“Tham Lang, mau lên, đừng có tán gẫu nữa.” Thẩm Thiên Huy căng thẳng kêu lớn.
Tham Lang khó hiểu quay đầu nhìn anh ta: “Sao vậy? Không phải chỉ là biến thành một con giun thôi à, có gì đáng sợ.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau lên!” Thẩm Thiên Huy khó có lúc vô cùng nóng nảy, lời nói cũng hơi có ý cảnh cáo.
Tôi bỏ qua cảm giác đau đớn toàn thân, vội đứng dậy đi đến, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là thứ gì có thể khiến anh ta thất thố đến thế.
“Được rồi được rồi.” Tham Lang lầm bầm, cầm cái bao nhỏ ném về phía Diệu Diệu, hai tay hóa ra hai cái móng vuốt, liên tiếp chép về phía Quỷ Ẩn.
Diệu Diệu nhận lấy cái bao kia, không chút do dự biến thành mèo, không quay đầu lại bỏ chạy.
“Phải đi tìm Lưu Hà à?” Huyền Kỳ nhìn bóng lưng cô ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, không còn tâm trí để suy nghĩ xem Diệu Diệu đi đâu, tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung vào trận đấu trong sân.
Quỷ Ẩn đã hóa thân, hoàn toàn mất hết sự chật vật ban nãy khi bị chủy thủ đâm, thậm chí, từ vết thương cũng không còn máu chảy ra nữa, gai Thanh Thương trong tay lại càng phát sáng, cô ta chậm rãi ngăn cản mọi sự tấn công của Tham Lang.
“Ồ, quả là khác trước nha.” Tham Lang nghiêng đầu, càng khó hiểu.
“Cái khác biệt còn ở phía sau.” Quỷ Ẩn khẽ cười lạnh, đứng tại chỗ, không nhúc nhích cũng chẳng tấn công ngược trở lại.
“Tham Lang mau lên!” Thẩm Thiên Huy kêu thêm một tiếng, nhìn không chớp mắt về phía Quỷ Ẩn.
“Hối cái gì mà hối, chẳng phải tôi đang đánh à.” Tham Lang hơi bất mãn cãi lại một câu rồi nói với Quỷ Ẩn: “Cô cũng thấy đó, tôi không có thời gian đâu, không muốn xem mấy trò xiếc của cô, có chiêu gì thì ra đi, đừng có nói này nói nọ nữa.”
Anh ta vừa nói vừa lặp lại mấy chiêu thức cũ, chỉ là sức lực càng mạnh hơn, tôi đứng ở ngay cửa cũng có thể nghe được tiếng gió phát ra từ bộ móng vuốt của anh ta.
Quỷ Ẩn tránh né, chỉ là không để cho anh ta đến gần, động tác nhanh nhẹn cứ như chưa bao giờ bị thương.
“Cô chẳng phải là biến thân gì đâu, chỉ giỏi khoe khoang thôi.” Tham Lang oán trách, ra tay không dám lơi lỏng, từng bước ép sát.
Thẩm Thiên Huy nhìn họ, khẽ nói thầm gì đó, tôi không nghe rõ, vừa định mở miệng hỏi đột nhiên lại thấy Quỷ Ẩn bay lên, lơ lửng giữa không trung.
“Không xong rồi, không xong rồi.” Thẩm Thiên Huy ngửa đầu, vẻ mặt hơi khó coi.
“Chuyện cho tới bây giờ, trò xiếc của tôi, anh không muốn xem cũng phải xem.” Quỷ Ẩn vừa nói, gai Thanh Thương lại càng sáng hơn, tạo thành một kết giới, vây kín cô ta.
Tham Lang hơi sững sờ, không hiểu cô ta định làm gì, chỉ ngẩng đầu nhìn.
Quỷ Ẩn từ từ đứng dậy, vẻ mặt hơi đau đớn, mồ hôi chảy ra, vài giây sau, cô ta chợt rùng mình, sau lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh màu nâu.
“Rắn… có cánh?” Tham Lang, Diệu Diệu, Huyền Kỳ và tôi đều cảm thấy rất bất ngờ, chỉ có sắc mặt Thẩm Thiên Huy là dần khó coi, miệng lẩm bẩm nói nhỏ gì đó.
Tôi chưa kịp hỏi xem đây là quái vật gì, kết giới từ gai Thanh Thương lập tức biến mất, Quỷ Ẩn vẫy cánh, lao về phía Tham Lang.
Tham Lang vội đưa tay cản, nhưng khí thế của Quỷ Ẩn hung mãnh, mười phần dữ tợn, sau khi bị ngăn trở lại tiếp tục không ngừng tấn công, Tham Lang hơi rối loạn tay chân, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lăn một vòng mới có thể tránh thoát.
“Cũng ghê gớm thật.” Anh ta đứng lên nói.
“Đừng có khinh thường, cô ta không phải là cô ta trước đó nữa đâu.” Thẩm Thiên Huy khẽ nhắc nhở.
“Mạnh lên rồi à? Cũng không khá hơn bao nhiêu.” Tham Lang dường như rất vui vẻ “Thân thể này càng lúc càng tốt, vừa rồi chỉ là làm nóng người thôi, bây giờ mới chính thức bắt đầu đây.”
Lần đấu nhau này của hai người càng nhanh hơn ban nãy nhiều, không hề có động tác dư thừa, nhiều chiêu rất trực tiếp, nhằm đưa đối phương vào chỗ chết. Tham Lang cũng không hề nói chuyện riêng nữa mà nín hơi tập trung, hết sức chăm chú chiến đấu.
Huyền Kỳ nhìn Quỷ Ẩn không ngừng vỗ cánh, lại hiếu kỳ: “Thẩm Thiên Huy, cô ta vừa bảo cô ta là rắn gì cơ?”
“Hóa xà.” Thẩm Thiên Huy đáp: “Là một loài rất đặc thù của Xà tộc, nghe nói có huyết thống của Thần nên trên lưng mới có thể mọc cánh.”
“Huyết thống của Thần, chẳng phải rất lợi hại à?” Huyền Kỳ sợ hãi kêu lên.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy vừa nói, ánh mắt vẫn nhìn theo động tác của hai người trong sân “Lúc họ mới sinh ra, linh lực đã cao hơn so với những Xà tộc bình thường, tu luyện cũng càng dễ dàng trở thành cao thủ hơn. Dù trước kia họ có bị thương nặng đến đâu, chỉ còn một hơi thở, là có thể biến thân, mà sau khi biến thân, nhất là lúc mọc cánh, họ giống như uống phải thuốc kích thích, đau đớn tạm thời sẽ bị quên lãng, năng lực sẽ tăng trên diện rộng. Bởi vì có đặc điểm như thế nên còn được gọi là ‘Rắn bất tử’. ”
“Nếu nó lợi hại như thế, sao trước đó cô ta không biến thân đi?” Huyền Kỳ nghĩ mãi không hiểu.
“Biến thân cũng không phải là chuyện dễ.” Thẩm Thiên Huy nói “Biến trở về nguyên hình chẳng khác gì buông bỏ mọi sức mạnh, khiến bản thân phải vượt qua mọi đau đớn, sức mạnh mới có thể tăng nhiêu, cứ như vậy, đối với thân thể sẽ bị thương tổn vô cùng nặng nề, vì vậy nếu không phải là bất đắc dĩ, Hóa xà sẽ không tùy tiện biến thân.
“Nói cách khác, cô ta như bây giờ xem như là đập nồi dìm thuyền luôn rồi à?” Huyền Kỳ nghe vậy bắt đầu lo lắng cho Tham Lang.
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu: “Ừm làm không tốt thì cô ta sẽ cùng chết với Tham Lang.”
“Tham Lang nhất định sẽ thắng.” Huyền Kỳ vô cùng tự tin nói.
Thẩm Thiên Huy lại không lạc quan đến vậy: “Khó nói lắm, Tham Lang chỉ vừa mới có thân thể này thôi, còn đang trong giai đoạn thích ứng, nếu vừa rồi không có Thanh Loan giúp, khó mà có thể làm cho Quỷ Ẩn biến thân. Hai bên đều cần tốc chiến tốc thắng vì thân thể của Hóa xà cũng không giữ được lâu.”
Dừng một chút anh ta lại nói: “Thật ra thì tôi cũng không lo lắng Tham Lang sẽ đấu không lại cô ta, tôi chỉ lo tính cách của Tham Lang, một khi anh ta phát hiện thân thể mình không ổn, sẽ nóng vội muốn kết thúc trận đấu, mà càng như vậy, sẽ lại càng dễ lộ ra sơ hở, Quỷ Ẩn lại vô cùng tỉnh táo, cô ta là sát thủ tàn khốc nổi tiếng đó.”
Tính tình của Tham Lang quả thật là như thế, chuyện mà Thẩm Thiên Huy lo lắng, chúng tôi lại chưa từng nghĩ đến.
Huyền Kỳ im lặng một lúc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Quỷ Ẩn rất nổi tiếng à?”
Thẩm Thiên Huy vô cùng bất đắc dĩ đối với sự hiếu kỳ của cậu, vừa nhìn chăm chú vào Tham Lang vừa giải thích: “Đúng vậy, rất nổi tiếng. Cô ta tinh thông dùng độc và ngụy trang, am hiểu cách nuôi nhện bay Giới Mễ, trong tay còn có gai Thanh Thương – một loại vũ khí lợi hại khiến nhiều người vừa nghe đã sợ. Người muốn thuê cô ta nhiều vô số, giá tiền cũng không thấp.”
“Vậy chúng ta hỏi thử xem, lần này là ai mướn cô ta, sau đó ra giá cao hơn để cô ta theo phe chúng ta, không phải tốt lắm à.” Quả nhiên Huyền Kỳ lại có những suy nghĩ kì lạ.
Thẩm Thiên Huy bật cười:”Chúng ta chưa chắc có thể ra giá cao hơn, cho dù có như thế, sát thủ cũng có đạo đức nghề nghiệp, nếu không, rất khó tồn tại trong nghề, hơn nữa, họ cũng sẽ tự đặt ra vài quy củ, Quỷ Ẩn và những sát thủ khác tuyệt đối sẽ không phá vỡ quy củ do chính mình đặt ra.”
“Sát thủ mà cũng có quy củ á? Không phải chỉ cầm tiền rồi giết người là xong việc à?” Huyền Kỳ nghe thấy thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ.
“Không hẳn.” Thẩm Thiên Huy tiếp tục giải thích: “Sát thủ cũng có nguyên tắc, nhưng quy củ của họ không có tiêu chuẩn thống nhất, không hề giống nhau, có đặc điểm riêng của bản thân, ví dụ như Quỷ Ẩn, mọi người đều biết mặc dù cô ta nuôi rất nhiều nhện bay Giới Mễ nhưng khi làm nhiệm vụ chỉ đem một con duy nhất.”
“Tại sao chỉ đem một con?” Huyền Kỳ lại hỏi.
Thẩm Thiên Huy nhún vai: “Cái này thì tôi không biết rồi, có lẽ là vì loài nhện này còn rất ít, khó khăn lắm mới có thể nuôi lớn.”
Huyền Kỳ lúc này mới ra vẻ đã hiểu, có lẽ tạm thời sẽ không hỏi bất cứ vấn đề nào nữa.
Xung quanh dần yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm từ móng vuốt của Tham Lang và gai Thanh Thương của Quỷ Ẩn, phát ra mấy tiếng keng keng. Quỷ Ẩn kể từ sau khi lao xuống vẫn chưa từng bay lên, chỉ là không ngừng vẫy cánh, tốc độ khá nhanh.
Tôi nhìn kĩ, phát hiện thực lực của hai người quả thật tương đương nhau, không phân được cao thấp, theo tình hình trước mắt thật không biết sẽ đánh đến lúc nào nữa.
Hai người qua lại mấy mươi chiêu nữa, trên mặt Tham Lang quả nhiên bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng.
Huyền Kỳ thất vậy nóng lòng, không khỏi hét lớn: “Tham Lang, đừng có gấp, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lúc này Quỷ Ẩn sau khi né được một lần công kích khác của Tham Lang, từ từ bay lên.
Tham Lang dường như tìm được cơ hội, hai mắt tỏa sáng, chợt nhảy lên, chộp lấy cái đuôi của Quỷ Ẩn.
Ngay lúc đó, tôi đã thấy vẻ mặt vui mừng chợt lóe lên của Quỷ Ẩn, nhất thời cảm thấy không ổn, định mở miệng gọi Tham Lang cẩn thận thì đã quá trễ.
Quỷ Ẩn không hề tránh đi, lại còn nghênh đón, khi thấy cặp móng vuốt kia sắp chộp được mình, cô ta đột nhiên lắc người, vung đuôi lên, chính xác đập vào ngực Tham Lang.
Tham Lang rên một tiếng, thân thể bay thẳng ra ngoài, va mạnh vào tường rào trong sân rồi mới trượt xuống đất.
“Tham Lang!” Tôi không nhịn được kêu to.
May mà vài giây sau, anh ta lại lảo đảo đứng lên: “Ôi, đau thật, đánh khiến tôi suýt thở không ra hơi đây.”
Nhìn anh ta còn có thể nói chuyện, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Quỷ Ẩn bay giữa không trung, không nói lời nào, tay nhấc lên, mấy cái phi tiêu ba cạnh lập tức bay đến.
Tham Lang vẫn chưa đứng vững, vội tránh đi, dáng vẻ hơi chật vật.
Quỷ Ẩn từ trên cao nhìn xuống chúng tôi, lãnh đạm nói: “Vốn mục đích tao đến đây chỉ là để báo thù cho bạn, định lưu lại một mạng cho bọn râu ria chúng mày. Hôm nay, nếu cả đám đã nóng lòng muốn chết, tao coi như làm một chuyện tốt, thành toàn cho chúng mày!”
Thẩm Thiên Huy đã sớm đề phòng, cầm giấy vàng lên, chắn trước mặt chúng tôi. Tham Lang thì chẳng thèm ngó, “Hứ” một tiếng: “Đừng tưởng rằng biết bay rồi thì tôi không làm được gì cô.”