Cửu Đỉnh Ký

Chương 141: Cốt nhục tan rã

Những cao thủ mạnh nhất ở quanh bờ hồ dung nham đều thu mình chuẩn bị. Tất cả mọi người đều đang hy vọng một người nào đó sẽ đi trước thu hút sự chú ý của người khác, sau đó mình sẽ theo vào.

Tất cả mọi người đều có ý nghĩ đó, nên luôn đề phòng lẫn nhau, không có một ai lao ra trước.

- Ủa? - Đằng Thanh Sơn quay đầu lại.

- Vù!

Từ phía nhân mã Thanh Hồ Đảo, một thân ảnh màu xám nhanh chóng lao về phía trung ương hồ dung nham.

- Đi tìm chết!

Chỉ trong nháy mắt rất nhiều ám khí xé nát không khí lao tới bóng xám đó.

- Ha ha...

Một tràng tiếng cười rộ lên, ánh đao sáng quắc lóe lên kèm theo tiếng kim loại kêu leng keng. Rất nhiều ám khí bị đánh rơi xuống, nhanh chóng bị hòa tan thành một bộ phận của dung nham.

- Đỗ Cửu!

Ánh mắt sắc bén của Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã nhận ra thân phận bóng người đó. Thân ảnh áo tro đó chính là đệ nhất cao thủ của Thanh Hồ Đảo lần này tới đây - Đỗ Cửu.

- Ừm. Trên lưng hắn có gì?

Đao pháp Đỗ Cửu rõ ràng kém hơn Lôi Thần Đao Ngô Việt một chút. Hắn không thể hoàn toàn ngăn trở ám khí bốn phía.

Trên quần áo có vài lỗ thủng, nhưng từ những lỗ thủng đó lóe lên một màu vàng nhạt.

- Chẳng lẽ là nội giáp ám kim thần thiết?

Đằng Thanh Sơn thấy mà thất kinh. Ám kim thần thiết tuyệt đối chẳng hề thua gì Vạn Niên Hàn Thiết. Mặc dù ám kim hàn thiết không sắc bằng tử quang hàn thiết, nhưng về tính mềm dẻo thì hơn một bậc, rất thích hợp với việc chế tạo chiến giáp phòng ngự. Nhưng cái giá lại quá đắt, người bình thường không thể chịu nổi. Hơn nữa, cũng rất khó tìm được nhiều ám kim thần thiết.

Đỗ Cửu cũng bắt chước búng ra một quyển sách, chân đạp một cái, mượn lực nhảy lên hòn đá giữa hồ dung nham!

- Đỗ Lão Cửu! - Ký Hồng biến sắc.

- Lên!

Ký Hồng quát lớn.

- Vù!

- Vù!

Đằng Thanh Sơn và Ký Hồng cơ hồ trong nháy mắt đồng thời nhảy lên, như một trận kình phong bay về phía hòn đá hắc sắc giữa hồ.

Vù! Vù! Vù...

Không chỉ hai người Đằng Thanh Sơn, mà những người khác như Hắc Bạch nhị lão… cơ hồ phải đến mười cường giả cũng đồng thời nhảy lên. Hơn nữa phản ứng của bọn họ cũng rất thống nhất: vừa bay lên,vừa ném ám khí, tất cả đều tập trung vào một mục tiêu là Đỗ Cửu!

Đỗ Cửu đi trước, chỉ có ngăn được hắn thì những người khác mới có hy vọng.

- Véo!

Một viên đá từ trong tay Đằng Thanh Sơn bắn ra.

- Ha ha. Các ngươi chậm rồi...

Ý tứ của Đỗ Cửu rất rõ ràng, hai thanh đoản đao nhanh chóng gạt ám khí. Theo Đỗ Cửu thì hắn tới đó trước, đương nhiên là người đầu tiên có thể lấy được Hắc Hỏa linh quả. Đến lúc đó cho dù có gặp phải những ám khí ngăn cản, cũng có thể ném quả Hắc Hỏa linh quả về nơi có nhân mã của mình. Cứ như vậy Hắc Hỏa linh quả gần như đã về tay.

Trong lúc Đỗ Cửu đang mừng rỡ thì.

- Choang!


Một viên đá đánh vào đoản đao trên tay lão già hói đầu Đỗ Cửu. Nụ cười Đỗ Cửu đột nhiên tắt ngấm. Viên đá đó ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, làm cho hổ khẩu tay phải Đỗ Cửu trong nháy mắt nứt ra, máu chảy ròng ròng. Cả người lão cũng bị sức mạnh kinh người chứa trong viên đá đẩy nghiêng qua một bên. Thân thể lảo đảo làm cho Đỗ Cửu ngã ngửa về phía sau, bụng ngửa lên trời.

Bây giờ, toàn thân lão đã ngã ngửa ra. Việc đầu tiên lão cần phải làm là phải thay đổi cho được thế đang rơi xuống dung nham nóng cháy của mình.

Nhưng lúc này hắn đang ngửa bụng lên trời, có muốn lấy đồ ra để mượn lực cũng không làm được.

- Không!

Đôi mắt tam giác của Đỗ Cửu tràn đầy sự hoảng sợ, vội quay eo, cố gắng tận dụng nội kình cuối cùng cũng quay được người. Cuối cùng hắn cũng lật bụng lại. Nhưng hắn vừa chuyển thân, đã thấy dòng dung nham nóng rực ngay trước mắt!

Cả mặt hướng về phía dòng dung nham, Đỗ Cửu chìm cả người vào trong đó. Hắn không còn có được cơ hội phản ứng nữa!

Từ khi bị viên đá đánh vào đến khi hắn cố xoay người, rồi nhào vào dòng dung nham chỉ không tới một hơi thở.

- A!

Đỗ Cửu chỉ phát ra nửa tiếng kêu thảm thiết rồi ngay lập tức tiếng kêu tắt lịm!

Xoẹt xoẹt ~

Những cao thủ xung quanh chứng kiến rõ ràng toàn bộ. Họ thấy cao thủ Địa Bảng Đỗ Cửu - sư phụ của đảo chủ Thanh Hồ Đảo Đỗ Cửu cả người nhúng vào trong dòng dung nham, trong nháy mắt, bốc lên một ngọn lửa lớn. Chẳng mấy chốc cốt nhục, tất cả đều tan rã không còn gì. Chỉ còn lại có chiếc chiến hoa chậm chầm chìm xuống, ngoài ra còn có bộ nội giáp màu vàng lợt, từ từ chìm xuống trong dòng dung nham. Một cao thủ trong nháy mắt chỉ còn lại có chiến hoa và nội giáp, không còn hài cốt!

- Sư tổ!

Cổ Thế Hữu đứng ở bờ hồ la hét.

- Ai. Ai hại chết sư tổ?

Đám người Thanh Hồ Đảo lửa giận ngút trời. Ai nấy đều nóng nảy, nhưng ám khí vừa rồi ném ra chỉ trong nháy mắt, mà người lại quá nhiều. Đâu phải chỉ có một cao thủ, mà chung quanh một đoàn cao thủ đều ném ám khí. Trong đám ám khí dày đặc này, phân rõ người nào ném ra cái nào là việc không làm được!

Thậm chí cũng chẳng có bao nhiêu người có thể dùng mắt để thấy được quỹ tích viên đá đó!

Viên đá quá nhanh!

Cao thủ Đỗ Cửu, tung hoành hơn trăm năm, cuối cùng đã chết như vậy!

Bên bờ hồ dung nham, trong lòng những cao thủ chỉ cảm thán một chút, rồi ánh mắt lại dán vào tảng đá giữa hồ dung nham. Lúc này, một đám cao thủ đều nhìn chằm chằm vào tảng đá hắc sắc. Có nhiều cao thủ như vậy, mà lại chỉ có một quả Hắc Hỏa linh quả.

Ai lấy được đây?

Do đó. Phải giết chóc là chuyện đương nhiên!

- Vù.

Một trường đao bổ về phía Đằng Thanh Sơn. Thân thể Đằng Thanh Sơn nghiêng đi, tránh được cú đánh, đồng thời một cước đá ngược vào tên vũ giả phía trước. Tên vũ giả phía trước một tay nhanh chóng vung trường kiếm đâm vào một trung niên hai bờ tóc hoa râm.

Trên tảng đá đen chỉ rộng có một trượng, khoảng ba thước vuông, mà đứng mười mấy người thì là cảnh tượng gì?

Đằng Thanh Sơn vung thanh trường thương chín thước sáu tấc, trường thương vung lên, có thể bao trùm cả tảng đá lớn hắc sắc này. Do đó có thể nói trận hỗn chiến này cực kỳ khốc liệt, nhưng cũng rất tinh tế.

- Lão Nhị. Chúng ta lên!

Một lão giả đập mạnh gậy sắt, tránh được một đao, sau đó đạp mạnh, rồi xoay tròn lao về phía hồ dung nham. Ngắn ngủn chỉ vài hơi thở, trên người lão già này đã trúng đao. May mà lão có vận khí tốt, nếu vận khí kém một chút thì đã thảm rồi.

...

Vù!

Một thanh đại đao bổ thẳng về phía Đằng Thanh Sơn.

- Muốn chết!


Đằng Thanh Sơn nổi giận. Tráng hán đầu trọc cầm đại đao to lớn liên tiếp chuyên môn muốn đối phó mình. Thương trong tay Đằng Thanh Sơn chấn động, như một con du long, nện mạnh vào sống đại đao.

Bồng!

Kình khí nổ tung ra bốn phía!

Lấy cứng đối cứng!

- Cái gì!

Ngay khi cán Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn nện xuống, tráng hán đầu trọc đã biến sắc!

Trong vùng này chỉ rộng có một trượng, nhiều người chém giết như vậy, nên tất cả mọi người rất ít lấy cứng đối cứng. Bởi vì, những cao thủ này một lần va vào đều dụng lực công kích đến mấy vạn cân. Loại đánh nhau này sinh ra phản chấn làm cho người ta không tự chủ được phải thối lui ra sau. Thực lực lợi hại thì lùi lại ít, thực lực yếu một chút thì lùi lại xa.

Diện tích hẹp, thoái lui một bước là rất có thể lọt vào trong dòng dung nham.

Đầu trọc tráng hán trở tay không kịp, bị đánh đến nỗi sẩy chân, rồi bị ném văng lên. Còn Đằng Thanh Sơn chỉ lui một bước. Kỳ thật với thực lực Đằng Thanh Sơn, hắn cũng chẳng lui chút nào, nhưng cũng phải giả vờ một chú. Đằng Thanh Sơn né tránh một kiếm của cao thủ khác, trường thương trong tay đâm về phía đại hán đầu trọc...

Luân Hồi thương, dài chín thước sáu tấc!

Tráng hán đầu trọc biến sắc. Người đang ở giữa không trung lập tức xoay người, nhưng vừa mới chuyển thân, mắt hắn đã phát hiện ra một đạo ảo ảnh phóng tới.

- Không!

Tráng hán đầu trọc không ngừng gào lên. Hắn múa loạn đao lên để che lưng.

- Bồng!

Luân Hồi thương đâm tới trong nháy mắt. Đầu thương chấn động, biến đâm thành đập, nện thẳng vào ngực tráng hán đầu trọc, làm cho tráng hán đầu trọc này như một viên thiên thạch, ầm một tiếng bị đập lọt vào dòng dung nham!

- Một ngọn lửa bốc lên, có nghĩa là một cao thủ lợi hại vừa chết đi.

- Đi!

Lại có ba gã cao thủ bị thương, bay khỏi tảng đá hắc sắc ở trung ương hồ dung nham. Kể cả Ngụy Thương Long của Thiết Y Môn! Từ lúc chiến đấu đến giờ, ngắn ngủn chỉ vài phút, đã gần mười cao thủ, hoặc chết hoặc bỏ đi.

Chỉ một lát sau, trên tảng đá chỉ còn lại có sáu người.

Quy Nguyên Tông có hai người —— Thanh Sơn, Ký Hồng.

Tiêu Dao Cung có hai người —— Hắc Bạch nhị vị trưởng lão.

Một lão giả áo tro tóc bạc, dùng đao. Nhưng Đằng Thanh Sơn căn bản không nghe nói về người này bao giờ.

Người thứ sáu là một lão bà, trên mặt có vết sẹo, sử dụng đao xuất quỷ nhập thần.

...

- Lão Bạch!

Hắc trưởng lão và Bạch trưởng lão đưa mắt trao đổi một chút. Họ biết, lúc này trong số sáu người trên tảng đá hắc sắc, cái uy hiếp họ nhiều nhất là phe Quy Nguyên Tông. Bởi vì Quy Nguyên Tông cũng có hai đại cao thủ. Họ cũng có hai.

Về phần hai người kia, đều là độc hành.

- Xoẹt!

Một thanh trường kiếm hắc sắc đâm vào Đằng Thanh Sơn. Trường thương của Đằng Thanh Sơn co lại, đẩy phắt trường kiếm hắc sắc này ra. Nhưng ngay sau đó một thanh kiếm màu trắng từ phía sau đâm tới.

Hiển nhiên, Hắc Bạch hai vị trưởng lão muốn hợp lực đối phó với Đằng Thanh Sơn.

Một tấc dài một tấc cường. Nhưng, ở chỗ hẹp, sử dụng binh khí dài hơi kém thế một chút.

Nhiều người cũng biết, trong một không gian nhỏ, uy lực thương pháp cũng giảm xuống.

Lúc này, một luồng hàn quang quật về phía Đằng Thanh Sơn. Chính là từ lão bà trên mặt có vết sẹo. Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến:

- Ba người này muốn đối phó ta trước!

Đằng Thanh Sơn từng giết chết Mạnh Điền, nên mọi người đương nhiên cho rằng hắn là cao thủ Địa Bảng.

- Thanh Sơn. Cẩn thận.

Ký Hồng lập tức vung trường đao, bổ về phía lão bà.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi, Luân Hồi thương trong tay trong nháy mắt nhanh chóng múa lên như du long, đầu thương và cán thương đều có thể phòng ngự. Chỉ thấy hai bóng kiếm trắng đen mờ mịt như sương khói, còn trường thương của Đằng Thanh Sơn lại linh động nhanh nhẹn. Cho dù hai phương đồng thời có người công kích, đều có thể nhanh chóng đỡ gạt công kích của đối phương.

- Nhìn kìa, Đằng Thanh Sơn thật mạnh. Một thanh trường thương lại có thể địch nổi Hắc bạch nhị vị trưởng lão của Tiêu Dao Cung!

- Hắc Bạch nhị vị trưởng lão là cao thủ Địa Bảng liên thủ mà không thể giết chết Đằng Thanh Sơn trong thời gian ngắn. Thương pháp của Đằng Thanh Sơn quả là phòng ngự rất lợi hại.

Ai nấy đều rất khiếp sợ

- Năm người Hắc bạch Nhị trưởng lão, Đằng Thanh Sơn đều có thanh danh bên ngoài. Còn lão đầu tóc bạc thì hơi lạ, nhưng cũng có thể ngang tay với họ.