Bên cạnh hồ Sấu Tây tại Dương Châu thành có một tọa tiểu khu toàn là biệt thự. Mỗi biệt thự bên trong tiểu khu hầu như đều có diện tích 500m2 trở lên và giá cả của chúng đều từ một nghìn vạn trở lên.
Tại chính giữa của toàn bộ tiểu khu có một tòa biệt thự chiếm diện tích lớn nhất, vừa vặn tiếp giáp với hồ Công Nhân trong tiểu khu hơn nữa còn đặc biệt lấy một phần của hồ Công Nhân làm hồ riêng của bản thân. Nơi này có phong cảnh đẹp nhất và giá cả tất nhiên cũng là đắt nhất. Tòa biệt thự này chính là nơi ở của đổng sự trưởng Lý Minh Sơn của Minh Sơn tập đoàn.
Trên ban công tầng ba của tòa biệt thự này có một bể bơi lộ thiên.
Lý Minh Sơn rất thoải mái nằm trong bể bơi lộ thiên, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Bình thường khi Lý Minh Sơn suy nghĩ vấn đề thì hắn thường thích một mình ngâm trong làn nước của bể bơi. Thân thể thoải mái thì đầu óc suy nghĩ vấn đề cũng nhanh chóng.
"Đơn đặt hàng này cũng phải khoảng mười ức (1 ức bằng 100 triệu), chắc ta phải nghĩ biện pháp để giành lấy mối hàng này."
Lý Minh Sơn nhíu mày.
"Ồ?" Lý Minh Sơn đột nhiên cảm giác một cơn gió thổi qua khiến phía thân trên lộ ra khỏi mặt nước của hắn cảm thấy hơi lạnh. Lý Minh Sơn bèn liếc nhìn về phía hướng gió và sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi.
Hắn chỉ thấy trên ban công có một thanh niên mặc quần đen áo T-Shirt màu xanh đang đứng đó. Người đó chính là Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi là ai? Làm sao lại đến đây?" Lý Minh Sơn lâm nguy bất loạn (gặp nguy hiểm không hỗn loạn), trầm giọng nói. Đồng thời hắn trực tiếp từ trong bể bơi đi ra, thuận tay lấy khăn tắm quấn quanh thắt lưng.
Đằng Thanh Sơn vừa nhìn Lý Minh Sơn vừa đánh giá hắn. Lý Minh Sơn là một trung niên nhân nho nhã khoảng bốn mươi tuổi, phong độ bất phàm: "Nếu như không hiểu Lý Minh Sơn thì sợ rằng rất khó mà nhìn xuyên qua hắn." Đằng Thanh Sơn trước khi đến đây cũng đã thông qua Elena điều tra tin tức của Lý Minh Sơn.
Lý Minh Sơn năm nay bốn mươi ba tuổi.
Khi còn trẻ Lý Minh Sơn từng là thành viên của một băng trộm và sau này trở thành nhân vật đại ca của băng trộm này. Hắn dựa vào tiền tài thu được sau những vụ trộm làm tiền vốn ban đầu và bắt đầu tham gia kinh doanh. Bởi vì người này hắc đạo, bạch đạo đều có người đặt vào, thêm vào cũng có một số lượng lớn thủ hạ đi theo hắn nên số tiền vốn này tăng trưởng rất nhanh chóng.
Hai mươi năm nay Minh Sơn tập đoàn của Lý Minh Sơn đã có tài sản gần một trăm ức.
"Ta khuyên ngươi không nên động đến khẩu súng được dấu trong khăn tắm." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Lý Minh Sơn sắc mặt biến đổi. Hắn nhanh chóng ra một khẩu súng lục từ trong khăn tắm. Hắc đạo bạch đạo Lý Minh Sơn đều có tham gia. Trong khi kinh doanh không biết hắn đã bức bách bao nhiêu người phải gia phá nhân vong (nhà tan cửa nát), khi cho vay nặng lãi không biết đã khiến cho bao nhiêu người phải tự sát. Có quá nhiều người có thù oán với hắn.
Súng lục bình thường là vật bất li thân của Lý Minh Sơn.
Lý Minh Sơn vừa mới rút súng ra thì Đằng Thanh Sơn vốn đang cách đó mười mét nháy mắt đã đi đến trước mặt hắn.
"Ngươi." Lý Minh Sơn bị tốc độ của đối phương dọa nhảy dựng lên. Khẩu súng trong tay hắn đã rơi vào tay của Đằng Thanh Sơn.
Lý Minh Sơn chỉ nghe thấy tiếng các linh kiện của khẩu súng va chạm thì khẩu súng trong tay hắn đã bị tháo ra thành rất nhiều linh kiện. Đằng Thanh Sơn mỉm cười cầm lấy các linh kiện bằng thép này và lập tức chúng liền bị gấp khúc như một đống giấy vụn. Đằng Thanh Sơn rất tùy ý ném chúng trên mặt đất.
Lý Minh Sơn bị dọa đến mức tim đập thình thịch nhưng hắn vẫn cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh, còn lộ ra một nụ cười thân thiện: "Vị huynh đệ này quả nhiên là hảo thủ đoạn, vậy mà không để lộ một dấu về gì có thể đi lên tầng ba. Bội phục, bội phục!" Đối phương có thể không động đến vệ sĩ và hệ thống giám thị đã lên đến tầng ba. Đây là thủ đoạn gì?
"Hiện tại ta hỏi ngươi vài vấn đề." Đằng Thanh Sơn vẻ mặt không có chút nào biến. Chút thủ đoạn bảo vệ của loại phú hào dân gian này đối với hắn mà nói thì căn bản không có một chút tác dụng. Quanh năm tung hoành trên toàn thế giới, có loại bảo vệ nghiêm ngặt gì mà Đằng Thanh Sơn hắn chưa từng thấy qua?
"Huynh đệ cứ nói." Lý Minh Sơn liền nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn vào Lý Minh Sơn nói: "Nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn giết Tần Hồng?"
"Giết Tần Hồng?" Lý Minh Sơn đáy lòng vô cùng kinh hãi. Số người biết sự việc này cực ít, rốt cuộc Tần Hồng chính là chính là thành viên của quốc gia đặc thù bộ môn nên Lý Minh Sơn hắn cũng không dám tuyên dương sự việc này khắp nơi.
"Huynh đệ từ chỗ nào nghe thấy tin đồn này vậy. Đây tuyệt đối là bôi nhọ hãm hại ta!" Lý Minh Sơn liền nói, "Lý Minh Sơn ta mặc dù không tính là doanh nhân chính đáng gì, chém giết thủ đoạn Lý Minh Sơn ta lúc còn trẻ cũng từng làm qua. Nhưng muốn khiến cho ta giết Tần Hồng thì ta dù là có mười lá gan cũng không dám."
"Hô!"
Chỉ nghe tiếng gió rít lên, Lý Minh Sơn đã cảm thấy toàn bộ lỗ tai và mặt trái đau đớn.
Đằng Thanh Sơn tát một cái khiến cho Lý Minh Sơn ngã lăn ra, khăn tắm cũng rơi xuống. Lý Minh Sơn nhìn vô cùng thảm hại, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót.
"Huynh đệ làm sao lại...." Lý Minh Sơn có chút tức giận ngẩng đầu lên nhìn hướng Đằng Thanh Sơn, chính là đón lấy hắn chính là ánh mắt lạnh lùng của Đằng Thanh Sơn và âm thanh bình tĩnh: "Trước mặt ta ngươi tốt nhất là không nên tỏ ra khôn vặt. Nếu như lại có lần nói dối tiếp theo thì ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi."
Lý Minh Sơn đáy lòng run rẩy.
Lý Minh Sơn hắn cũng là từng tham gia vào giới giang hồ, cũng thấy qua tội phạm sát nhân, người hung hãn cũng thấy không ít. Chính là Lý Minh Sơn cảm giác... Những tên giết người hung hãn so với người trước mắt này chỉ như là vật nuôi đang giương nanh múa vuốt mà thôi.
Cúi đầu nhìn nòng súng bị bóp méo, Lý Minh Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Đằng Thanh Sơn nói: "Vị huynh đệ này, Lý Minh Sơn ta và Tần Hồng vô oan vô cừu (không có thù oán) gì cả. Đúng vậy, lần này ta mời một người đến giết Tần Hồng nhưng ta cũng đều là do người khác nhờ vả."
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, được người khác nhờ?
"Ai?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
Lý Minh Sơn do dự nhìn Đằng Thanh Sơn. Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn đột nhiên hiện lên vô cùng sắc bén.
Lý Minh Sơn bị dọa lập tức liền nói: "Là Trầm Dương Minh! Đông bắc Trầm Dương Minh!"
"Trầm Dương Minh của Đông bắc nhị hổ?" Đằng Thanh Sơn nhướn mày. Hắn không nghĩ đến lại là Trầm Dương Minh.
Trong thế giới hắc ám thì Đông bắc nhị hổ cũng là tổ hợp sát thủ độc lập tương đối lợi hại. Một trong hai người tên là Vương Khánh, người còn lại là Trầm Dương Minh. Hai sát thủ này đều là A cấp sát thủ. Đông bắc nhị hổ danh tiếng không nhỏ bất quá một năm trước một trong hai người là Vương Khánh đã chết đi. Tổ hợp sát thủ này tất nhiên cũng đã giải tán.
Trong các sát thủ thì có người thuộc về một tổ chức lớn nào đó nhưng cũng có sát thủ độc lập tự do.
Đông bắc nhị hổ thuộc về sát thủ tự do, thuần thúy là vì sở thích của bản thân mới làm nghề này.
"Đúng vậy, ngươi cũng biết Trầm Dương Minh?" Lý Minh Sơn cười khổ nói, "Huynh đệ ngươi khi mà đã biết hắn thì phải biết nỗi khổ của ta. Trên giang hồ thì cái tênTrầm Dương Minh của hắn chính là đại diện cho kim tự chiêu bài (bảng hiệu chữ vàng)! Lý Minh Sơn ta dù có hung hãn thế nào thì cũng không dám chọc tức hắn. Lần này hắn nhờ ta giết chết Tần Hồng, ta dám không nể mặt hắn chắc?"
Đằng Thanh Sơn ánh mắt như dao, lặng lẽ đánh giá Lý Minh Sơn.
"Trầm Dương Minh, hừ." Anh mắt của Đằng Thanh Sơn vô cùng lạnh lẽo.
Lý Minh Sơn nghe vậy liền chấn động. Thanh niên thần bí trước mắt này tựa hồ tuyệt không để Trầm Dương Minh vào trong mắt.
"Rất đáng tiếc, vì ngươi phái người giết Tần Hồng nên ta phải dành cho ngươi trừng phạt!" Đằng Thanh Sơn âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Khoan đã, chờ một chút." Lý Minh Sơn kinh khủng nói. Hắn đã thành tinh làm sao lại đoán không ra ý tứ của Đằng Thanh Sơn, "Đừng giết ta, ngươi giết ta đối với ngươi không có bao nhiêu hảo hảo. Chỉ cần ngươi không giết ta... Ta có thể dành cho ngươi rất nhiều rất nhiều. Dù là ta đưa toàn bộ Minh Sơn tập đoàn cho ngươi cũng được."
Lý Minh Sơn biết đi đêm lắm có ngày gặp ma vì vậy hắn sớm đã gửi một số tiền lớn vào tài khoản ở nước ngoài. Đến thời khắc quan trọng thì số tiền đó dùng để đào mệnh. Dù là đưa Minh Sơn tập đoàn cho đối phương thì hắn như cũ vẫn có thể làm một phú ông.
"Ta không chú ý tiền tài." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Lý Minh Sơn trong đầu vận chuyển cực nhanh.
Đối phương không chú ý tiền tài vậy phải làm thế nào?
"Ta, ta còn có bí kíp!" Lý Minh Sơn ánh mắt sáng lên, vội kêu lên," Ta biết huynh đệ ngươi rất lợi hại. Mặc dù ta cũng tu luyện nội gia quyền nhưng mà thực lực còn chưa nhập môn. Bất quá... Ta lại có bí kíp tu luyện thành tuyệt đỉnh cao thủ."
Đằng Thanh Sơn không nhịn được liền nở nụ cười: "Bí kíp tu luyện trở thành tuyệt đỉnh cao thủ? Ngươi xem phim võ hiệp nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma chắc."
Đằng Thanh Sơn đã bước vào tông sư cảnh giới, lại tu luyện Hổ hình Thông Thần Thuật, có thể nói hắn đã là cường giả tối cao của nhân gian. Còn có bí kíp gì có thể hấp dẫn được hắn?
"Không, là bí kíp thật." Lý Minh Sơn vội nói, "Khi ta còn trẻ tuổi kì thật là đệ tử của một tiểu môn phái là Thần Thâu Môn, kì thật đó cũng chính là tiểu thâu (ăn trộm). Bất quá môn phái này rất sa sút, toàn bộ môn phái hiện tại ngay cả một người tu luyện ra nội kình đều không có."
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
Thần Thâu Môn?
Một môn phái mà ngay cả một cao thủ tu luyện ra nội kình đều không có?
"Bất quá, Thần Thâu Môn của chúng ta có lịch sử lâu đời. Trong lịch sử cũng từng xuất hiện qua cao thủ tông sư cảnh giới." Lý Minh Sơn vội nói. Hắn rất rõ muốn đối phó loại cao thủ siêu tuyệt này thì có lẽ chỉ có bí kíp mới có thể cứu bản thân," Đó là bí kíp được Thần Thâu Môn chúng ta truyền thừa (truyền thụ) hơn hai nghìn năm, là bí kíp do tự tay một tông sư cao thủ thời kì Dân quốc thuật lại."
Đằng Thanh Sơn nhướn mày, đáy lòng nổi lên một tia hiếu kì.
"Bí kíp dấu ở đâu." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Ở trong thư phòng (phòng đọc sách) trên tầng ba của ta." Lý Minh Sơn đáy lòng thở ra một hơi vội nói" Ngươi đi theo ta."
"Ta kiến nghị ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn vì vài vệ sĩ trong biệt thự này có hay không đối với ta đều không có gì khác biệt." Đằng Thanh Sơn nói.
Lý Minh Sơn vừa hồi ức lại cảnh đối phương bóp méo nòng súng liền biết rằng vài binh sĩ thối ngũ sợ rằng thực sự không có chút tác dụng: "Ta không dám có tâm tư gì khác, xin mời đi theo ta."
Đằng Thanh Sơn đi theo Lý Minh Sơn đến trong thư phòng ở tầng ba. Thư phòng của Lý Minh Sơn rất lớn, có một giá sách lớn chiếm hầu như một nửa bức tường. Lý Minh Sơn đi đến bên giá sách, ấn một nút bấm trên giá sách. Khi đó toàn bộ giá sách liền giống như một cánh cửa hướng hai bên mở ra lộ ra một thông đạo (đường đi) đã bị khóa bởi một cánh cửa sắt.
"Dấu cũng thật là bí mật." Đằng Thanh Sơn thấp giọng cười nói.
Lý Minh Sơn liền cười nói: "Rốt cuộc thì đó cũng tính là bảo bối truyền thừa của Thần Thâu Môn chúng ta." Nói xong hắn liền mở cánh cửa sắt, đưa tay lấy từ bên trong ra một cuốn sách cổ.
"Ngươi nhìn." Lý Minh Sơn liền đưa sách cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn liền cầm lấy nhìn. Trên bìa cuốn sách cổ có đề bốn chữ - Thiên Niên Kỉ Sự, bên góc có hai chữ - Liễu Nham.