Cửu Đỉnh Ký

Chương 147: Công dụng kỳ diệu của linh căn

Hắc Hỏa linh căn thoạt nhìn giống như nhân sâm. Khác một chỗ là linh căn trong suốt, chỉ có vài cái rễ màu ngà ngà.

- Món đồ nho nhỏ này mà có thể thai nghén ra Hắc Hỏa linh quả.

Đằng Thanh Sơn rất tán thưởng. Kỳ thật Đằng Thanh Sơn không biết... Hắc Hỏa linh căn không chỉ thai nghén ra Hắc Hỏa linh quả. Kỳ thật đến cả việc sinh ra Xích Lân thú, cũng gắn bó chặt chẽ với Hắc Hỏa linh căn!

Hắc Hỏa linh căn, thông qua những cái rễ, không ngừng hấp thu sức mạnh Hỏa trong thiên địa chung quanh, cuối cùng trải qua biến hóa đặc thù, trong Hắc Hỏa linh căn sinh ra năng lượng kỳ lạ!

Loại năng lượng này rất thần kỳ. Bởi vì nhờ có nó, mới sinh ra Xích Lân ấu thú. Xích Lân thú và Hắc Hỏa linh quả có gắn bó chặt chẽ với nhau. Đến cả giai đoạn phát triển đều cơ hồ giống nhau!

Khắp vùng Cửu Châu, rất nhiều người đều cho rằng Hắc Hỏa linh căn mặc dù kỳ lạ, nhưng công dụng không bằng Hắc Hỏa linh quả. Cái này hoàn toàn sai! Hắc Hỏa linh quả ẩn chứa năng lượng của Thần, có thể gia tăng Tinh thần của con người, làm cho Thần của người ta biến thành cường đại, nên dễ dàng bước vào tiên thiên.

Còn Hắc Hỏa linh căn thì khác hẳn! Hắc Hỏa linh căn, kỳ thật ẩn chứa một loại năng lượng Sinh mạng đặc tính. Loại năng lượng này có thể thai nghén sinh ra Xích Lân thú, cũng có thể thai nghén ra Hắc Hỏa linh quả.

Rất kỳ lạ!

Trong lịch sử có người ăn Hắc Hỏa linh căn, chỉ phát hiện thể chất biến hóa, thân thể trong nháy mắt có vạn cân cự lực. Còn họ cũng không thấy có gì lạ nữa... Việc này không thể trách, vì tiềm lực thân thể họ chưa được phát ra hoàn toàn, làm sao khai thác được năng lượng trong thiên linh địa bảo Hắc Hỏa linh căn?

- Không biết, hiệu quả như thế nào đây

Đằng Thanh Sơn rửa sơ trong nước một chút, rồi sau đó, cắn mạnh Hắc Hỏa linh căn.

- Rắc!

- Hả? Cứng thế!

Vỏ ngoài Hắc Hỏa linh căn rất cứng. Vừa cắn vỡ ra, thịt bên trong lại rất mềm. Vừa vào miệng đã tan, một luồng sức mạnh nóng bỏng trong nháy mắt tràn vào yết hầu. Đằng Thanh Sơn bất chấp tất cả, cắn liền hai miếng, rồi sau đó nuốt trọn cả bộ rễ.

- Luồng năng lượng thật là mạnh, với sức chịu đựng của thân thể ta chắc không thành vấn đề.

Trong lịch sử, không có ai chết vì ăn Hắc Hỏa linh căn. Thân thể Đằng Thanh Sơn mạnh như thế, càng không thể xảy ra sự cố. Đằng Thanh Sơn lập tức khoanh chân ngồi xuống, hô hấp thoáng cái chậm hẳn lại. Tinh thần cả người hoàn toàn nội liễm. Đằng Thanh Sơn cẩn thận cảm thụ cơ bắp gân cốt khí huyết nội phủ toàn thân xem thử có biến hóa gì không. Luồng năng lượng nóng bừng thiêu đốt dọc theo yết hầu tiến vào thực quản, sau đó bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra.

Luồng năng lượng này nhanh chóng dung nhập lục phủ ngũ tạng, gân cốt cơ bắp, hầu như không còn sót chỗ nào trong thân thể. Thậm chí cả lớp da bên ngoài cũng tự nhiên hấp thu luồng năng lượng này.

- Ầm!

Luồng năng lượng cũng hướng lên thân trên, nhanh chóng tràn ngập vào đầu Đằng Thanh Sơn. Lớp da mặt, mắt, tai …, đều được năng lượng này dung nhập.

- Năng lượng thần kỳ thật.

Đằng Thanh Sơn có thể cảm giác rõ ràng thân thể mình vốn đã tu luyện đến mức tận cùng, không thể tăng lên nữa, nay lại như một gốc cây đại thụ được một thứ nước sinh mạng thần kỳ một lần nữa được đề cao thêm một bậc, từng sợi cơ bắp thay đổi tăng lên rất nhiều.

Đặc biệt là xương, lại có cảm giác bị một luồng lửa thiêu đốt mãnh liệt! Luồng cảm giác, duy trì đại khái một thời gian uống cạn chén trà nhỏ, rồi chậm rãi tiêu tán đi mất. Hắc Hỏa linh căn hóa thành năng lượng kỳ lạ hoàn toàn dung nhập vào từng tế bào trong thân thể Đằng Thanh Sơn.

- Vù!

Đằng Thanh Sơn đứng lên, rút Luân Hồi thương đang cắm trên mặt đất cắm vào bên cạnh.

- Hát!

Sức mạnh thân thể Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát, cơ bắp trong nháy mắt tăng trưởng, săn lại, ẩn chứa cự lực vô tận, Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn đâm mạnh một cái!

Ầm!


Một tiếng nổ phát ra. Sức mạnh đáng sợ của Luân Hồi thương làm cho không khí trong nháy mắt bị nén lại. Trường thương chợt dừng lại, khí bị nén đến mức tận cùng vỡ tung ra như một viên đạn pháo vô hình ném bom vào rừng trúc phía trước quét đi một mảng lớn.

- Ủa…! Thực ra, ta đã đề cao tới gần hai vạn cân khí lực!

Đằng Thanh Sơn khống chế sức mạnh của mình rất chính xác, có thể cảm giác rõ ràng những biến hóa.

- Trong truyền thuyết, vừa ăn Hắc Hỏa linh căn xong, không phải sẽ gia tăng một vạn cân khí lực sao?

Trong lòng Đằng Thanh Sơn tự hỏi. Nhớ lại cảm giác vừa rồi ăn Hắc Hỏa linh căn… nó giống hệt như luyện thiết sa chưởng ở kiếp trước: trong quá trình tu luyện, xoa một vài loại rượu thuốc mới có thể hấp thu dược hiệu. Nếu người bình thường không luyện quyền cước, xoa rượu thuốc vào thì chỉ lãng phí!

Cùng một đạo lý như vậy, năng lượng khổng lồ của Hắc Hỏa linh căn có thể dung nhập vào trong cơ thể, nếu muốn hoàn toàn hấp thu, phải chủ động huấn luyện, hấp thu nó cho tốt. Vì thân thể ta vốn đã luyện đến bước cực cao, không thể tăng thêm nữa, cần hấp thu năng lượng ngoại giới gấp rút, nên lần này hấp thu mãnh liệt, cao hơn hẳn thường nhân!

Nhu cầu hấp thu của thân thể thường nhân đối với năng lượng Hắc Hỏa linh căn không mãnh liệt lắm, tự nhiên hấp thu ít thôi.

Thân thể Đằng Thanh Sơn có nhu cầu lớn, hấp thu cũng nhiều hơn một chút.

- Nhưng ta cảm giác, thấy có rất nhiều năng lượng vẫn còn ẩn trong cơ thể.

Đằng Thanh Sơn rất tin tưởng vào cảm giác của mình. Năng lượng của một vài loại thiên địa linh bảo, rất khó hấp thu hoàn toàn, không có khả năng vừa nuốt vào bụng là hấp thu trăm phần trăm. Khẳng định còn có rất nhiều năng lượng ẩn trong cơ thể. Mới vừa rồi cũng mới chỉ hấp thu được một bộ phận mà thôi.

- Năng lượng ẩn trong thân thể, dùng Hổ Hình Thông Thần Thuật, hẳn là có thể giúp thân thể mình hấp thu lần thứ hai. - Đằng Thanh Sơn gật đầu tự nhủ.

- Đợi trở về, sẽ bắt đầu tiếp tục luyện Hổ Hình Thông Thần Thuật. Hổ Hình Thông Thần Thuật có thể hấp thu những năng lượng từ những mọi ngóc ngách bên trong cơ thể. Hẳn là có thể sử dụng để khai mở tiềm lực ẩn chứa của Hắc Hỏa linh căn.

- Trở về!

Đằng Thanh Sơn cầm trong tay thanh Luân Hồi, hóa thành một ảo ảnh, nhanh chóng phi hành trong núi rừng. Chỉ trong nháy mắt hắn đã đi được rất xa. Đằng Thanh Sơn hướng về phía chân núi Hỏa Diệm Sơn, nơi đóng quân mà chạy đi. Gió thổi mơn man làm cho Đằng Thanh Sơn rất thoải mái.

- Ủa?

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phía trước có một đội quân dày đặc, chính là người của Quy Nguyên Tông.

- Quan thống lĩnh, ngươi sao lại tới đây? - Thân thể Đằng Thanh Sơn nhoáng lên, đã bay qua chào. Quan Lục mang theo nhân mã, lo lắng tìm kiếm Đằng Thanh Sơn. Tìm mãi mà chưa tìm được bóng người

Đột nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên, một bóng người thoáng cái đã đi tới trước mắt. Quan Lục không khỏi vui mừng, nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi phụng phịu quát:

- Đằng Thanh Sơn, ngươi đuổi giết Vương Vẫn, rốt cuộc đã chạy đi đâu? Chúng ta tìm chung quanh một vòng lớn, thế mà nhìn không thấy cái bóng của ngươi!

- Quan thống lĩnh! - Đằng Thanh Sơn cười nói:

- Ta truy theo Vương Vẫn cũng không biết chạy đến ở nào nữa.

- Giết hắn chưa? - Quan Lục dò hỏi.

- Không, lão gia hỏa đó quá giảo hoạt.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói. Mình đã ăn Hắc Hỏa linh căn rồi. Đương nhiên không thể thừa nhận mình giết Vương Vẫn.

Quan Lục lắc đầu thở dài một tiếng:

- Tiếc quá, Hắc Hỏa linh căn bị hắn mang chạy mất. Thôi, một cái Hắc Hỏa linh căn, cũng không ảnh hưởng lớn! Ngươi... Trên người ngươi sao mà rách nát thế kia, không bị thương chứ?


Quần áo Đằng Thanh Sơn lúc này còn nát hơn cả một tên khất cái. Hắn bị nhiều đao khí công kích như vậy mà. Tuy nhiên thân thể cũng không có việc gì cả, chỉ có quần áo bị rách nát.

- Không có việc gì. - Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

- Cậy mạnh. - Quan Lục hừ một tiếng, rồi lập tức ra lệnh,

- Đằng đô thống đã trở về, về nơi đóng quân thôi!

Cả một nhóm người nhanh chóng rầm rộ trở về.

...

Trở lại chân núi, Ký Hồng nhìn thấy Đằng Thanh Sơn an toàn trở về, cũng mừng rỡ. Đối với việc không có được Hắc Hỏa linh căn cũng không quá chú ý. Lần này Đằng Thanh Sơn đã cứu hắn một mạng ở hồ dung nham. Thái độ của Ký Hồng với Đằng Thanh Sơn cũng thay đổi nhiều. Đến tối, đám người Quy Nguyên tông tụ lại ăn cơm.

Đêm tối. Bên cạnh một đống lửa, ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục tụ tập cùng nhau.

- Chuyện lần này, chỉ còn lại có một việc cuối cùng, tìm ra hắc sắc lân giáp do Xích Lân thú lột ra!

Ký Hồng nói.

- Thanh Sơn, Quan Lục, ta thấy... Một việc cuối cùng này cứ an bài vài chục người lưu lại đi tìm, tìm được là chuyện tốt, không tìm thấy thì thôi. Ba người chúng ta chỉ huy đại bộ phận người ở đây về Giang Ninh trước đi

Quan Lục nhíu mày nói:

- Lân giáp của Xích Lân thú lột ra rất lớn, đủ để chế tạo không ít bộ chiến giáp! Hơn nữa, mỗi một bộ chiến giáp đều nhẹ hơn so với trọng giáp bình thường, nhưng khả năng phòng ngự còn mạnh hơn. Chúng ta nên coi trọng Hắc sắc lân giáp này.

Ký Hồng từ sau khi cụt tay, đã không có còn ý chí chiến đấu nữa. Hắn bây giờ nghĩ đến việc trở về Giang Ninh, lo diều dưỡng cho tốt. Tùy tiện dạy vài hậu bối đệ tử, cố sống lâu. Hắn quá mệt mỏi rồi!

- Lân giáp của Xích Lân Thú hẳn là còn có phòng ngự mạnh hơn cả hàn thiết nội giáp của ta. - Đằng Thanh Sơn nói.

- So với huyền thiết chiến giáp của thống lĩnh đại nhân thì yếu hơn một chút, nhưng... Lân giáp rõ ràng mỏng, phỏng chừng cũng nhẹ hơn nhiều, độ mềm dẻo cũng rất tốt!

Bình thường các loại trọng giáp, ở những chỗ nối có rất nhiều phiền toái. Nhưng lân giáp của Xích Lân thú, bên ngoài là lân giáp toàn bộ là da, mặc vào người, không cần lo đến những khe ở ở chỗ nối.

- Ý của hai người các ngươi là quyết tâm đoạt lân giáp của Xích Lân Thú hả? - Ký Hồng nhìn hai người.

Quan Lục gật đầu.

Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu.

Có vài vật dù có nhiều tiền cũng khó mà mua được. Như huyền thiết, như vạn niên hàn thiết, ám kim thần thiết. Ngoài ra còn có lân giáp của Xích Lân Thú nữa.

- Chà! Ta đã già rồi.

Ký Hồng thấy thế nở nụ cười miễn cưỡng.

- Bây giờ phải dựa vào thanh niên các ngươi thôi

Ký Hồng ngay sau đó nói:

- Nhưng Xích Lân thú nuốt Hắc Hỏa linh quả, sẽ lại một lần nữa tăng trưởng, biến thành lớn hơn nữa. Đồng thời dần dần biến hóa... Quá trình này, phỏng chừng cũng cần thời gian một tháng. Còn khi Xích Lân thú biến hóa thành công, sẽ biến thành con vật rất đáng sợ. Đến cả tiên thiên cường giả cũng kiêng kỵ! Muốn đoạt lân giáp của nó là rất nguy hiểm

Quan Lục liền nói:

- Xích Lân thú, không có khả năng cứ đứng mãi trong hang ổ, đợi nó không có ở trong hang ổ, ta đi ăn trộm!

- Cẩn thận một chút, chắc không có việc gì đâu. - Đằng Thanh Sơn nói.

- Thể tích của nó thật khổng lồ. Đến lúc đó, chúng ta tìm một lối nhỏ chui vào, nó cũng chẳng thể đuổi theo được

- Các ngươi...

Ký Hồng làm thống lĩnh nhiều năm như vậy, cũng hiểu, tiềm lực của hậu bối đều phải trải qua những lần tôi luyện, cứ được bảo vệ thường xuyên rất khó mà phát triển.

- Được rồi, ta đưa tất cả quân sĩ Hắc Giáp Quân về trước! Ba mươi cao thủ đệ tử hạch tâm Quy Nguyên Tông, lưu lại cho các ngươi! Ba mươi người này có khinh công tốt hơn quân sĩ Hắc Giáp Quân. Để họ trợ giúp các ngươi... Nhớ kỹ, đừng chủ quan, tất cả đều phải cẩn thận, cẩn thận!

- Vâng!

Đằng Thanh Sơn, Quan Lục cùng tuân lệnh.