Cửu Biện Liên

Quyển 7 - Chương 14: Người cá

Tần Lan thấy chúng tôi có vẻ không tin lắm, liền giải thích: “Bởi vì
công việc không kiếm được nhiều tiền lắm, dì cũng đã định đổi công việc
khác, Tần Long biết ý định của dì, nói thành phố này cũng không tệ, dì
xem xét thử thì phát hiện đúng là thế thật, nên quyết định chuyển đến
đây. Dì không biết là nó đã làm cách nào để tìm được ngôi nhà này, đúng
là hơi cũ nhưng chủ cho thuê lại đang cần người thuê gấp, vì vậy tiền
mướn cũng rất rẻ.”

“Một nhà ba người kia đã bị hại trước khi hai người dọn đến đây à?” Thẩm Thiên Huy hỏi.

Tần Lan suy nghĩ một lúc: “Chắc là vậy.”

Nói rồi, bà lại không nhịn được mà nghẹn ngào: “Tiểu Long vốn là một
đứa trẻ vô cùng nghe lời, cho dù bị bắt nạt sỉ nhục, nó cũng không hề
lên tiếng, thấy dì khổ sở, nó còn an ủi lại dì. Thế nhưng sau này, nó
thường xuyên ra ngoài vào tối muộn, hoặc sẽ tự nhốt mình trong phòng,
cũng không biết đang làm gì. Nó cứ thế một thời gian thì hai mẹ con dì
dọn đến đây.”

Rốt cuộc vì sao cậu ta phải giết người? Chỉ vì đứa con của nhà đó đã
từng ức hiếp cậu ta khi còn bé? Vậy thận của họ đang ở đâu? Có lẽ, muốn
biết đáp án chỉ có thể hỏi Tần Long.

“Dì đã nói cho mấy cháu biết hết, bây giờ mấy cháu có thể giúp dì tìm nó được không?” Tần Lan thấy chúng tôi yên lặng, hơi bối rối.

“Dì đừng lo, cậu ta không sao đâu.” Vu Dương nói “Dì về trước đi, đã muộn rồi, để bọn cháu tìm giúp.”

“Thế nhưng…” Tần Lan mới nói được nửa câu, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng “bộp bộp”, giống như tiếng của bàn chân khi giẫm lên mấy vũng nước.

“Tiểu Long?” Vẻ mặt Tần Lan mừung rỡ, định đứng lên ra ngoài.

“Cẩn thận.” Vu Dương ngăn trước mặt bà “Cám giác không giống lắm, cho dù có đúng là cậu ta, thì cậu ta cũng không được bình thường.”

Tần Lan lại hơi giãy ra, muốn đi ra bên ngoài.

Vu Dương không chịu nổi “chậc” một tiếng, giơ tay đập một cái lên gáy bà, bà lập tức ngã xuống.

Thẩm Thiên Huy vội đưa tay đỡ: “Từ từ nói, cần gì phải động tay vậy.”

“Nói không chịu nghe, thật là vướng tay vướng chân.” Vu Dương mở cửa, đi ra ngoài.


“Quả nhiên là mày.” Anh nhìn người trong sân rồi nói.

Chúng tôi giúp Thẩm Thiên Huy đặt Tần Lan lên ghế sô pha, sau đó nhanh chóng chạy ra.

Người đứng trong sân chính là Tần Long, chỉ là lúc này, dù vóc người
cậu ta vẫn cao to, khuôn mặt tuấn tú và thân thể lại có vài điểm khác
biệt. Mái tóc vốn đen nhánh lúc này đã trở nên sáng màu, bị nước mưa làm dán chặt trên trán, nửa người trên cởi trần, cũng không còn dáng vẻ của một thiếu niên, phần dưới từ thắt lưng trở xuống có xuất hiện mấy cái
vảy mỏng trong suốt, dưới cơn mưa, chúng hơi rũ xuống.

“Người cá nếu cùng loài người quan hệ thì đứa trẻ sinh ra cũng chỉ là loài người, mặc dù cũng được chào đời trong một túi khí nhưng lại không hề có được thể chất của người cá, còn mày, làm sao có thể biến thành
dáng vẻ thế này?” Vu Dương cũng bị mưa làm cho ướt đẫm, hai tay khoanh
trước ngực.

Người cá? Hóa ra Tần Long là đời sau của người cá. Tôi chỉ biết người cá trong truyện cổ tích phương Tây nhưng không ngờ, chủng tộc được nhắc đến trong truyền thuyết như thế này, giờ đang đứng sờ sờ trước mặt tôi.

“Đôi bao tay siêu lợi hại của Thẩm Thiên Huy không phải cũng làm từ thứ gì đó của người cá ư?” Huyền Kỳ khẽ nói bên tai tôi.

“Vỏ giáp của người cá.” Thẩm Thiên Huy nghe được, vừa trả lời vừa lấy đôi bao tay ra.

Huyền Kỳ lại nhìn nhìn Tần Long trước mặt rồi nói: “Nhưng tôi nhìn da trên người cậu ta và chúng ta cũng không khác lắm, không có nhiều vảy.”

“Chỉ khi chiến đấu với kẻ địch, da của người cá mới hóa thành vỏ
giáp.” Thẩm Thiên Huy nói xong, lập tức lấy một tờ giấy vàng ra, khẩn
trương nhìn hai người đang đứng đối diện trong sân, không nói gì thêm
nữa.

Tần Long nghe Vu Dương nói, nhếch nhếch môi nói: “Tất nhiên tao có
cách xử lý, lúc này, nếu như Di Thiên châu đã hiện thế, mày cảm thấy,
tao và mày, ai có thể lấy được?”

Vu Dương cười cười, tự tin nói: “Dĩ nhiên là tao.”

“Ồ?” Tần Long nhướn mày: “Thử xem sao?”

Vu Dương gật đầu: “Có thể, chỉ là mày có thể trả lời vài vấn đề không?”

Tay phải của Tần Long vung một phát trong không trung, trong tay lập
tức xuất hiện một thanh đinh ba*: “Tao biết mày muốn hỏi cái gì, đúng,
tên bác sĩ kia là do tao dùng Khôi Lỗi hương khống chế, cả nhà kia cũng
bị tao giết chết. Đứa con của nhà đó khi còn bé đã từng lừa tao vào một
chiếc thuyền bỏ hoang rồi khóa lại, khiến tao suýt nữa thì chết đuối vì
thủy triều, mẹ tao tìm bọn chúng nói lý lẽ, bọn chúng còn ỷ thế hiếp
người, nói chuyện không hề khách khí, còn xô xô đẩy đẩy, động tay động
chân, bọn người như thế, đáng chết!”

(*Đinh ba: giống như vũ khí của thần biển Poseidon trong Thần thoại Hy Lạp

)

“Thận đâu?” Vu Dương hỏi.

Tần Long cười ha ha: “Thận? Không phải tao đã nói cho bọn bây biết à? Tao ăn mất rồi.”

“Ăn mất? Chẳng lẽ, truyền thuyết đó là thật à?” Vu Dương hơi kinh ngạc.

Tần Long vẫn cười hì hì, không nói.

“Khôi Lỗi hương đó mày lấy ở đâu?” Vu Dương lại hỏi “Là ai cho mày biết trên người Thanh Loan có Di Thiên châu?”

Tần Long thu nụ cười lại, nhíu mày: “Rốt cuộc mày có bao nhiêu câu
hỏi? Nói liên miên cằn nhằn, phiền quá đi! Mày lo đến mấy chuyện không
liên quan với mày làm gì? Nào, ra tay đi.”

Lời vừa dứt, cậu ta đã vung thanh đinh balên, đâm về phía Vu Dương.

Khi cậu ta cử động, tôi mới phát hiện ra, không chỉ có phần thân thể
phía dưới của cậu ta mới có biến hóa, phần trên cũng có sự khác biệt so
với loài người, ở hai bên cánh tay, có cả một tấm màng mỏng và vài sợi
râu nhỏ, trên lưng còn xuất hiện những chiếc vây cứng.

Vu Dương thấy cậu ta xông lại, thân thể lập tức tránh thoát, lại hỏi: “Thứ vẫn núp sau lưng mày là vật gì?”

Tần Long cắn răng không nói tiếng nào, xoay người, đồng thời quét
thanh đinh ba kia một vòng, xoẹt qua thân thể của Vu Dương, suýt nữa thì trúng.

“Khôi Lỗi hương là do nó đưa cho mày, chuyện Di Thiên châu là do nó
nói cho mày biết, giúp mày biến thành thể chất của người cá, cũng là nó, có đúng không?” Vu Dương lui về sau một bước, tiếp tục hỏi.

Tần Long hừ lạnh, không nói chuyện, thanh đinh ba kia vẫn không ngừng tấn công, một lúc sau, trước mắt chúng tôi chỉ còn những luồng ánh sáng màu trắng bạc, khiến người ta hoa cả mắt.

Vu Dương lui lại mấy lần, vẻ mặt càng lúc càng không kiên nhẫn: “Tao
nể mặt Tần Lan mới không làm khó mày, mày cũng đừng được voi đòi tiên,
nói cho tao biết, thứ kia là gì, chuyện sau đó, tao xem như không liên
quan đến mày, trở về làm con ngoan của mày đi.”

Tần Long nghe vậy hơi sửng sốt: “Mày làm gì mẹ tao?”

Vu Dương không nói, chỉ nhân cơ hội hất thanh đinh ba kia ra, đánh
một cái lên vai Tần Long, khiến cậu ta lui liên tiếp mấy bước về sau,
mãi cho đến khi cậu ta va vào tường rào, mới dừng lại.

“Mày làm gì mẹ tao?” Tần Long nghiến răng nghiến lợi hỏi anh.

Không nhận được câu trả lời, cậu ta xoay người, chạy như bay về phía cửa nhà.

“Thẩm Thiên Huy!” Vu Dương quát to.

Thẩm Thiên Huy hiểu ý, lập túc giơ tay, quát to: “Đất nâng thành tường, nước không thể lọt, đi!”

Một lá chắn màu vàng lập tức xuất hiện, cùng lúc đó, Tần Long cũng
vừa xông đến, đụng vào trên tấm chắn, bị đẩy lui về sau mấy bước, chỉ là lần này, cậu ta chỉ lùi hai bước đã ngừng lại. Thân thể Thẩm Thiên Huy
run lên, chống một chân ra sao, lúc này mới đứng vững. Tôi hoảng hốt, sợ anh ta không kiên trì được, lại không dám đưa tay đỡ, đang do dự, tôi
đột nhiên cảm thấy trên vai bị ai đó vỗ một cái.

“Gì vậy?” Tôi quay đầu lại, sau lưng chỉ có Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ khó hiểu: “Hả?”

Tôi nghĩ, có lẽ là nước mưa đọng trên mái hiên rơi xuống, cũng không
để ý nữa, nhìn lại sắc mặt của Thẩm Thiên Huy, thấy anh ta cũng bình
tĩnh, tôi yên tâm.

“Không phải mày bảo thử xem, xem ai có thể lấy được Di Thiên châu à?” Vu Dương thấy Tần Long không thể nào xông vào nhà, trên môi lộ ra nụ
cười lạnh: “Tốt lắm, hôm nay, tao sẽ chơi với mày.”

Tần Long yên lặng nhìn anh một lúc, bỗng dưng ngửa mặt rống to một
tiếng, sau đó, mấy mảnh vảy trên da đã dần dài ra, chỉ vài giây sau, cả
người cậu ta, trừ mặt, đều bị che kín bởi vảy.

“Vảy của mày có mọc dài hơn nữa cũng vô dụng thôi.” Vu Dương khinh
thường nói, khẽ đưa tay, Ảm Hỏa lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Tần Long lại không hề sợ hãi, thậm chí, còn cười khẽ, chân đạp một

cái, lại xông về phía Vu Dương, tốc độ nhanh hơn ban nãy nhiều, những
sợi râu mềm mỏng manh bên hông cũng bay phất phới trong không trung,
trông vô cùng xinh đẹp.

Vu Dương không hề tránh né, tay đặt trước người, lòng bàn tay hướng ra
ngoài, Ảm Hỏa nhanh chóng xoay tròn, trở nên lớn dần, sau đó bắn ra
ngoài như một quả bom.

Tần Long đang xông đến lập tức bị chặn lại, cậu ta đứng yên tại chỗ,
dùng thanh đinh ba chắn trước người, sau đó bị nhấn chìm trong biển lửa.

Kết thúc rồi ư? Xong rồi à?

Ngọn lửa đen thiêu đốt trong màn đêm, nước mưa rơi xuống, lập tức bị
bốc hơi, chỉ một lúc sau, trong sân đã bị một lớp hơi nước dày bao phủ,
mặc dù không hề có ánh sáng nhưng nhiệt độ tỏa ra từ ngọn lửa cũng rất
nóng.

Thẩm Thiên Huy rút tấm chắn lại, hơi khó tin nói: “Anh…anh giết cậu ta à?”

Vu Dương nhún nhún vai: “Tôi cũng không muốn, ai ngờ cậu ta lại không trốn chứ.”

“Vậy…vậy phải làm sao đây…” Thẩm Thiên Huy khó có lúc cà lăm.

Vu Dương lại chẳng buồn để ý: “Gì mà làm sao đây, cậu ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”

“Mau thu lửa của anh lại, đốt hết nhà tôi bây giờ.” Huyền Kỳ thấy lửa càng lúc càng lớn, hơi lo lắng.

Không đợi Vu Dương trả lời, vẻ mặt Thẩm Thiên Huy đột nhiên trở nên kinh ngạc, miệng há to, chỉ vào một nơi, quên cả nói chuyện.

Chúng tôi nhìn theo tay anh ta, trong biển lửa, mơ hồ có bóng dáng ai đó.

Sau đó, Tần Long tay cầm thanh đinh ba từ từ bước ra, đứng đằng xa, lạnh lùng nhìn chúng tôi.

Vu Dương hơi hoảng hốt nhưng đã nhanh chóng phản ứng kịp: “Đá Nguyệt Sắc trên người mày à?”

Tần Long vươn tay ra, trong lòng bàn tay quả nhiên đá Nguyệt Sắc đang tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc.

“Ở đâu mà có?” Vu Dương trầm giọng hỏi, muốn xông đến đoạt lại.

Tần Long nhanh chóng rút tay về, xoay người tránh khỏi Vu Dương, sau
khi cất đá Nguyệt Sắc, mới nói: “Đá Nguyệt Sắc, tinh chất như ngọc, ánh
sáng như trăng, trăm hỏa bất xâm, quả nhiên là vật tốt.”

20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>