Tiểu đỉnh màu đen là vật truyền thừa của Thiết Y Môn các ngươi sao?
Nét mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đặng Canh vốn chuẩn bị giết chết Đằng Thanh Sơn đoạt lấy tiểu đỉnh đen, nhưng sau một trận giao thủ ngắn ngủi, y cũng phát hiện ra đối thủ rất khó xơi, tự nhiên thay đổi sách lược. Y mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng, chính là vật truyền thừa của Thiết Y Môn chúng ta. Năm đó bị Ngụy Đan đoạt đi, tới bây giờ mới tìm lại được, cũng xin ngươi đưa tiểu đỉnh màu đen trao lại cho Thiết Y Môn của ta, sự tình trước đây sẽ hoàn toàn xóa bỏ!
- Đưa lại, đưa lại cái rắm!
Đằng Thanh Sơn thô lỗ quát, vết sẹo làm hắn có vẻ càng dữ tợn hơn,
- Đặng Canh! Ngươi là đồ khốn khiếp vô liêm sỉ, có biết ta là ai không?
Đặng Canh sắc mặt trầm xuống, nam tử thô lỗ này mắng y là vô liêm sỉ, làm y hơi tức giận.
- Ngụy Đan tiền bối chính là tổ sư gia môn hộ của ta!
Đằng Thanh Sơn ngẩng cao đầu, quát lớn,
- Trong thiên hạ sở trường quyền pháp, chẳng có bao nhiêu người còn có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới. Vừa rồi, ngươi cũng thưởng thức được nắm tay của ta... hẳn là cũng đoán được thân phận của ta. Ta chính là truyền nhân của Ngụy Đan tiền bối. Ngụy Đan tổ sư gia năm đó ẩn cư ở Ngân Giác Sơn, nhưng sau đó lại biến mất vô tung, Thiên Ưng Môn ta với các đời môn chủ, đều thỉnh thoảng đến Ngân Giác Sơn, xem như bái tế tổ sư gia một chút.
Đặng Canh chết lặng.
Quyền pháp của Ngụy Đan? Sáu trăm năm rồi, hơn nữa giấy chỉ mới được phát minh ra hai ba trăm năm gần đây. Những nghi chép lúc trước đều rất giản lược, những ghi chép trên da dê, cũng chỉ có vài dòng ghi việc liên quan tới Ngụy Đan, cũng chỉ đơn giản miêu tả là Ngụy Đan có quyền pháp bá đạo, sắc bén. Hơn nữa, Ngụy Đan cũng không có truyền nhân!
Nhưng Đặng Canh cũng không biết về quyền pháp của Đằng Thanh Sơn.
Trên bộ sách có nói Ngụy Đan không có truyền nhân là không có truyền nhân sao? Ngầm thu một đệ tử cả ngoại nhân cũng không biết, điều đó cũng chẳng có gì là kỳ quái!
- Lần này ta tới Ngân Giác Sơn để bái tế tổ sư gia. Ai ngờ thấy Thiết Y Môn các ngươi dám vớt hài cốt của tổ sư gia! Khinh nhờn hài cốt của tổ sư gia. Ta há có thể tha cho chúng chứ?
Đằng Thanh Sơn cất cao giọng nói.
- Thiên Ưng Trảo này chính là thần binh của Thiên Ưng Môn ta. Chỉ có trên tay ta mới có thể phát huy uy lực lớn nhất! Còn nữa tiểu đỉnh màu đen này cũng là vật thiết thân của tổ sư gia ta. Cũng phải là vật kế thừa của Thiên Ưng Môn ta. Thiết Y Môn các ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy?
Đằng Thanh Sơn nói ra một hơi, Thật sự làm cho Đặng Canh á khẩu không trả lời được.
Đặng Canh ngụy ngôn muốn dùng đạo lý để áp chế Đằng Thanh Sơn.
Ai ngờ. Đằng Thanh Sơn còn cao tay hơn nhiều. Xem ra còn giỏi hơn cả y.
- Ngươi... Thiên Ưng Môn? Ngụy Đan là môn phái nào? Sao ta chưa từng nghe qua?
Đặng Canh nói.
- Có nhiều việc ngươi cũng chẳng biết!
Đằng Thanh Sơn hừ lạnh.
- Thiên Ưng Môn ta phụng mạng tổ sư là phải ẩn thế. Trong thiên hạ cũng chỉ có vài người người biết ta. Lần này, nếu không phải là các ngươi khinh nhờn di hài tổ sư gia, ta có lẽ không ra tay. Tốt lắm, ta còn muốn an táng cho tổ sư gia, ngươi mau mau rời đi. Nếu không...
Đặng Canh tức giận.
Thế là thế nào?
Đặng Canh cũng coi như là người có ngôn từ sắc bén, làm sao lại lắp bắp như vậy, bây giờ ngược lại tới mức mình chẳng còn đạo lý gì cả.
Nhưng... Dòng chữ trên bảo đồ hắc thiết có viết người có được tàng bảo đồ, nếu xông vào là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Muốn có được bảo bối cần mang theo một trong số Cửu đỉnh. Những lời này cần phải ghi nhớ!, Đặng Canh nhớ rành mạch câu đó. Cửu đỉnh khó mà tìm được, sợ so với bảo đồ còn khó hơn một bậc!
Từ sau khi Vũ Hoàng ly thế, mấy ngàn năm qua trong thiên hạ cũng chỉ biết có Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch là người từng tìm được mà thôi.
Nếu lần này không tìm được tiểu đỉnh, vậy khi nào mới có thể tìm được?
- Ta mặc kệ ngươi là ai!
Đặng Canh sắc mặt âm trầm, quát,
- Ta khuyên ngươi, mau mau mang tiểu đỉnh màu đen đó giao cho ta. Nếu không... Ngân Giác Sơn sẽ là nơi táng thân của ngươi! Thiên Ưng Môn của ngươi cũng gặp phải tai ương!
- Sao, mạnh bạo thế à?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái, rồi nở nụ cười.
Trên thực tế đáy lòng Đằng Thanh Sơn đang tính toán đủ điều:
- Tên Đặng Canh ngay từ đầu phát hiện ra di hài này, cũng không để ý tới tiểu đỉnh nhưng sau khi tìm kiếm bảo đồ dưới đáy hồ một lúc lâu, bây giờ lại không thèm báo cừu cho bốn gã cao thủ hậu thiên, mà chỉ chăm chăm muốn tìm cho được tiểu đỉnh này! Xem y bây giờ đã gần phát điên rồi, tầm quan trọng của tiểu đỉnh đối với y không cần nói cũng biết!
Ngay từ đầu không coi trọng tiểu đỉnh.
Tìm kiếm bảo đồ một canh giờ, lại coi trọng tiểu đỉnh như vậy.
Đằng Thanh Sơn suy đoán ra một điểm: Đặng Canh hẳn là tìm được bảo đồ, hơn nữa phát hiện ra tiểu đỉnh này hẳn là có quan hệ mật thiết với bảo đồ!
- Chỉ có như vậy mới có thể giải thích, ngắn ngủn một canh giờ y đã hoàn toàn thay đổi thái độ với tiểu đỉnh.
Đằng Thanh Sơn phán đoán, nhưng vẫn nghi hoặc như trước kiếp trước mình tìm được một cái tiểu đỉnh đen, kiếp này tìm được lần thứ hai. Tiểu đỉnh này có quan hệ như thế nào với bảo đồ mà Thiết Y Môn tìm kiếm?
Vào lúc này.
- Ngươi muốn chết!
Đặng Canh tức giận, trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, một đạo kiếm quang màu trắng bạc đâm vào Đằng Thanh Sơn.
- Hay lắm!
Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, đón kiếm quang đang phóng tới.
- Choang!
Tay trái Đằng Thanh Sơn vung lên, xem ra muốn cận chiến với Đặng Canh, nhưng tay trái vừa vung lên, Đằng Thanh Sơn đã biến sắc,
- Không đúng!
Một kiếm này của Đặng Canh lại rất nhẹ nhàng, ẩn chứa kình đạo rất yếu, cái này làm cho kình lực dự trữ nơi tay trái của Đằng Thanh Sơn, hình như vung quyền đấm vào hư không.
Đặng Canh linh hoạt lui một bước, việc lui bước chỉ đơn giản là nghiêng người một bên lùi một bước.
- Phốc!
Ngân Lân Kiếm bổ tới xéo một bên, mang theo một luồng khí sắc bén.
Đằng Thanh Sơn lập tức ngả người xuống, tay trái đập mạnh xuống đất một cái, núi đá ầm ầm nổ tung, sinh ra một luồng kình đạo phản lực. Đằng Thanh Sơn như một viên đạn pháo bắn về phía Đặng Canh, đồng thời bụng co lại, kình đạo toàn thân truyền vào chân phải, chân phải đạp mạnh về phía sau.
- Choang!
Đặng Canh hình như sớm đoán trước tới việc Đằng Thanh Sơn có chiêu này, sớm né tránh, Ngân Lân Kiếm ngược lại bổ về phía cổ Đằng Thanh Sơn.
- Choang!
Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh, lần này giao thủ so với lần giao thủ trước đã khác hẳn. Mặc dù thực lực đối phương dường như không tăng, nhưng không biết như thế nào mà... Công kích của mình hoàn toàn lâm vào thế bị động bị đối phương nắm trong tay, chiêu thức gì đối phương cũng tựa hồ biết trước cả. Trong lòng Đằng Thanh Sơn có hơi giật mình, ánh mắt nhìn vào mắt Đặng Canh, mắt Đặng Canh không còn thần thái gì mà có vẻ hơi ảm đạm.
- Vong Ngã Chi Cảnh!
Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh.
- Vù!
Kiếm quang sắc bén trong nháy mắt đâm đến trước ngực hắn.
Hữu chưởng Đằng Thanh Sơn đánh mạnh ra vào sống kiếm, thân thể linh hoạt lắc một cái, rồi Ngân Lân Kiếm xẹt ra một luồng sáng, lại một lần nữa bao phủ cả người Đằng Thanh Sơn.
Thoái lui!
Từng bước thoái lui!
- Đặng Canh này thật là liều mạng.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn hơi sốt ruột.
Hắn đọc trong U Nguyệt Thương Điển, biết sau khi đạt tới tiên thiên, phải qua một vài bước tu luyện. Tỷ như, phải đạt tới cảnh giới Nhập Vi, Thần mới có thể đột phá tới nê hoàn cung, lúc đó mới có cơ hội bước vào cảnh giới tiên thiên hư đan. Nói cách khác... Phàm là tiên thiên hư đan, đều phải đạt tới cảnh giới Nhập Vi.
Muốn đạt tới cảnh giới Thực Đan, phải lĩnh ngộ được Vong Ngã Chi Cảnh hoặc là lĩnh ngộ được Chân Ngã Chi Cảnh.
Cảnh giới Vong Ngã và Chân Ngã, chỉ cần lĩnh ngộ một cái là có thể bước vào quá trình Tiên Thiên Thực Đan rất nhanh. Nhưng cảnh giới Vong Ngã và Chân Ngã lại rất khác nhau.
Cảnh giới Vong Ngã ít khó khăn, nếu tu luyện Vong Ngã cảnh giới sau này rất ít có khả năng đạt tới tiên thiên kim đan. Trong trạng thái cảnh giới Vong Ngã trong đầu chỉ có chiến đấu, không tiếc tất cả muốn giết chết đối thủ, vì giết chết đối thủ thậm chí còn không tiếc mình cụt tay hay trọng thương.
Dưới cảnh giới Vong Ngã, nói đúng ra là không tồn tại lý trí.
Chân Ngã cảnh giới khó khăn cao hơn, sau này có khả năng đạt tới tiên thiên kim đan cao hơn nhiều. Khi trong trạng thái cảnh giới Chân Ngã, ý thức chiến đấu không hề kém cảnh giới Vong Ngã chút nào, hơn nữa còn có lý trí.
...
Một khi toàn thân tiến vào cảnh giới Vong Ngã, coi như một tên điên đang chiến đấu!
- Đặng Canh thật là liều mạng, không giết chết ta là hắn không cam lòng.
- Phốc!
Bóng kiếm xẹt qua bụng Đằng Thanh Sơn rạch nát quần áo, thậm chí còn lưu lại một vết kiếm trên huyền thiết nội giáp.
Hàng vạn hàng nghìn kiếm quang bao phủ Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn có vẻ hơi chật vật trong màn kiếm quang.
- Không thể tiếp tục như vậy.
Đằng Thanh Sơn nóng nảy. Sức mạnh thân thể mình, cộng với sức lực ẩn chứa trong tiên thiên hư đan, gần như không chênh lệch so với cao thủ Tiên Thiên Thực Đan. Nhưng... Về cảnh giới, mình kém hơn một bậc. Mình căn bản không biết cảnh giới Vong Ngã, cũng không hiểu cảnh giới Chân Ngã.
Dựa theo miêu tả trong U Nguyệt Thương Điển.
Mặc kệ là Vong Ngã hay Chân Ngã, đều là ý thức chiến đấu cực mạnh, có thể làm cho bản thân nhập vào kiếm pháp, thương pháp, thi triển rất hoàn mỹ. Hơn nữa, đối với việc vận dụng chân nguyên tiên thiên, cũng tinh diệu tới mức đỉnh cao. Đối với việc khống chế không gian chiến đấu giữa hai người cũng cực kỳ chuẩn xác. Thậm chí còn có thể biết trước đối phương sắp công kích gì.
Có thể nói thế này ——
Vong Ngã và Chân Ngã, đều có thể đem thực lực cá nhân phát huy tới đỉnh cao! Chân Ngã hơn Vong Ngã một phần lý trí.
- Thà rằng gặp phải người tu luyện Chân Ngã, cũng không muốn gặp phải người tu luyện Vong Ngã, y bây giờ là một người máy, một người điên.
Đằng Thanh Sơn xoay phắt người, đồng thời đấm hai quyền, như một đôi thiết chùy đập mạnh xuống đất, ầm ầm nổ ra một tiếng!
Giống như tiếng sấm mùa xuân vang dội khắp nơi!
Mặt đất ầm ầm nổ tung ra. Vì Đằng Thanh Sơn cố ý khống chế, đại đa số núi đá đều bắn về phía Đặng Canh.
- Chạy thôi!
Đằng Thanh Sơn lập tức lao về phía dưới chân núi bỏ chạy.
- Đừng chạy!
Hai mắt Đặng Canh xám đục, giống như một con dã thú gầm gừ bắn vào vô số loạn thạch đang trở ngại mình, hóa thành một ánh lưu quang truy theo Đằng Thanh Sơn cực nhanh.
Vù!
Vù!
Hai người một trước một sau, Đặng Canh là cường giả tiên thiên thực đan, rất sở trường về khinh công. Nhưng cái quỷ dị là... Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn.
- Một người điên! Nhưng cũng chỉ tiến vào Vong Ngã Chi Cảnh, chạy mãi thì tốc độ cũng sẽ không gia tăng.
Đằng Thanh Sơn giống như một tia chớp, hắn bây giờ đã là cường giả tiên thiên! Do đó... Với Thiên Nhai Hành mà kiếp trước hắn học được, hắn rốt cục có thể thi triển đến khinh công tầng thứ hai rồi.
Thiên Nhai Hành tổng cộng có ba tầng, ba về bộ pháp, sáu về kinh mạch.
Khi đạt tới tiên thiên mới có thể thi triển tầng thứ hai.
Tốc độ tầng thứ nhất đã rất kinh người, một khi thi triển tầng thứ hai, phối hợp với thân thể quái vật của Đằng Thanh Sơn.
Đặng Canh chỉ có thể trơ mắt nhìn Đằng Thanh Sơn biến mất trong tầm nhìn. Mãi đến khi thoát khỏi trạng thái điên loạn, Đặng Canh mới dừng lại, hai tròng mắt cũng khôi phục lại vẻ trong trẻo.
- Để hắn chạy mất rồi!
Đặng Canh thở phì ra một bụng đầy lửa giận, hai mắt hơi đỏ lên,
- Cửu Châu đỉnh! Thiếu chút nữa đã tới tay ta rồi!!!
Thiết Y Môn khổ cực một ngàn năm, bao nhiêu gian khổ? Hơn nữa, tiểu đỉnh từng nằm ngay dưới mắt Đặng Canh lại không để ý, đến khi tìm thấy bảo đồ hắc thiết, y mới ý thức được tiểu đỉnh đặc biệt như thế nào.
Khi y muốn lấy nó... tiểu đỉnh bị người ta lấy đi!
Tất cả đều đã muộn!
Đã tìm được bảo đồ hắc thiết lại không cách nào tìm được bảo tàng của Vũ Hoàng, trên bảo đồ nói rõ xông vào là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- A a a...
Đặng Canh gầm lên một tiếng, Ngân Lân Kiếm trong tay điên cuồng bổ ra chung quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Núi đá nổ tung, chung quanh những cây đại thụ ầm ầm sụp đổ, Đặng Canh sắc mặt dữ tợn gầm rú:
- Môn chủ Thiên Ưng Môn, ta nhất định phải bầm thây thành ngươi vạn đoạn!
Tiếng gầm gừ quanh quẩn khắp núi rừng Man Hoang, làm không ít mãnh thú độc xà sợ hãi chạy loạn cả lên.