Cửu Đỉnh Ký

Chương 208: Bóng người mơ hồ

Thân thể hai con Hắc Thiết Ngô Công nổ tung, xương thịt văng tung tóe. Trước mắt Đằng Vĩnh Phàm xuất hiện một bóng người vọt tới cực nhanh, một thân ảnh cường tráng xuất hiện giữa đống thi thể như một ma thần, một đôi mắt ửng đỏ, gương mặt quen thuộc, chính là đứa con trai mà hắn vẫn tự hào nhất: Đằng Thanh Sơn.

- Thanh Sơn!

Đằng Vĩnh Phàm, tuy lúc này đầu đau như búa bổ vì vừa rồi bộc phát hết sức lực, nhưng hắn vẫn cảm thấy mừng như điên.

Hắn gặp lại nhi tử rồi!

Đằng Thanh Sơn ôm cổ cha mình, y phục rách nát đầy vết máu, chỉ cần mắt thường cũng có thể thấy rất nhiều vết thương, nhưng tất cả những điều này cũng không bằng sự kích động trong lòng Đằng Thanh Sơn. Nguyên tưởng rằng cha đã chết rồi, Đằng Thanh Sơn vốn đã vô cùng tuyệt vọng bi phẫn, lúc này lại phát hiện ra cha vẫn còn sống!

Hạnh phúc tìm thấy trong sự bi ai, làm cho Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không kìm chế nổi tình cảm.

- Cha, cha!

Đằng Thanh Sơn không nhịn được, nước mắt nhạt nhòa.

- Thanh Sơn.

Trái tim Đằng Vĩnh Phàm khẽ run lên.

Hắn đã nhìn Đằng Thanh Sơn con trai mình lớn lên, hiểu rất rõ tính cách của nhi tử mình từ nhỏ đến lớn, một mạch đều rất kiên cường. Hắn chưa bao giờ thấy nó khóc. Không đến mười tuổi đã có thể giết chóc cả bầy sói, trong mắt của hắn, nhi tử mình là kiên cường nhất, dũng cảm nhất, là hán tử không biết sợ hãi là gì!

Thế mà hôm nay...

Đằng Vĩnh Phàm đã thấy nước mắt của con trai!

- Đừng khóc.

Đằng Vĩnh Phàm vừa mở miệng lại cảm thấy đầu óc mê muội.

- Cha.

Đằng Thanh Sơn phát hiện tình huống của cha không ổn.

- Nơi này nước lạnh quá.

Tiên thiên chân nguyên trong cơ thể Đằng Thanh Sơn lập tức bắt đầu khởi động. Chỉ thấy một luồng tiên thiên chân nguyên màu đỏ rực tràn ngập, hình thành một vòng bảo hộ xung quanh, bao kín Đằng Vĩnh Phàm.

- Bồng!

Đáy động chấn động mạnh, Đằng Thanh Sơn bay vút lên trời.

Giống như một ảo ảnh của hỏa thần bên trong Vô Để Động. Chỉ cần dùng sức bốn lần, hắn đã bay ra khỏi Vô Để Động sâu chừng trăm trượng. Sau đó Đằng Thanh Sơn đáp xuống thảm cỏ dại, rồi cẩn thận buông cha xuống.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua chân của cha. Chỉ thấy chân trái cha mình từ đùi trở xuống đã đứt rời, không khỏi sắc mặt đại biến.

- Chân của cha!

Đằng Thanh Sơn vốn tâm tình kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong nháy mắt lại như lọt vào vực sâu. Lúc trước Đằng Thanh Sơn vội vã cứu cha, mà Đằng Vĩnh Phàm cũng chỉ có ngực là nhô lên khỏi mặt nước, cái chân gãy lại ở dưới nước, cho nên lúc đó Đằng Thanh Sơn cũng không thấy được cha mình đã gãy chân. Lúc này, rốt cục hắn mới phát hiện ra.

Đằng Vĩnh Phàm lại mở mắt, mặt vẫn tràn đầy nụ cười:

- Mặt trời chiếu lên trên người thật là thoải mái!

Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ nhất, mặt trời mùa đông chiếu lên trên người vô cùng ấm áp.

- Cha đã bị mất chân rồi, trên người nhiều lại vết thương như vậy, mất máu rất nghiêm trọng! Hẳn là chạng vạng ngày hôm qua chạy vào đáy Vô Để Động, ở dưới lòng đất băng giá, cha mất rất nhiều máu, lại không có gì ăn...

Đằng Thanh Sơn kiếp trước làm sát thủ, đối với phương diện cấp cứu cũng biết chút đỉnh, vết thương cha như vậy, lại gãy chân nữa chứ, nếu là thường nhân, sớm đã chết vì mất máu rồi.

Bởi vì thân thể cha rất cường tráng, mới có thể chịu đựng được.

- Cha, ăn đi.

Đằng Thanh Sơn lập tức lấy ra gói đựng bánh bao từ trong bao đồ, dâng tới miệng cha mình.

- Đói chết đi được.

Đằng Vĩnh Phàm tươi cười, há miệng nhai nhồm nhoàm. Đằng Vĩnh Phàm ẩn mình ở đáy huyệt động, trong huyệt động có nhiều nước, nên hắn cũng không khát, chỉ đói thôi! Mất máu rất nhiều nên lại càng đói, đói đến mắt hoa đầu váng, vô cùng mệt mỏi.

Có ba cái bánh bao trong bọc của Đằng Thanh Sơn, thì hai cái bánh đã toàn bộ bị Đằng Vĩnh Phàm ăn sạch.

Nhìn dáng điệu cha ăn, Đằng Thanh Sơn cảm thấy xót xa trong lòng.

Đằng Vĩnh Phàm cười ha ha nói:

- Thanh Sơn, nhìn ngươi kìa! Thế mà cũng xưng là thống lĩnh Hắc Giáp quân nữa! Đừng lo, thân thể cha ngươi rất mạnh. Vừa rồi, ta mới ăn lưng lửng dạ thôi! Nhưng thế cũng là tốt lắm rồi, đầu không còn choáng váng nữa.

Một khi mất máu quá nhiều, đích xác sẽ làm cho người ta váng đầu, thân thể yếu đi.

Máu huyết là phải dựa vào thức ăn bổ sung!


Đủ máu huyết, đích xác có thể xuất ra nội kình. Nhưng nội kình, lại không thể chuyển thành máu huyết. Mất máu quá nhiều, chỉ có thể dựa vào thức ăn! Ăn gà vịt, thịt cá, ngũ cốc hoa màu …vân vân….

- Cha, hiện tại thân thể cha còn có chỗ nào bị đau nữa không?

Đằng Thanh Sơn truy vấn,

- Trị liệu sớm sẽ tốt hơn, không nên để lâu.

Đằng Vĩnh Phàm chỉ vào eo lưng:

- Những vết thương trên người ta chỉ là việc nhỏ, nhưng eo lưng bị chém mạnh một đao, từ eo lưng trở xuống, hoàn toàn mất cảm giác, căn bản không thể cử động. Nên chân trái bị con Hắc Thiết Ngô Công cắt đứt mà cha cũng không hề có cảm giác đau.

Đằng Thanh Sơn vừa nghe, biến sắc:

- Tê liệt?

Rồi lập tức xoay người cha lại.

Chỉ thấy eo lưng cha hắn có một đạo thương thế rất ghê gớm, vết thương rất sâu.

- Bị thương tới xương sống rồi.

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến. Từ chiều sâu và vị trí của vết thương, cùng với tình huống của cha, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đã hiểu ra.

Bị thương tới xương sống, cha hẳn đã hoàn toàn tê liệt!

Loại thương thế này, nếu ở thế giới kiếp trước, lợi dụng phương tiện chữa bệnh công nghệ cao, có lẽ còn có cơ hội có thể chữa khỏi. Nhưng trên Cửu Châu này, căn bản không thể chữa khỏi được.

- Liệt thì liệt.

Đằng Vĩnh Phàm chẳng hề để ý cười nói,

- Cái chân của ta đã gãy rồi, có liệt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

- Cha.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy đau xót, không khác nhau lớn thật sao?

Khác nhau rất nhiều chứ! Nếu chỉ đứt một chân, dùng sắt thép chế tạo một cái chân giả, còn có thể miễn cưỡng đứng lên đi lại được. Nhưng, nửa người dưới tê liệt, sau này cuộc sống của cha sẽ rất khó khăn.

- Đều là vì ta!

Đằng Thanh Sơn cảm thấy không cam lòng,

- Ta vốn muốn cho cha mẹ có được những ngày tốt đẹp, thế mà... lần này Thanh Hồ Đảo chỉ đích danh mang cha đi, khẳng định là vì ta!

- Thanh Sơn, thi thể đại bá Vĩnh Tương của ngươi đâu?

Đằng Vĩnh Phàm nhìn vòng quanh, trong mắt hiện rõ vẻ bi thương.

- Người của Thanh Hồ Đảo hoả táng rồi. Tro cốt phỏng chừng bị gió cuốn đi mất.

Đằng Thanh Sơn thấp giọng đáp nhỏ.

Người chết, đến cả tro cốt cũng không còn.

Đằng Vĩnh Phàm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

- Thanh Sơn, đại bá ngươi là huynh đệ cùng lớn lên với ta từ bé.

Hít sâu một hơi, Đằng Vĩnh Phàm nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,

- Cây thương thép của ông ấy có còn đó không?

- Ở trong bao của con.

Đằng Thanh Sơn lấy ra hai khúc thương bị gãy rời ra.

- Hai đoạn này, là của Vĩnh Tương đại bá đó.

Đằng Vĩnh Phàm run rẩy sờ tay, cầm cán thương, nói trầm trầm,

- Khi nào về, tháo đầu thương ra, coi như là tro cốt, bỏ vào bình, đưa lên từ đường nhé!

Không còn tro cốt, chỉ có thể dùng binh khí trước khi chết hoặc là quần áo để thay thế mà thôi.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu:

- Cha, cha chờ một chút.

Đằng Thanh Sơn dựa vào một đôi bao tay Thiên Ưng Trảo, ngắt một vài nhánh cây lớn trong rừng xuống, nhanh chóng làm thành một cái ghế bành đơn giản.


- Cha, cha ngồi cẩn thận nhé. - Đằng Thanh Sơn dìu cha lên.

Sau đó, nhấc bổng cả cái ghế bành lên trước người. Sức nặng gần hai trăm cân căn bản không có ảnh hưởng gì tới Đằng Thanh Sơn.

- Vù!

Đằng Thanh Sơn thi triển khinh công Thiên Nhai Hành, như một luồng khói xanh vút đi nhanh chóng. Mặc dù thân thể Đằng Thanh Sơn phải chạy trong núi rừng hấp nhô, nhưng hai tay rất cân đối, Đằng Vĩnh Phàm ngồi ở trên ghế thậm chí còn không cảm thấy có chút chấn động nào. Sở dĩ phải dùng khinh công Thiên Nhai Hành là vì nếu đơn thuần dùng sức mạnh thân thể, sức chấn động sẽ rất lớn, không thể không ảnh hưởng tới cha.

***

Một hơi đã lao đi hơn ba mươi dặm.

- Thanh Sơn, đường ngươi đi không đúng rồi, về Đằng gia trang nào phải đường này.

Đằng Vĩnh Phàm nói.

- Cha, con đã an bài tất cả tộc nhân di chuyển tới Giang Ninh quận thành rồi. Từ nay về sau, các tộc nhân của Đằng Thị bộ tộc chúng ta đều ở tại Giang Ninh quận thành.

Đằng Thanh Sơn vẫn lướt nhanh như thiểm điện, thế mà khi nói chuyện không vấp chút nào.

- Giang Ninh quận thành?

Đằng Vĩnh Phàm rùng mình, rồi lập tức thở dài một tiếng,

- Ly khai đất tổ tiên... cũng tốt, sau này các tộc nhân bất tất phải lo lắng sợ hãi nữa.

- Dạ.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Đằng Vĩnh Phàm ngồi trên ghế, cảm thụ núi rừng hai bên nhanh chóng lui về phía sau, thầm cảm thán: có con như thế này, còn cầu mong gì hơn nữa chứ?

- Hả?

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn chợt nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy ở xa xa trong núi rừng, một hán tử tóc tai bù xù trông như dã nhân, cưỡi một con báo săn đen bóng. Con báo săn đó thân cao tám xích (hai thước), chiều dài hơn một trượng, nó chậm rãi bước đi giữa núi rừng, tên dã nhân kia cũng ngồi rất thong dong.

- Hắc Vân Báo?

Đằng Thanh Sơn thầm giật mình.

Hắc vân báo: là yêu thú cực kì lợi hại, xuất thân từ phía nam Man Hoang. Một khi trưởng thành, thực lực Hắc Vân báo có thể so được với tiên thiên cường giả. Hắc Vân báo trưởng thành, tốc độ kinh người, so với tam đại long mã thì còn mạnh hơn một bậc. Có thể ngày đi được vạn dặm! Có thể nói nói là tọa kỵ tốt nhất trong các loài thú.

- Người nào mà có thể cưỡi được Hắc Vân báo?

Đằng Thanh Sơn thất kinh.

Đôi mắt tên dã nhân cũng kinh dị khi nhìn lên.

- Chỉ sợ chính là vì việc Thanh Hồ Đảo khai thác kho báu Vũ Hoàng, nên đưa tới những cao thủ lợi hại. Có thể cưỡi Hắc Van báo, khẳng định là tiên thiên cường giả, xem ra, cũng không là tiên thiên bình thường. Thôi... Ta trước hết đưa cha về với mẫu thân đã.

Đằng Thanh Sơn không muốn dây dưa, ngược lại tăng tốc nhanh hơn.

Vù!

Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn mang theo cha đã biến mất khỏi tầm nhìn của người nọ.

- Hả?

Ánh mắt tên dã nhân lộ ra vẻ kinh dị,

- Tốc độ thật nhanh! Mang theo một người như vậy mà còn có thể nhanh đến thế, bình thường đến cả cao thủ Tiên Thiên Thực Đan, cũng khó mà có được tốc độ đó.

***

- Cót két, cót két!

Tiếng bánh xe kẽo kẹt vang lên. Hơn hai ngàn người Đằng gia trang nhốn nháo đang nghỉ ngơi ở một bãi đất hoang bên đường quan đạo, sáng sớm nay, mọi người đã xuất phát, đến giờ đã giữa trưa, mọi người cũng đã đi được gần năm mươi dặm đường rồi.

Dù sao Đằng gia trang có rất nhiều người, có rất nhiều thứ lích kích.

Cho dù có trăm thớt Ô Văn Mã kéo, một ngày phỏng chừng cũng chỉ đi được tám mươi dặm đường, xem như đã là rất nhanh rồi, đó là đã tính tới đại đa số nhân thân của Đằng gia trang có thể chất rất tốt.

- Mẹ, ăn chút gì đi.

Thanh Vũ đẩy chiếc xe đẩy. Viên Lan mẹ nàng thân thể trùm kín chăn, nằm trên xe đẩy.

- Mẹ ăn không nổi.

Viên Lan gắng gượng cười từ chối,

- Con ăn đi.

Nhìn mẫu thân sắc diện tái nhợt, Thanh Vũ cảm thấy rất đau lòng. Nàng hiểu rõ cái chết của cha đã mang đến cho mẫu thân một sự đả kích lớn như thế nào.

- Thanh Vũ, con ăn đi.

Viên Lan yêu thương nhìn con gái mình,

- Mẹ nãy giờ ngồi trong xe đẩy, không phải cử động gì nên cũng không thấy đói bụng, con chạy ba giờ rồi, khẳng định là rất đói.

- Mẹ.

Thanh Vũ mắt đỏ ửng lên.

Từ đêm qua đến giờ, Thanh Vũ cảm thấy vô cùng đau lòng.

- Thanh... Thanh Vũ!

Viên Lan đột nhiên trợn to mắt, nhìn về phía tây, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Thanh Vũ thấy vẻ mặt mẫu thân như thế, vội quay đầu nhìn về phía tây.

Chỉ thấy một bóng người mơ hồ đang từ xa xa nhanh chóng đến gần.

Phía trước thân ảnh người nọ tựa hồ còn có một bóng người khác.

Bóng dáng mơ hồ, càng làm Viên Lan căng mắt cố gắng nhìn cho rõ...