Tôi nhận ra Diệu Diệu đang vô cùng sợ hãi, hai tay cũng hơi run lên,
nhưng vẫn quay sang nói với chúng tôi: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ bảo
vệ hai người.”
Thẩm Thiên Huy cũng đã sẵn sàng, lúc nào cũng có thể chiến đấu, Tham
Lang lại càng gấp đến mức đi vòng vòng, nhưng lại không có cách nào.
Tần Long từ từ đi đến trước mặt chúng tôi, nhìn Diệu Diệu từ trên
xuống dưới: “Chỉ là mua cho cô một con chuột đồ chơi thôi, cần gì phải
biết ơn đến như thế.”
Diệu Diệu càng run dữ hơn, không nói tiếng nào.
“Này, nhóc này có phải em ruột của cô không?” Cùng lúc đó, Tham Lang như nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn tôi.
“Huyền Kỳ ấy à?” tôi hỏi
“Có phải không?” Tham Lan lại hỏi lần nữa, muốn nhanh chóng biết đáp án.
Tôi gật gật đầu.
“Nếu có quan hệ huyết thống, có lẽ tôi có thể nhập vào người cậu ta
thử.” Tham Lang nhìn nhìn tôi, lại nhìn Huyền Kỳ “Chỉ là, sau khi thành
công, có lẽ cậu ta sẽ đau đớn hơn cô nhiều đó.”
“Đau ấy à? Không sao, cứ thử đi.” Huỳen Kỳ không do dự nói.
Tôi nhìn về phía Vu Dương — anh đang khuỵu chân xuống, há mồm thở dốc, hình như vô cùng đau đớn.
Lúc này, kết giới của Diệu Diệu đã không còn, Thẩm Thiên Huy chạy đến trước mặt Tần Long, chặn lại đợt công kích đầu tiên, nhưng dáng vẻ cũng vô cùng chật vật.
“Đến đây đi, nhanh lên.” Huyền Kỳ giục.
“Nhắm mắt lại, đừng có suy nghĩ nhiều.” Tham Lang nói rồi tung người, ẩn vào thân thể của Huyền Kỳ.
Một lúc sau, Huyền Kỳ bị nhập vào chậm rãi mở mắt, bỗng dưng giơ hai
tay lên, móng tay mọc thật dài, chỉ một lúc sau, đã dài chừng một tấc,
lắc lắc cổ, “chậc” một tiếng: “Rốt cuộc cũng không phải chủ nhân chân
chính, thật khó dùng, thôi kệ, tạm chấp nhận được.”
Vừa dứt lời anh ta đã lao ra, sải bước đến cạnh Thẩm Thiên Huy, đá
văng Hề Nang ra một bên, nghiêng người tránh thoát một đợt tấn công của
Tần Long, dùng một tay bắt lấy cái chuôi của cây đinh ba.
“Tao khuyên mày đừng liều mạng quá, nếu không, thân thể này chắc không dùng được nữa đâu.” Hề Nang từ trên đất bò dậy.
“Đối phó với bọn mày mà cũng phải liều mạng à?” Tham Lang cười khẩy khinh thường.
Ngay lúc này, Tần Long đột nhiên đến gần, đấm một cái vào hông của anh ta.
“Ôi!” Tham Lang kêu lên một tiếng, nhưng lại không giống như đang đau đớn, “Sẽ làm hỏng thân thể này mất.”
Nói rồi, anh ta đưa tay chộp lấy mu bàn tay của Tần Long.
Tần Long ỷ mình có thân giáp cứng nên không thèm tránh né, không ngờ, một vuốt này của Tham Lang đã cắt xuyên qua lớp thân giáp, hơn nữa còn
rạch thành một vết thương dài.
Tần Long hoảng hốt dùng đinh ba quất một cái, khiến Tham Lang phải thả tay ra, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Một chiêu này khiến Tham Lang vô cùng đắc ý, cũng không thèm đuổi
theo, chỉ cười hì hì, ngửi ngửi mùi máu tươi trên vuốt: “Tuổi mày còn
nhỏ, kiến thức thật quá nông cạn. Nhớ năm đó, tộc chúng mày dù làm xằng
làm bậy nhưng vừa nhìn thấy tao đều vắt chân lên mà chạy đấy.”
Tần Long khẽ “hừ” một tiếng, chẳng buồn để ý, lại cầm đinh ba muốn xông lên.
Tham Lang có lẽ đã lâu chưa được đụng độ người cá nên vô cùng phấn
khích, lực chú ý đều tập trung trên người Tần Long, nhất thời không để ý đến Hề Nang vừa nãy bị đá qua một bên.
Lúc này Hề Nang đã đứng ở đằng sau Tham Lang, mở rộng mồm định cắn vào gáy anh ta.
“Cẩn thận phía sau!” Tôi kêu to.
Tham Lang cũng phát hiện ở điều khác thường ở đằng sau, theo bản năng nghiêng đầu qua một bên nên cổ không bị cắn trúng, mà Hề Nang lại như
một cục bướu thịt, dính cứng ngắc sau vai anh ta.
“Súc sinh kia, mau cút ra cho tao!” Anh ta liều mạng muốn hất Hề Nang ra, nhưng một mặt không quen với thân thể Huyền Kỳ, mặt khác lại đang
phải đối phó với Tần Long không ngừng tấn công, nhất thời luống cuống
tay chân.
Ngay lúc cực kì nguy hiểm như thế, đột nhiên một tiếng “phập” vang
lên, sau đó là một tiếng hét thảm thiết, nhìn kĩ lại, hóa ra Vu Dương đã gắng gượng đứng lên, sắc mặt xanh tím, đầu đầy mồ hôi, anh vừa rút roi
ra, quất một phát lên lưng Hề Nang.
Hề Nang bất đắc dĩ há miệng, quần áo trên lưng bị nhuộm đỏ, nó hiển
nhiên vô cùng đau đớn, gương mặt vặn vẹo, chỉ chỉ Vu Dương mãi một lúc
nhưng lại không nói được tiếng nào.
Vu Dương trừng mắt, vung tay, ra vẻ chuẩn bị quất thêm một roi nữa, Hề Nang sợ hãi vô cùng, lập tức biến mất.
“Ê, bạn mày chạy rồi.” Tham Lang lại đẩy lùi đinh ba một lần nữa, nhìn về hướng Hề Nang vừa biến mất, chép chép miệng.
“Nó không phải bạn tao!” Tần Long nghiến răng nghiến lợi, vung đinh ba lên, hóa ra một luồng ánh sáng bạc.
Tay chân Tham Lang đã dần lưu loát, linh hoạt né trái né phải, thỉnh
thoảng còn thừa dịp đánh trả mấy phát, hai người cứ đánh qua đánh lại,
mãi một lúc sau vẫn chưa phân thắng bại.
Thấy Tần Long tạm thời không thể uy hiếp được chúng tôi, tôi vội vàng chạy đến cạnh Vu Dương: “Anh sao rồi?”
Vu Dương nhìn nhìn tôi, cũng không cố gắng được nữa. ngã nhào trên
đất, miệng phun ra một ngụm máu đen, sau đó ngất đi, ngực vẫn không
ngừng phập phồng liên tục.
Diệu Diệu hình như sợ hãi vô cùng, túm chặt lấy tay tôi, cứ hỏi liên tục làm thế nào đây, làm thế nào đây.
“Biết nhà của Lưu Hà không? Mau đi gọi cô ta đến.” Tôi bỗng nhớ ra, Lưu Hà là bác sĩ, có lẽ sẽ có cách.
Diệu Diệu gật mạnh đầu, lập tức biến thành mèo, nhanh chóng chạy đi,
tôi nhìn về phía Thẩm Thiên Huy, thấy anh ta móc ra một bình thủy tinh,
nhét một viên thuốc vào miệng Vu Dương. Một lúc sau, Vu Dương đã không
còn thở gấp nữa, tôi liền muốn hỏi đây là thứ gì.
“Thanh Linh Đan” Thẩm Thiên Huy hình như biết ý nghĩ của tôi, không
đợi tôi hỏi đã tự nói: “Chỉ có thể trì hoãn sự phát tác của độc chứ
không thể giải độc.”
Nghe vậy, tôi vốn thả lỏng được một chút lại trở nên lo lắng.
“Gừ—- thoải mái quá thoải mái! Người cá nhỏ, đừng có chạy lung tung,
để ông đây lột từng mảnh vảy của mày ra!” Phía bên kia, Tham Lang lại
đang cười ha ha.
Trên người Tần Long đã bị cào nhiều chỗ, phần lớn đều vừa sâu vừa
dài, thân thể Huyền Kỳ dù có bị thương đôi chỗ nhưng cũng chỉ bị nhẹ, so với Tần Long thì tốt hơn nhiều.
“Anh có được không đó? Đừng kéo dài nữa!” Thấy anh ta đã chiếm thế
thượng phong mà còn chưa chịu kết thúc cuộc chiến, tôi không khỏi bối
rối.
“Ai nói không được!” Tham Lang quả nhiên sau khi nghe thấy liền dậm
chân “Thôi bỏ đi, không chơi nữa, thân thể tên nhóc này không tốt lắm,
mắc công lại làm hỏng mất.”
Nói xong, anh ta nhúc nhích mấy cái móng vuốt, chộp về phía Tần Long.
Tần Long không còn sức, chỉ đành giơ đinh ba lên cản, thở hổn hển,
nhanh chóng bị đẩy lùi về phía tường rào, không còn đường thoát nữa.
“Với trình độ này của mày, kém xa so với đám người trong tộc mày, có
cầm đinh ba của Hải vương cũng vô dụng thôi.” Tham Lang đánh cậu ta ngã
nhào trên đất, thuận tay cướp lấy vũ khí, đạp một phát lên bụng cậu ta,
đắc ý nói, chợt dùng đinh ba đâm xuống.
Một tiếng hét thảm vang lên, chân Tần Long đã bị ghim trên đất.
“Đừng giết cậu ta, đừng giết cậu ta.” Thẩm Thiên Huy thấy thế, liên tục kêu to.
Tham Lang không kiên nhẫn phất phất tay: “Biết biết, đừng có hô to gọi nhỏ nữa.”
Tần Long lúc này không còn uy phong như trước, cả người đầy máu, dựa vào tường rào, sắc mặt tái nhợt.
Tôi và Thẩm Thiên Huy đi đến, nhìn thấy vết thương trên người cậu ta, bỗng nhiên không biết mở miệng thế nào.
“Mẹ tôi đâu?” Tần Long mở miệng trước.
“Ở trong phòng, không sao cả, cậu yên tâm đi.” Thẩm Thiên Huy nói.
Tần Long thở phào: “Bà nói chuyện của tôi cho mấy người biết à?”
Dừng một chút, thấy chúng tôi không đáp lại, còn nói: “Thế nhưng bà chẳng bao giờ nói cho tôi biết.”
Tôi và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, đều hơi bất ngờ.
Tần Long tiếp tục nói: “Ban nãy lúc đánh nhau, tôi đột nhiên nghĩ kĩ
lại, chắc người kia cũng chẳng giao Di Thiên châu cho tôi đâu.”
“Ai?” Thẩm Thiên Huy khẩn trương hỏi.
“Người sau lưng của Hề Nang.” Tần Long nói “Là ai, tôi cũng không biết.”
Thẩm Thiên Huy ngồi xổm xuống, ôn tồn nói: “Cậu có thể nói cho chúng tôi biết vì sao cậu biết Hề Nang không?”
Tần Long gật gật đầu: “Nó mang theo Khôi Lỗi hương đến tìm tôi, nó
nói, nó biết tôi và mẹ tôi bị khinh rẻ sỉ nhục, cũng biết nguyên nhân
víao. Nó nói với tôi, tôi là đời sau của người cá, chỉ vì có mẹ là loài
người nên mới không có thể chất của người cá, nó có biện pháp khiến tôi
trở nên mạnh hơn, để tôi trở nên giống như cha tôi vậy.”
“Cuộc sống của cậu và mẹ cậu không phải rất yên bình sao? Sao lại muốn trở nên mạnh hơn?” Tôi không nhịn được hỏi.
Cậu bất đắc dĩ cười:”Yên bình? Có bao giờ cô rơi vào hoàn cảnh mà từ
khi hiểu chuyện, đã luôn có kẻ theo sau lưng cô, gọi cô là yêu quái? Có
bao giờ khi cô đang đi trên đường, lại bị kẻ khác ném đá, nhổ nước bọt?
Có bao giờ khi cô học tiểu học, suốt sáu năm học tiểu học, không ai nói
chuyện với cô, ngay cả giáo viên cũng né tránh cô? Có bao giờ cô muốn
cùng mọi người chơi, ngoài mặt thì bọn chúng đón nhận cô nhưng rốt cuộc
lại muốn đưa cô vào chỗ chết không?”
“Cũng không phải muốn đẩy cậu vào chỗ chết, chỉ là mấy trò đùa quái
ác của con nít thôi mà.” Mấy chuyện này tôi cũng đều trải qua ít nhiều.
Cậu ta “hừ” một tiếng: “Trò đùa quái ác? Trò đùa quái ác mà lại muốn
hại luôn cả mẹ tôi? Cho nên, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức
không ai dám bắt nạt chúng tôi!”
“Hề Nang chỉ cậu cách gì?” Thẩm Thiên Huy thấy tôi không phản bác được liền chuyển đề tài.
“Ăn thận của loài người.” Tần Long lạnh nhạt nói “Cứ thế, trong một
khoảng thời gian ngắn có thể biến thành người cá, Hề Nang còn nói, chỉ
cần có được Di Thiên châu, tôi sẽ không còn lo về thời gian biến thân mà có thể biến đổi tùy thích.”
“Cho nên cậu mới giết gia đình kia?” Thẩm Thiên Huy thở dài.
Tần Long nhìn anh ta: “Hề Nang nói cho tôi biết, lấy Di Thiên châu là chuyện vô cùng quan trọng, Khôi Lỗi hương dù có thể khống chế người
khác nhưng nó lại chưa dùng bao giờ, muốn làm thí nghiệm trước, bảo đảm
không có sơ hở. Tôi lập tức nghĩ đến gia đình kia, bọn họ sau khi vào
thành phố thì sống ở đâu, tôi đều biết. Như vậy, thứ nhất, tôi có thể
dùng thử xem Khôi Lỗi hương có tác dụng hay không, thứ hai, lại có thể
giải được mối hận trong lòng tôi, thứ ba, lại có được ba quả thận, một
công ba việc, có gì không tốt?”
“Cũng là nó nói cho cậu biết tôi ở đây à?” Một công ba việc, tôi nghe mà sợ.
Tần Long gật gật đầu: “Nhà cũng là do nó tìm. Nó nói mục đích của nó
là hoa sen, Di Thiên châu thuộc về tôi, thế nhưng tôi vẫn không thể
được, ai lại tốt như thế, không chỉ giúp đỡ còn chắp tay nhường vật quý
cho người khác như thế? Bao giờ tôi cũng có cảm giác là nó muốn tôi ra
mặt, sao đó ở sau lưng đâm tôi một đao.”