Cổ Ung, cùng bốn mươi chín tiên thiên cường giả các đại tông phái cùng đi vào trong quân doanh.

- Phù, cuối cùng thì không động thủ.

- Tránh được một kiếp.

Đám quân sĩ Ngân Giao Quân đều thở phào một hơi. Nếu đảo chủ ra lệnh một tiếng, họ đích xác có thể tử chiến không sợ chết. Nhưng không sợ chết, không có nghĩa là muốn chết! Những quân sĩ này dù lợi hại như thế nào, cũng không muốn động thủ với bốn mươi chín tiên thiên cường giả.


...

Bên trong quân doanh, tám bàn tiệc đã được chuẩn bị rất phong phú, mọi người chia ra mà ngồi.

- Trong số các vị đang ngồi đây, rất nhiều người đã nhiều năm rồi không gặp. Còn có một vài người, thì Cổ Ung ta không biết.

Cổ Ung mỉm cười nói,.

- Đương nhiên, qua lần này, sau này chúng ta cũng coi như quen biết.

- Cổ Ung! Chúng ta không muốn ngươi nói nhảm nhiều như vậy. Hãy nói thẳng ra đi, kho báu Vũ Hoàng ở đâu?

Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị, từ vị cao nhất trong số chín hắc y của Doanh Thị gia tộc vang lên. Cổ Ung nhìn thoáng qua, cười nói:

- Hẳn là Hạo Giang huynh đệ của Doanh Thị gia tộc rồi.

Đằng Thanh Sơn ngồi một bên nhướng mày một cái.

Doanh Hạo Giang? Đứng mười chín trên Thiên bảng, thương pháp cao siêu.

- Bất luận có chuyện gì, mọi người ngồi xuống trước. Uống rượu cái đã, rồi chúng ta từ từ nói chuyện.

Cổ Ung cười nói.

- Hạo Giang huynh đệ, ngươi nói có đúng không?

- Cổ đảo chủ.

Lão tăng trường mi bình thản nói.

- Ma Ni Tự ta và nhiều tông phái khác, còn có đám tiên thiên cao thủ Ô Hầu, đâu phải là không có việc gì mà đi mấy ngàn dặm đường, thậm chí còn cả vạn dặm đường, tới đây, ăn với nhau bữa cơm chứ. Tất cả mọi người đều muốn hỏi, cửa vào kho báu Vũ Hoàng ở đâu?

Vị trường mi lão tăng của Ma Ni Tự luôn nhắm mắt, thỉnh thoảng bình thản liếc mắt nhìn Cổ Ung.

Người mà Cổ Ung kiêng kỵ nhất, chính là lão hòa thượng này.

- Cổ đảo chủ, cửa vào kho báu Vũ Hoàng ở đâu thế? Hãy nói ra đi.

Ô Hầu cười nhạt nói.

- Hay là, Cổ đảo chủ máu động thủ động cước với chúng ta?

Tráng hán đến từ Hồng Thiên Thành, đội mũ sắt sang sảng cười nói.

- Cổ đảo chủ!

Năm vị cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn mặc lân giáp, cũng dán mắt vào Cổ Ung. Chung quanh một đoàn tiên thiên cường giả, kể cả Đằng Thanh Sơn đều dán mắt vào Cổ Ung.

Bị nhiều người dán mắt vào mình như vậy, Cổ Ung chỉ nhấc chén rượu lên, nhè nhẹ nhấp một hơi, nhìn đám tiên thiên cường giả chung quanh:

- Các vị, Cổ Ung ta nhiệt tình chiêu đãi các vị... Nhưng, đối với cái thứ kho báu Vũ Hoàng của các vị, ta thật sự chẳng biết gì. Nói thật, lời đồn bên ngoài, quả là làm cho ta thật sự dở khóc dở cười.

- Ta dám khẳng định…

Cổ Ung đứng lên, ánh mắt đảo qua mọi người:

- Tin tức này nhất định là những người có cừu oán với Thanh Hồ Đảo ta cố ý truyền ra! Nếu thật có kho báu Vũ Hoàng, chỉ sợ Thanh Hồ Đảo ta đã sớm lặng lẽ lấy đi rồi. Hà tất đến giờ vẫn đóng quân ở đây lâu như vậy? Nói thật với các vị... Thanh Hồ Đảo của ta ở đây là để khai thác một mỏ khoáng sản! Tuyệt không phải là vì kho báu Vũ Hoàng. Kho báu Vũ Hoàng dù nhiều đến đâu, người của Thanh Hồ Đảo ta cũng đã lấy đi hết rồi còn gì?

- Cổ đảo chủ, nói thật là lưu loát.

Hán tử đến từ đông bắc U Châu cười chế diễu.

- Cổ Ung! Nếu ngươi còn muốn mong chờ vận may, thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Người đứng đầu chín chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc, Doanh Hạo Giang lạnh lùng nói.

Cổ Ung bình tĩnh:

- Các vị! Ta nói rồi, chúng ta không biết về sự tình kho báu Vũ Hoàng! Nếu các ngươi không tin... có thể đi tìm! Ta để trống mọi quân doanh, các ngươi có thể tùy ý tìm, ta tuyệt đối không ngăn trở.

- Thế Hữu, truyền lệnh xuống!


Cổ Ung cất cao giọng nói.

- Những vị khách quý này muốn tìm tòi bất kỳ nơi này, cứ việc để cho bọn họ tìm, không được ngăn trở!

- Dạ!

Xa xa thanh âm của Cổ Thế Hữu truyền đến. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn chợt đảo lên, mắt nheo lại:

- Cổ Thế Hữu...

Cổ Ung một lần nữa nhìn về phía mọi người, cất cao giọng nói:

- Các vị, Cổ Ung đã nể mặt các vị rồi.

Bốn mươi chín tiên thiên cường giả ở đây đều nhìn về phía những quân trướng chung quanh. Quân trướng dày đặc, tối thiểu cũng phải cả ngàn quân trướng. Còn cửa vào Cung Điện Vũ Hoàng, không nhất định là ở giữa những quân trướng đó.

Tìm à?

Bốn mươi chín người, phải tìm tới khi nào?

- Ta nói không có kho báu Vũ Hoàng, các ngươi không tin... Chỉ có thể để các vị tự mình kiểm tra thôi. Tin rằng sau khi tìm, sẽ biết... đó chỉ là một lời đồn. Kho báu Vũ Hoàng đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện. Sao bây giờ lại có thể xuất hiện chứ.

Cổ Ung nhìn lướt qua mọi người, cười nói.

- Hơn nữa, các vị có phát hiện không? Bây giờ, tám Đại tông phái trong thiên hạ, chỉ có Vũ Hoàng môn là không tới nơi này! Tại sao?

Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc và một đoàn tiên thiên cường giả đều rùng mình.

Đúng.

Vũ Hoàng môn ở Vũ Châu, cách Dương Châu rất gần, phải tới sớm mới đúng, vì sao không tới?

- Vũ Hoàng môn, là môn phái do Vũ Hoàng khai sáng.

Cổ Ung cười khẽ nói,

- Đối với kho báu Vũ Hoàng, sợ là không ai rõ ràng hơn người của Vũ Hoàng môn. Chỉ sợ họ đã biết... tin tức về kho báu Vũ Hoàng này căn bản là giả. Do đó, cũng không uổng phí khí lực tới đây.

Nghe nói như vậy, không ít người ở đây đã dao động. Có lẽ... đúng là một lời đồn thôi.

Không ít tiên thiên cường giả đều nhìn nhau, thanh niên bạch bào Lưu Tú cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

- Tần Lang huynh, ngươi thấy thế nào?

- Các vị!

Một thanh âm trong trẻo vang lên. Ở đây không ít tiên thiên cường giả đều nghe rõ, đến cả bọn người Cổ Ung cũng nghe.

Vù!

Đằng Thanh Sơn đứng lên.

- Cổ đảo chủ cho rằng không có kho báu Vũ Hoàng, còn cho phép ta lục soát.

Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh, cất cao giọng nói.

- Nhưng... ta cho rằng tuyệt đối có kho báu Vũ Hoàng!

Không ít tiên thiên cường giả có mặt ở đây đều nhãn tình sáng lên. Tên Tần Lang này dám nói "tuyệt đối có", chỉ sợ hắn biết rõ mười mươi rồi.

Loại trường hợp này, chẳng ai dám nói lung tung cả.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Cổ Ung chợt trầm xuống.

- Tần Lang.

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

- Một tên vô danh tiểu tốt!

Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn Cổ Ung:

- Cổ đảo chủ! Không dám cho ta kiểm tra à?

- Cổ Ung, không dám à?

Chín vị chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc đều đứng lên.

- Cổ đảo chủ.

Mười hai vị La Hán Ma Ni Tự cũng đứng lên. Thú Vương Ô Hầu cùng với một đoàn tiên thiên cường giả khác đều đứng lên, cũng không hề hỏi gì. Đằng Thanh Sơn là một trong số bốn mươi chín người bọn họ. Lúc này, họ đương nhiên đứng về phía Đằng Thanh Sơn rồi.

Cổ Ung mắt nheo lại, tựa hồ nhớ bộ dáng của Đằng Thanh Sơn vào tận đáy lòng.

- Tìm đi.

Cổ Ung lạnh nhạt nói. Đằng Thanh Sơn đi nhanh về phía phía đông nam, bốn mươi tám tiên thiên cường giả khác cũng lập tức đuổi theo.

- Đảo chủ.

Bọn người Triệu Đan Trần đều nhìn về phía Cổ Ung. Cổ Ung sắc mặt khó coi, hướng mắt nhìn theo bốn mươi chín người:

- Yên tâm, mấy ngàn quân trướng, cho dù toàn bộ quân sĩ Ngân Giao Quân của ta lục hết một vòng, cũng không biết cái quân trướng nào đặc biệt, chứ đừng nói là ngoại nhân. Đi... Chúng ta theo sau.

Dù đáy lòng vẫn hơi lo lắng, mười hai người Thanh Hồ Đảo cũng lập tức đuổi theo.