Cửu Đỉnh Ký

Chương 130: Cao Thủ Nhiều Như Mây

Hỏa Diệm Sơn bao trùm một phạm vi rất rộng. Khi đám người Đằng Thanh Sơn men theo chân núi quay về chỗ ở, cũng gặp đám người Ký Hồng đã xuống núi đang đợi bọn họ.

- Thanh Sơn! Những địa phương có thiên địa linh bảo sinh trưởng đều cực kỳ khó tìm, chúng ta cũng không nên sốt ruột. - Ký Hồng nói.

- Ừm! Nhân mã của Quan Lục đã trở lại rồi.

Lúc này, mọi người còn cách chỗ đóng trại chỉ hơn mười trượng, nên có thể thấy được những hạch tâm đệ tử và cao thủ của Quy Nguyên Tông.

- Thống lĩnh đại nhân đã trở lại. Chuẩn bị cơm chiều!

Đã sớm chuẩn bị rất nhiều thức ăn, mười tên người hầu lập tức bày lên những cái bàn mới tinh vừa mới chế tạo. Trên tám mươi người tụ tập cùng một chỗ ăn uống. Tinh anh cao thủ Quy Nguyên Tông đích xác được ăn rất tốt. Đồ ăn chẳng kém những món tốt nhất trên tửu lâu. Lại còn có cả hảo tửu nữa chứ!

- Đầu bếp do Dương Tháp phái tới nấu mấy món ăn này rất khá. - Ký Hồng tán thưởng một tiếng.

Đằng Thanh Sơn bưng chén rượu lớn uống một ngụm, cười nói:

- Thống lĩnh đại nhân! Chung quanh chúng ta có nhiều võ giả trông mà thèm đó.

Ký Hồng cũng liếc mắt nhìn, cười cười.

Đám võ giả này có người ăn bánh bao uống nước lạnh, có vài người nướng ăn tạm những món ăn hoang dã. Tất cả bọn họ làm sao có thể cùng so được với Quy Nguyên Tông chứ?

Đầu bếp chuyên môn, lại thêm có nhiều người hầu chuẩn bị, như vậy bảo sao đám võ giả này không thể không thèm thuồng được chứ? Nhưng có thèm cũng vô dụng.

......

Sau khi ăn no, những cao thủ Quy Nguyên Tông có một bộ phận tiến vào trong trướng bắt đầu tu luyện nội kình, còn đại bộ phận đều ngồi ngoài, tốp năm tốp ba tán gẫu.

- Thanh Sơn!

Ký Hồng và Đằng Thanh Sơn đi với nhau, tản bộ dọc chân núi.

- Buổi chiều nay, có gặp phải võ giả nào khiêu chiến ngươi không?

- Đúng là có.

Đằng Thanh Sơn bất lực nói,

- Hơn nữa có tới ba tên. Nhưng thực lực bọn chúng rất bình thường, ta không để ý tới!

Ký Hồng tỏ vẻ không có gì ngoài sở liệu, nói:

- Việc này không có gì kỳ quái! Ngươi bây giờ dù sao cũng mới mười bảy tuổi. Theo quan niệm của nhiều võ giả, mười bảy tuổi cho dù lợi hại tới mấy cũng không quá cường hãn. Cho dù ngươi đánh bại được Mạnh Điền, họ cũng sẽ cho rằng là do ngươi thi triển thủ đoạn âm hiểm, tỷ như hạ độc!

Đằng Thanh Sơn rùng mình.

- Tóm lại. Khẳng định có không ít người không tin ngươi mạnh như vậy. Bọn họ chỉ muốn đạp ngươi xuống, để có thể danh truyền thiên hạ.

Ký Hồng xoay người nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

- Thanh Sơn! Ta ra lệnh: nếu người nào khiêu chiến, ngươi phải ứng chiến! Hơn nữa, phải ra tay thật độc, giết sạch chúng.

- Thanh Sơn! Ngươi bây giờ không đơn giản đại biểu cho chính ngươi, mà còn đại biểu cho lớp tuổi trẻ của Quy Nguyên Tông chúng ta! Trong mắt người ngoài, ngươi có thể đánh bại Mạnh Điền, cũng là đại diện cho lớp cao thủ trẻ tuổi của Quy Nguyên Tông! Do đó, ngươi không thể rút lui. Ngươi phải hạ thủ thật độc! Một hơi giết vài tên, khiến cho bọn chúng sợ hãi, đến lúc đó những người dám khiêu chiến ngươi sẽ ít đi nhiều.

Ký Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn nói:

- Chắc ta không thể giết chết chúng. Nhưng cũng phải để cho chúng cả đời khó quên là được!

- Ngươi cũng quá nhân từ.

Ký Hồng cười nói.

- Trong những cường giả tiên thiên bây giờ, một trong Bát Đại tông phái nằm ở phía tây bắc, thuộc vùng Ung Châu là gia tộc họ Doanh. Hiện giờ họ có một vị trưởng lão, tên là Thắng Như Phàm, thực lực rất mạnh. Năm đó lúc tuổi còn trẻ, hắn có tên trong Tiềm Long Bảng. Không ít người khiêu chiến hắn. Mỗi lần hắn đều điểm tới là dừng, không đả thương, chứ đừng nói giết người! Kết quả thì sao? Rất nhiều người lợi dụng tấm lòng của hắn, chuyên môn tìm cơ hội khiêu chiến với hắn. Có người chuyên môn lấy hắn làm vật thí nghiệm kiếm pháp, đao pháp...... Sau đó, Thắng Như Phàm không chịu nổi nữa, rốt cục hạ thủ độc ác, từ đó mới được yên tĩnh!

Thiện nhân bị người khinh, đây là đạo lý.

- Huynh đệ! Con thỏ hoang này mùi vị không tệ lắm. Cho ta thêm vài miếng. - Một thanh âm từ một chỗ gần đó truyền đến.

- Ủa? - Ký Hồng kinh dị nhìn qua.

Vẻ mặt Ký Hồng hiện ra nét kinh ngạc làm cho Đằng Thanh Sơn sinh ra tò mò, cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách đó không xa có một hán tử trông nhếch nhác đang ngồi, nướng thỏ hoang. Mùi thơm tỏa ra sực nức. Bên cạnh hắn, có ba gã nhìn như võ giả rất cường tráng, một tên chìa tay muốn cướp con thỏ hoang nướng.

- Hả? Cụt một tay à?

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra, cánh tay trái hán tử áo vải đó hoàn toàn trống rỗng, rõ ràng là cụt tay.


- Các ngươi lăn ra xa một chút. - Hán tử kia gầm gừ với âm thanh lạnh lùng.

- Hả?

Ba gã võ giả sắc mặt trầm xuống, một tên quát:

- Đừng có mà làm cao! Huynh đệ chúng ta ăn của ngươi một con thỏ hoang chính là vinh dự cho ngươi đó! Muốn động thủ, huynh đệ chúng ta không ngại tiễn ngươi tới gặp diêm vương đâu.

Hán tử cụt một tay rút xoẹt chiến đao bên hông ra.

Ba gã võ giả không khỏi lui về phía sau một bước.

Hán tử một tay chỉ dùng chiến đao cắt một khối thịt thỏ, bỏ vào mồm ăn, rồi sau đó gật gật đầu, lại cắt thêm một khối nữa.

- Giỡn với bọn ta à?

Ba gã võ giả sắc mặt trầm xuống, một tên trong số đó quát lên.

- Các huynh đệ, giáo huấn tên tàn …..

Chữ tàn phế còn chưa kịp nói xong, một đạo thanh quang lóe lên!

Ầm!

Thanh âm xé tai vang lên trong không khí. Ngay sau đó đó là tiếng kêu thảm thiết.

Ba gã võ giả hoảng sợ nhìn hán tử một tay. Một tên trong đó sắc mặt trắng bệch, ôm cánh tay phải mình, cổ tay cánh tay phải có một dấu máu, gân tay đã bị chặt đứt.

Từ đầu tới đuôi, ba người bọn họ căn bản không phát hiện ra đối phương xuất đao!

Lúc này, hán tử cụt tay chậm rãi bỏ chiến đao vào vỏ, lạnh lùng nói:

- Cút đi!

Ba người nhìn nhau, biết đối phương đã hạ thủ lưu tình, đua nhau chạy trối chết.

- Thật nhanh. Đao rất đáng sợ.

Trong long Đằng Thanh Sơn hơi khiếp sợ.

Một đao này tuyệt đối không chậm hơn Huyết Nguyệt Đao của Mạnh Điền. Hơn nữa, võ giả một tay này vẫn ngồi dưới đất xuất đao, tư thế như thế mà đao xuất ra vẫn đáng sợ như vậy.

- Không ngờ hắn lại ở đây.

Ký Hồng mắt tỏa sáng,

- Chúng ta đi thôi. Hắn không thích bị người khác quấy rầy.

Nam tử một tay liếc liếc mắt nhìn Ký Hồng đi xa, rồi lập tức cúi đầu ăn thịt con thỏ hoang.

Đằng Thanh Sơn càng thêm nghi hoặc.

Trên đường cùng Ký Hồng trở về, hắn tranh thủ hỏi:

- Thống lĩnh đại nhân! Hắn là ai vậy?

- Lôi thần đao - Ngô Việt! - Ký Hồng trịnh trọng đáp.

- Lôi thần đao? - Đằng Thanh Sơn rùng mình.

- Đứng thứ chín trên Địa Bảng!

Ký Hồng nhấn mạnh thêm một câu. Đằng Thanh Sơn không khỏi thất kinh:

- Thứ chín? Mạnh Điền bài danh thứ sáu mươi mốt, thế mà Ngô Việt... Chắc hắn phải rất mạnh.

Sáu mươi mốt và chín.... Đằng Thanh Sơn đương nhiên đoán ra chênh lệch như thế nào. Còn nếu thứ tự gần thì chênh lệch không rõ ràng lắm.

Bài danh một trong số mười người đứng đầu Địa Bảng, trong khi đó Mạnh Điền lại xếp ở vị trí cuối cùng, có thể thấy Ngô Việt so với Mạnh Điền tuyệt đối mạnh hơn không ít.

- Lúc Ngô Việt còn trẻ, mười tám tuổi đã có tên trong Tiềm Long Bảng. Từng một lần có tên trong tốp mười Tiềm Long Bảng, rất nhiều người cho rằng hắn tiền đồ vô lượng!

Ký Hồng tán thưởng, nên nhớ là đến cả bọn người Gia Cát Vân, Nhạc Tùng cũng không có tư cách có tên trong Tiềm Long Bảng, có thể tưởng tượng được chẳng dễ gì mà vào được Tiềm Long Bảng.

- Nhưng hắn khi vừa hai mươi sáu tuổi, trong một lần chỉ huy nhân mã tông phái chinh chiến, bị chặt đứt một tay. Từ đó hắn hoàn toàn yên lặng, ẩn giấu đến gần hai mươi năm. Nhưng hai năm gần dây, danh khí hắn bắt đầu được đề cao rất nhanh. Ba lượt đại chiến, liên tiếp đánh bại ba gã cao thủ Địa Bảng, chưa từng bại một lần nào. Đao pháp của hắn rất mạnh, tuyệt chiêu vừa ra, giống như một luồng sấm thanh sắc, do đó được xưng là lôi thần đao. - Ký Hồng tán thưởng,

Đao pháp lôi thần đao, trước nay chưa bao giờ có, rõ ràng là hắn tự nghĩ ra. Hắn bây giờ đứng thứ chín trong Địa Bảng! Hắn chưa từng bại một lần nào, nên thứ tự này có lẽ còn có thể được nâng lên nữa!


Đằng Thanh Sơn nghe xong, cảm thấy rất kính trọng với nam tử một tay này.

Tài năng được xếp trong nhóm mười người đứng đầu Địa Bảng, mà lại là tàn phế. Thiên phú, nghị lực của người này tuyệt đối có thể nói là đáng sợ.

- Có một cao thủ còn trẻ, khiêu chiến với Phùng Vô Huyết là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ của Thiết Y Môn. Chúng ta mau đi xem.

Xa xa truyền đến tiếng la hưng phấn.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy rất nhiều võ giả chạy về phía tây.

- Phùng Vô Huyết?

Khi ở Quy Nguyên Tông, Đằng Thanh Sơn đã xem qua Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng và Địa Bảng. Tên Phùng Vô Huyết đó xếp thứ sáu trong mười tám cao thủ Tiềm Long Bảng.

- Phùng Vô Huyết? Thanh Sơn! Chúng ta đi xem. - Ký Hồng cũng cười, nói.

Đằng Thanh Sơn và Ký Hồng cũng theo nhau chạy tới đó.

Xa xa có ở một khu vực cách đó chừng hơn mười trượng, chung quanh đại khái tụ tập hơn một ngàn người. Phỏng chừng tuyệt đại bộ phân võ giả chung quanh đây đều tới cả chỗ này.

Chỉ thấy tiếng kim loại va chạm xoang xoảng vang lên.

- Vù!

- Ầm!

Trên mặt đất xuất hiện mấy cái hố sâu, thân ảnh hai người nhanh chóng lần lượt thay đổi.

Khi Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng tới, vừa kịp thấy một màn này.

- Người khiêu chiến cũng là cao thủ.

Ký Hồng vừa đến liền sáng mắt lên, Đằng Thanh Sơn dò hỏi:

- Thống lĩnh đại nhân! Tên nào là Phùng Vô Huyết?

- Mặc quần áo màu ngân bạch đó. Thanh niên áo ngắn là người khiêu chiến.

Ký Hồng nói.

- Choang!

- Choang!

- Choang!

......

Liên tục hơn mười tiếng va chạm, đồng thời hơn mười luồng đao ảnh cắt ngang bầu trời đêm.

- Phốc!

Một luồng máu bắn ra, thanh niên mặc áo màu ngân bạch bị ném ngã xoài trên mặt đất. Ngực có vết đao, máu tươi đang chậm chậm rỉ ra. Nhất thời đoàn cao thủ Thiết Y Môn lập tức ùa lên, hỗ trợ xem xét thương thế, lo cầm máu vân vân.

- Vô Huyết. Sao rồi?

Một lão giả Thiết Y Môn lo lắng hỏi.

- Trưởng lão, không thương tới chỗ yếu hại.

Một trung niên nói.

Nhất thời hơn một ngàn võ giả vây xem chợt yên lặng. Tất cả mọi người đều không ngờ, một thanh niên vô danh lại đánh bại được đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ của Thiết Y Môn. Phùng Vô Huyết ngồi dưới đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào thanh niên áo ngắn xa xa, quát:

- Ngươi tên là gì!

- Nghe cho rõ đây, ta là Yến Thiết!

Thanh niên áo ngắn cất cao giọng nói.

Đằng Thanh Sơn lúc này mới phát hiện, thanh niên áo ngắn đi chân trần!

......

- Yến Thiết. Yến Thiết này thật là lợi hại, lại đánh bại cả Phùng Vô Huyết.

- Phùng Vô Huyết thật đáng tiếc. Nếu một kiếm lúc nãy mau hơn một chút, có thể đâm trúng được Yến Thiết rồi. Nhưng hơn mười đao liên tục của Yến Thiết thật đúng là độc ác. Đao sau mạnh hơn đao trước, khiến cho Phùng Vô Huyết cuối cùng cũng không đỡ được.

- Biết rồi.

......

Rất nhiều thanh niên đều hâm mộ nhìn Yến Thiết. Trải qua trận chiến lần này, cái tên Yến Thiết đã chẳng mấy chốc truyền khắp thiên hạ. Nếu lúc này, ai có thể đánh bại được Yến Thiết, vậy có thể sẽ ép được tiếng của Yến Thiết xuống. Nhưng vừa rồi mọi người đã thấy thực lực đáng sợ của Yến Thiết và Phùng Vô Huyết, họ đều không dám khiêu chiến.

- Ủa, đây là Đằng Thanh Sơn! Hắn đánh bại Mạnh Điền!

- Chẳng những đánh bại. Có thể còn giết chết rồi ấy chứ! Lần xét Địa Bảng tiếp theo, Đằng Thanh Sơn phỏng chừng có thể có tên đó.

Ở đây có rất nhiều người, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra Đằng Thanh Sơn.

- Nếu đánh bại được Đằng Thanh Sơn, làm cho hắn bị bại không lời nào để nói, trước mặt nhiều người như thế này, có lẽ có thể thay thế cho hắn, có tên trong Địa Bảng đó.

Đúng lúc này …

- Đằng Thanh Sơn! Lão hủ là môn chủ Trọng Kiếm môn - Tư Mã Phong, nghe nói thương pháp của ngươi rất cao, nay muốn lãnh giáo.

Một tiếng hét lớn vang lên từ đâu đó, nhất thời hơn một ngàn võ giả chung quanh đều trở nên hưng phấn. Trận vừa rồi là giao thủ giữa một người cấp bậc Tiềm Long Bảng. Còn lần này là cao thủ cấp Địa Bảng tỷ thí rồi.

Đằng Thanh Sơn đứng trong đám người chợt nhướng mày.

- Thanh Sơn, đúng lúc lắm. Ở đây nhiều người, ra tay thật mạnh, chấn nhiếp mọi người một phen!

Ký Hồng có vẻ hưng phấn, còn liếc liếc mắt nhìn trưởng lão Ngụy Thương Long của Thiết Y Môn cách đó không xa, trong ánh mắt rõ ràng có một chút tự đắc.