Cửu Đỉnh Ký

Chương 191: Đánh đi! Đánh đi!!!

Thanh âm đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung vẫn quanh quẩn trên bầu trời, Đằng Thanh Sơn đứng trên tường thành, nhìn ra phía xa, chỉ thấy một bóng người nhỏ xíu như con kiến thật nhanh từ quân doanh của Thanh Hồ Đảo lao ra. Thân ảnh người này rất nhanh chóng vọt tới cách tường thành đại khái khoảng tám mươi trượng.

Hai tay hắn ôm một vật rất to, cao tới một trượng, có hình ống.

- Đồng hồ nước?

Đằng Thanh Sơn cau mày.

Khắp vùng Cửu Châu, công cụ tính thời gian gồm có máy đo nắng mặt trời, đồng hồ cát, đồng hồ nước. Nguyên lý làm việc của đồng hồ nước chính là trong đồng hồ chứa đầy nước, ở đáy đồng hồ nước có một lỗ nhỏ, nước sẽ theo đó chảy xuống với tốc độ cố định. Khi nước chảy xuống... Thiết châm nổi trên mặt nước cũng sẽ từ từ hạ xuống theo.

Khi nước chảy hết, đầu mũi thiết châm vừa vặn chạm vào chỗ cuối của đồng hồ nước.

Đổ đầy nước một lần, bình thường duy trì chảy từ từ hết mười hai canh giờ.

- Gia Cát Nguyên Hồng!

Thanh âm trầm trầm một lần nữa truyền đến,

- Ngươi cũng thấy đồng hồ nước này rồi đó, ba canh giờ! Ngươi chỉ có ba canh giờ!

Đứng ở trên tường thành, Gia Cát Nguyên Hồng áo bào trắng phần phật tung bay, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm trong trẻo phá không truyền đi:

- Cổ Ung, Quy Nguyên Tông ta đã đứng ở quận Giang Ninh trên một ngàn năm rồi. Ngươi muốn biến Quy Nguyên Tông thành một mảnh đất chết, không phải là việc dễ dàng như vậy đâu. Để tránh tổn thương hòa khí lẫn nhau, tốt nhất là đừng nên động can qua.

- Ha ha...

Cổ Ung trả lời chỉ là một tràng cười lớn.

Hai đại tuyệt thế cường giả xếp thứ sáu và thứ bảy trên Thiên bảng, từ khoảng cách ba dặm, đối thoại với nhau vô cùng đơn giản.

...

Phía trước đại quân Thanh Hồ Đảo, mười ba tiên thiên cường giả đang tụ tập cùng nhau.

Lam tướng quân mặc giáp trụ cười nói:

- Gia Cát Nguyên Hồng, tới nước này, còn không hoảng hốt, còn dám nói để tránh cho tổn thương hòa khí, tốt nhất là không động can qua , thật là buồn cười! Chờ chúng ta giết hết Quy Nguyên Tông của hắn, để xem hắn còn bình tĩnh được nữa không!

Những tiên thiên cường giả khác cũng cười phá lên, trong tiếng cười đầy vẻ tự tin!

- Các vị trưởng lão, nhất thiết không được coi thường Gia Cát Nguyên Hồng.

Cổ Ung mỉm cười nói,

- Dựa theo kế hoạch từ trước, đầu tiên phải liên thủ giết chết Gia Cát Nguyên Hồng, thứ hai, bắt sống tên thanh niên Đằng Thanh Sơn kia.

- Đảo chủ, xin cứ yên tâm!

Những tiên thiên cường giả đều khẽ cười gật đầu, mặc dù tự tin, nhưng họ cũng không hề tự đại.

- Các vị về đại trướng nghỉ tạm, ba canh giờ sau, chuẩn phát động tổng tiến công.

Cổ Ung phân phó như vậy, kỳ thật sở dĩ cho thêm ba canh giờ, một là để Ngân Giao quân vừa mới điên cuồng chạy đến đây đang rất mệt nhọc được nghỉ thêm ba canh giờ, thể lực có thể đạt tới đỉnh cao, hai là, để quân sĩ Quy Nguyên Tông, các đệ tử, phải chìm trong hoảng sợ ba canh giờ.

Những lời Cổ Ung vừa nói, đủ để làm cho rất nhiều người của Quy Nguyên Tông sinh ra hoảng sợ.

Chịu đựng cảm giác hoảng sợ ba canh giờ, sĩ khí sẽ sụt giảm xuống mức thấp nhất...

Trên tường thành dày đặc, tụ tập mấy vạn người.

Gió lạnh vù vù thổi, làm bay tung mái tóc dài buông xõa của Gia Cát Nguyên Hồng.

- Bàng sư đệ.

Gia Cát Nguyên Hồng phân phó

- Ngươi đi vào trong thành, phụ trách nhân mã trong thành.

Một bộ phận nhân mã Quy Nguyên Tông đang ở trên tường thành của Giang Ninh quận thành, còn có bộ phận ở bên trong thành.

- Rõ, tông chủ. - Bàng Sơn khom người.

- Tông chủ, nếu như có người sợ hãi chạy trốn thì phải làm như thế nào?

Bàng Sơn lại hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng lạnh lùng nói:

- Những người dưới Đô thống, hộ pháp, ai mà lâm trận chạy trốn, nhốt vào địa lao! Nếu như phản kháng, hết thảy xử tử! Những người từ đô thống, hộ pháp trở lên, phàm là lâm trận bỏ chạy, cũng cùng một luật, nhốt vào địa lao. Ai phản kháng, đồng dạng xử tử!

- Rõ. - Bàng Sơn đáp.

Trong tông, địa vị càng cao, xử phạt ngược lại càng nghiêm khắc.

Kỳ thật ngày hôm qua, Đằng Thanh Sơn triệt thoái về Quy Nguyên Tông, Quy Nguyên Tông đã nhanh chóng tập kết nhân mã rồi. Trong đó một vài đệ tử ngoại vi không phải là những người có thể chiến đấu, phần lớn đều cho ra ngoài. Còn những đệ tử hạch tâm, quân sĩ Hắc Giáp Quân nặng gánh gia đình, cùng với những người thực lực quá yếu, phần lớn cũng đều rời Quy Nguyên Tông, vào những nơi khác trong quận thành.


Những người khác, phải tham gia chiến tranh!

- Đằng thống lĩnh, mời ăn cơm trưa.

Một phần cơm trưa đựng trọng hộp sắt được đưa đến cho Đằng Thanh Sơn, lúc này đã qúa trưa rồi.

Nhận hộp cơm, mở nắp ra, Đằng Thanh Sơn ăn rất nhanh.

- Trận đó... Thiết Y Môn, một đêm đã bị tiêu diệt. Quy Nguyên Tông ta...

Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới ba canh giờ sau, sẽ phải chém giết với mười vạn tên vũ giả, trong lòng có chút run lên. Hắn không phải vì lo sợ cho mình, mà là lo lắng cho thân nhân, bằng hữu.

- Trong lúc hỗn chiến, biểu ca và tiểu Vũ có thể bảo trụ được tính mạng không?

Trong khi chém giết giữa thiên quân vạn mã, đến cả Đằng Thanh Sơn cũng không mười phần nắm chắc bảo trụ được mạng mình, chứ đừng nói Thanh Vũ và Thanh Hổ.

Đằng Thanh Sơn nghĩ đến đó, trong lòng càng thêm bất an.

- Sư phụ, con vào trong thành một chút.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng. Lúc trước, Gia Cát Nguyên Hồng từng bảo Đằng Thanh Sơn không được ly khai khỏi hắn mười trượng.

Gia Cát Nguyên Hồng liếc mắt nhìn hắn:

- Đi đi, trong vòng ba canh giờ phải trở về.

- Vâng!

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu rồi lao về phía nam.

Thành nội này và Giang Ninh quận thành có hai mặt tường thành giáp nhau. Vì thành nội của Quy Nguyên Tông đóng ở phía đông nam Giang Ninh quận thành do đó, tường thành nội phía đông và phía nam, là một bộ phận của tường thành phía đông và nam của quận thành...

Đại quân Thanh Hồ Đảo, bên trong đại trướng của Cổ Ung.

Trên vách đại trướng, treo một tấm bản đồ thật lớn, vẽ lại chi tiết địa lý quận Giang Ninh.

Cổ Ung đang đứng trước bản đồ, phân tích cẩn thận.

- Mấy ngàn năm rồi, biến hóa sẽ rất lớn.

Cổ Ung nhíu mày cẩn thận xem bản đồ,

- Nhưng dựa theo bản đồ kho báu Vũ Hoàng, bảo tàng hẳn là ở quận Giang Ninh... Bất quá, trải qua hơn ngàn năm biến hóa, đích xác rất khó tìm.

Hắn cẩn thận phân tích những vị trí địa lý trên bản đồ.

- Cha.

Ngoài đại trướng đột nhiên truyền đến thanh âm.

Cổ Ung xoay người, cười nói:

- Thế Hữu hả, vào đi.

Nhưng khi ánh mắt lão liếc nhìn vào cái bàn vuông trong đại trướng, nụ cười trong nháy mắt đã không còn nữa, mặt lão tái nhợt, đi đến bên cạnh chiếc bàn vuông, ánh mắt lạc đi, dán vào một tờ giấy trên bàn, lão cầm tờ giấy lên.

- Cha.

Cổ Thế Hữu đi vào, nghi hoặc nhìn phụ thân mình.

Nhìn nội dung trên tờ giấy, sắc mặt Cổ Ung trở nên khó coi, quát lớn:

- Thế Hữu, bảo Triệu trưởng lão, Vũ Văn trưởng lão, Hồ trưởng lão, Văn trưởng lão, bốn vị tới đây ngay.

- Vâng, thưa cha. - Cổ Thế Hữu kinh hãi.

Lần này trong số mười ba vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo, có năm vị là Tiên Thiên Kim Đan, ngoại trừ Cổ Ung ra, chính là bốn vị trưởng lão Cổ Ung vừa nói.

- Cha đột nhiên triệu tập chấp pháp trưởng lão làm gì?

Cổ Thế Hữu không hiểu, nhưng hắn cảm giác được có việc gì rất ghê gớm vừa xảy ra!

***

Trong thành nội Quy Nguyên Tông, ba ngàn Hắc Giáp quân, ba vạn quân sĩ Thành Vệ Quân, bốn ngàn đệ tử hạch tâm, hai vạn đệ tử ngoại vi, làm cho cả thành nội toàn bộ đều những là người với người... Trong một tòa tháp chỉ có hai người Gia Cát Vân, Thanh Vũ.

- Thanh Vũ.

Gia Cát Vân một thân áo giáp, nắm tay Thanh Vũ, thấp giọng nói,

- Ba canh giờ nữa là trời sẽ tối đen, trận chiến tối nay, nếu Quy Nguyên Tông chúng ta thực sự không chống chọi được, khi bắt đầu sụp đổ, khẳng định mọi người sẽ trốn chạy tán loạn, nhân lúc đó, nàng cũng phải lẩn vào dòng người mà chạy trốn nhé.

- Huynh với ta cùng nhau đi.


Thanh Vũ một thân xích lân chiến giáp nói.

Lúc trước khi mang được chiến giáp Xích Lân Thú về, tông chủ ban cho Đằng Thanh Sơn hai bộ. Hai bộ này được Đằng Thanh Sơn đem cho biểu ca Đằng Thanh Hổ và muội muội Thanh Vũ.

- Đừng nói bậy! - Gia Cát Vân quát khẽ.

Thanh Vũ ngẩn người, Gia Cát Vân là một người lạc quan, lại dùng ngữ khí như thế này!

- Thanh Vũ.

Gia Cát Vân trừng mắt nhìn nàng, trong mắt còn vằn lên những tơ máu

- Nói thật với nàng, nghĩ đến ba canh giờ sau, ta cũng cảm thấy sợ hãi! Một đêm, chỉ một đêm mà Thiết Y Môn đã bị diệt. Quy Nguyên Tông ta cho dù có thể may mắn chống cự được, nhưng cũng sẽ chết rất nhiều người. Ta là thiếu tông chủ! Ta là nhi tử của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng! Ta không thể chạy! Còn... Thanh Vũ nàng, ta không muốn thấy nàng chết, nàng có hiểu không?

Thanh Vũ mắt đỏ lên, lắc đầu nói:

- Không, nếu chết thì cùng nhau chết!

- Thanh Vũ, Tiểu Vân.

Một thanh âm vang lên... Hai người quay đầu nhìn lại, ở cửa tháp đang có một bóng người đen thui.

- Đại ca. - Thanh Vũ hô lên.

- Tiểu Vân.

Đằng Thanh Sơn nhìn vào Gia Cát Vân,

- Tối nay, sẽ có nhiều người chết. Ta sẽ ở bên ngoài thành giao chiến với người của Thanh Hồ Đảo! Muội muội ta, theo quy củ của tông, có thể rời khỏi. Nhưng nó vì ngươi, thật sự muốn cùng ngươi thủ thành. Do đó, ngươi phải bảo vệ tốt cho nó!

Trong đám đệ tử hạch tâm, những người nhập môn thời gian ngắn, thực lực kém, đều có thể rời đi.

Mà Thanh Vũ, mới gia nhập Quy Nguyên Tông chừng nửa năm, thời gian quá ngắn, đương nhiên có thể rời Quy Nguyên Tông. Nhưng vì Gia Cát Vân... Thanh Vũ lại chết sống không chịu một mình bỏ đi.

- Thanh Vũ, nhất định sẽ an toàn, ta cam đoan! - Gia Cát Vân cắn răng nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh Vũ.

- Tuỳ muội.

Đằng Thanh Sơn thở dài một tiếng. Đằng Thanh Sơn thật sự không muốn nghĩ đến việc để muội muội mình lâm vào hiểm cảnh. Hắn thậm chí còn muốn ép muội muội mình ra ngoài. Nhưng tối hôm qua, ánh mắt quyết liệt của muội muội làm hắn thay đổi chủ ý... Nếu là mình và Tiểu Miêu, chỉ sợ dù có chết cũng sẽ không chia lìa.

- Đại ca...

Thanh Vũ thanh âm trầm xuống.

Đằng Thanh Sơn vươn tay vuốt tóc Thanh Vũ, giống như hồi còn nhỏ.

- Nhớ, phải sống. - Đằng Thanh Sơn mắt hơi đỏ lên.

- Đại ca, ngày mai chúng ta lại cùng ăn điểm tâm.

Thanh Vũ không nhịn được, nước mắt trào ra.

Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Vân, lại nhìn muội muội.

- Ừm, ngày mai cùng ăn điểm tâm.

Đằng Thanh Sơn lập tức xoay người bỏ đi... Có lẽ, đây là lần cuối cùng gặp lại muội muội.

Nhưng nhân sinh chính là quá trình chọn lựa.

Lựa chọn xa lìa người yêu, bảo trụ mạng nhỏ của mình.

Hay là lựa chọn cùng người yêu, đồng sinh cộng tử?

Đằng Thanh Sơn tôn trọng lựa chọn của muội muội.

- Đánh đi, kết thúc đi!

Đằng Thanh Sơn rời thành nội, trở về thành ngoài.

***

Thời gian trôi dần, mùa đông trời tối sớm, khi thời gian mới trôi qua hai canh giờ rưỡi, trời đã hoàn toàn tối đen.

Trên tường thành, mọi người nắm chặt binh khí của mình.

- Cũng sắp hết ba canh giờ rồi.

Đằng Thanh Sơn nhìn kim đồng hồ trên đồng hồ nước phía dưới.

Đột nhiên nghe tiếng bước chân, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn sang bên cạnh, là biểu ca Thanh Hổ.

- Biểu ca, nếu ta không đưa người tới Quy Nguyên Tông, người có thể sống rất vui vẻ ở Đằng gia trang, phỏng chừng có cả thê tử, nhi tử rồi ấy chứ, có hối hận không?

Đằng Thanh Sơn trầm trầm nói, Đằng Thanh Hổ nhếch miệng cười:

- Nói chuyện đó làm gì? Hán tử Đằng gia trang chúng ta không một ai sợ chết! Ta chỉ hơi hối hận, hối hận là không kết hôn, ta mà chết, sẽ bị đoạn hương khói mất.

- Nhưng, Đằng Thanh Hổ ta cũng là bách phu trưởng của Hắc Giáp quân! So với cả đời làm sơn dân thì tốt hơn nhiều, con mẹ nó, đêm nay phải chém giết một phen...

Đằng Thanh Sơn vỗ vỗ vai Thanh Hổ, không nói gì nữa.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dán vào đồng hồ nước phía dưới.

- Ba canh giờ rồi!

Đồng tử Đằng Thanh Sơn co lại.

- Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng trống trầm trọng, tựa như muốn nện vào lòng người, ầm ầm vang lên. Dưới chân thành ngoài ba dặm, quân doanh Thanh Hồ Đảo nhất thời nhốn nháo.

Trên tường thành Giang Ninh quận thành, đám quân sĩ nắm chặt binh khí trong tay.

- Con mẹ nó.

Thanh Hổ cắn răng, nhìn về phía xa xa.

Đằng Thanh Sơn nắm chắc Luân Hồi thương, hướng mắt dõi theo.