Lại là một người đáng thương. Tại sao tất cả những người phụ nữ có liên quan đến Vu Dương đều có kết cục như vậy?
Vu Dương ngồi cạnh, thu lại roi đang quấn trên cổ Lưu Hà, lẳng lặng nhìn cô ta.
Lưu Hà ngồi thẳng, kéo lại vạt áo, đột nhiên chảy hai hàng nước mắt:
“Tôi lén lút luyện thuật cấm là sai, nhưng cũng đã nhận trừng phạt rồi,
tại sao, tại sao còn đuổi tôi đi?”
Yên lặng một lúc lâu, trong không khí chỉ còn tiếng nức nở và tiếng gió không ngừng truyền đến bên tai tôi
Một lúc sau, cô ta mới dừng bình tĩnh một lúc, nói: “Tôi không dám ở
lại trong rừng quá lâu, sợ bọn Xà tộc ngoài mặt thì tỏ vẻ khách khí, sau lưng lại giở trò, không phải anh cũng đã bắt được không ít bọn thám tử
của chúng đó sao? Từ đó về sau, tôi liền lưu lạc khắp nơi. Tôi vốn định
đi Băng Nguyên tìm anh, nhưng đến khi tìm đến lại không gặp được anh.”
“Lang vương tìm cô khi nào?” Vu Dương hỏi
“Cách đây không lâu.” Lưu Hà lau nước mắt trên mặt “Thế nhưng, tôi
thật sự không biết hắn ta đang ở đâu, là hắn tìm tôi trước, còn đưa cho
tôi một loại thuốc có thể khiến vết thương của tôi đỡ đau đớn. Hắn ta
nói, hắn chỉ cần Di Thiên châu, tôi có thể tùy ý xử lí hoa sen, hơn nữa, còn cho tôi biết cách luyện thuốc này. Tôi nghĩ, nếu như tôi lấy được
hoa sen, tôi có thể trở về Thanh Khâu.”
“Nếu như không lấy được?” Vu Dương lại hỏi.
Lưu Hà liếc anh: “Nếu không lấy được thì tôi lại tiếp tục cuộc sống phiêu bạ khắp nơi, sống không bằng chết này.”
Vu Dương trầm ngâm một lúc lâu: “Tôi có thể cho cô hoa sen, nhưng cô
cũng biết, từ cuộc chiến với Lang tộc lần trước, tộc Cửu Vĩ hồ đã di
chuyển khỏi Thanh Khâu, rốt cuộc đã đi đâu, không ai biết.”
“Tôi sẽ tìm, dù lên trời xuống biển cũng nhất định tim ra.” Lưu Hà quả quyết nói.
“Nếu như tìm không được thì sao?” Vu Dương nói “Cô không lấy được Di
Thiên châu, Lang vương chắc chắn không bỏ qua cho cô. Đến lúc đó cô cầm
hoa sen, vừa phải tránh khỏi sự tham lam của nhiều người, còn phải tránh né sự đuổi giết của Lang tộc. Chỉ có cách duy nhất là cô ăn luôn đóa
sen kia. Chỉ là, ăn hoa sen rồi liệu có thể tăng tu vi nhưng lời đồn hay không? Liệu có thể trở lại Thanh Khâu hay không? Những chuyện này, cô
đã nghĩ đến chưa?”
Lưu Hà sửng sốt, lại như sắp khóc đến nơi: “Vậy….vậy phải làm sao….”
“Cô quên rồi à? Cô biết chế thuốc.” Vu Dương khó có lúc khuyên giải
người ta “Sao cô không thử tự mình nghiên cứu cái thuốc kia, chẳng lẽ
giờ chỉ biết chế độc thôi à?”
Lưu Hà nghe vậy mới như hiểu ra, thuận thế muốn đến gần Vu Dương.
Vu Dương lại hơi đưa tay cản cô ta lại, vẻ mặt hơi lúng túng.
Đột nhiên, trong đầu tôi lại hiện lên một câu — người đáng thương tất có chỗ đáng giận, sau đó, tôi lại nhớ đến người bị hại chết kia: “Sao
cô lại giết sinh viên kia?”
“Vốn không định giết người.” Lưu Hà nhìn tôi một cái, mặt hơi không
vui “Lúc làm phép chỉ muốn để Vu Dương cảm giác được hơi thở của tôi, để anh ấy xuất hiện thôi. Người kia ban đầu cũng không hề trúng chiêu,
nhưng tâm địa của hắn ta quá gian tà, không chi ngày nào cũng theo đuôi
tôi, còn lẻn vào chỗ ở của tôi, muốn khinh bạc tôi, tên cặn bã như thế
còn giữ lại làm gì?”
Mọi chuyện hóa ra lại kịch tính như thế. Tôi vốn nghĩ cô ta là một
yêu quái chuyên lạm sát người vô tội, không ngờ mọi chuyện đều có nguyên nhân, thế nhưng, dù là vậy, lại tùy tiện cướp đi tính mạng của người
khác, hình như cũng quá độc ác rồi.
“Với bản lãnh của cô, tên đó muốn làm gì cô mà dễ à? Chưa kể, cô có
thể báo cảnh sát mà, không cần phải giết người ta.” Tôi không nhịn được
nói.
Cô ta “hừ” một tiếng: “Tôi không phải con người, báo cảnh sát gì chứ, tôi không biết.”
Cô ta nói vậy tôi lại càng không tin: “Cô không biết? Nhưng tôi nhìn
dáng vẻ cô đối phó với cảnh sát thì thấy cô thêu dệt mọi chuyện cũng
không tồi đâu.”
“Tôi làm đấy, cô làm gì được tôi? Giết một con người thôi, có gì đâu
chứ.” Cô ta hẳn là cảm thấy mình đuối lý, lại không chịu khuất phục,
liền quả quyết giở trò vô lại.
“Loài người bọn tôi dù không đông, cũng không tới lượt cô tới đây để xem mạng người như cỏ rác.”
Cô ta cũng tức giận, trừng mắt định nói chuyện, lại bị xen ngang.
“Đừng cãi nhau nữa.” Vu Dương lên tiếng “Lưu Hà, hay cô cứ ở lại
trường học, tiếp tục làm cô giáo gì gì đó đi, nếu Lang vương lại đến tìm cô, cô cứ nói cô đang thuyết phục tôi hợp tác, cho cô chút thời gian.
Tôi nghĩ, hắn ta chưa ra tay, có lẽ vì vết thương chưa khỏi hẳn, còn có
cố kị nên không cần lo lắng hắn sẽ đích thân đến đây.”
Lưu Hà gật gật đầu, đứng lên, vung tay, thu hồi Hồ Hỏa xung quanh
chúng tôi, suy nghĩ một chút, vẫn có vẻ không yên: “Thế nhưng tai mắt
của Lang vương đông đảo, chúng ta ở đây thương lượng cách đối phó, lỡ bị hắn biết…”
“Cô không cần lo.” Vu Dương thu lại kết giới cười cười “Ngay từ lúc
cô bước vào, tôi đã có chuẩn bị, dù có thám tử của Lang tộc đi nữa, cũng không thể biết chuyện đã xảy ra ở đây.”
Lưu Hà lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
“Có muốn vào nhà nghỉ ngơi một chút không?” Tôi nhìn hai người đều bị thương hoặc nhẹ hoặc nặng, liền mở miệng hỏi ý kiến hai người họ.
Lưu Hà không từ chối.
Cô ta vượt qua người tôi, định kéo cánh tay của Vu Dương, Vu Dương lặng lẽ tránh sang một bên, lại đột nhiên hơi lảo đảo.
Tôi căng thẳng trong lòng, định đến gần xem thử, lại bị Lưu Hà đẩy ra.
“Aizzz, thuốc giải thuốc giải, nói nãy giờ quên cho anh thuốc giải
rồi.” Lưu Hà chỉ nhìn một cái, liền tỏ vẻ hoảng loạng, một tay đỡ Vu
Dương, một tay bắt đầu lục lọi khắp người mình.
Vu Dương khẽ thở dài, trên trán đã đầy mồ hôi: “Đi vào trước rồi nói.”
Lưu Hà đỡ anh đi vào nhà, lúc đi ngang qua chỗ tôi còn thuận tiện
đụng tôi một cái. Nhìn bóng lưng yểu điệu kia, tôi chỉ cảm thấy bất đắc
dĩ — thật đúng là tính tình điêu ngoa của một đại tiểu thư.
Sau khi vào nhà, Lưu Hà lại tìm kiếm một lúc nữa mới lấy ra một bao thuốc bột, hòa vào nước trong.
Cô ta cầm lấy thuốc xoay người, lại đột nhiên hô to lên: “Aizz, làm
sao đây, làm sao đây, quên mất còn có thuốc dẫn nữa, thuốc dẫn tôi không mang đến, làm sao bây giờ.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chợt sáng lên, bắt lấy cổ tay tôi hỏi: “Cô là xử nữ à?”
Tôi nghe vậy liền ngẩn người, mặt nóng bừng lên, cảm thấy như bị lửa thiêu.
“Có phải không? Nói mau! Thuốc dẫn là máu của xử nữ, nếu không phải
thì để tôi còn nghĩ cách khác.” Cô ta có vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không
để ý đến sự quẫn bách của tôi.
“Đúng vậy.” Tôi cắn răng đáp “Muốn bao nhiêu?”
Cô ta vui vẻ trở lại “Vậy nhanh đi, nhanh đi, hai giọt là đủ.”
Nếu lúc này đập một quả trứng lên mặt tôi, e là trứng sống cũng thành trứng chần nước sôi mất thôi.
Tôi đi vào phòng bếp, cầm chén thuốc bột đã hòa với nước, cắt đầu
ngón tay nhỏ vài giọt máu vào, sau đó bưng thuốc ra, thuận tay đem theo
thùng y tế.
Lưu Hà mở thùng ra, lục lọi một lúc, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Đây là mấy thứ chết tiệt gì vậy.”
“Không ngại quá, chỗ loài người chúng tôi chỉ có mấy thứ “chết tiệt”
này thôi.” Tôi giựt lấy thùng y tế bị cô ta lục lọi loạn xạ, đưa chút
thuốc sát trùng qua: “Bôi lên chỗ bị thương đi.”
Cô ta nhận lấy, cười khẩy khinh thường.
Vu Dương uống thuốc giải, sắc mặt dần tốt hơn, nghỉ một lát mới từ từ cởi áo trên người.
“Giúp tôi lau máu đi.” Anh nói với tôi.
Nghe giọng nói tỏ vẻ ra lệnh của anh, tôi hơi không vui, nhưng vẫn cầm miếng bông lau vết máu.
Vết thương không to lắm nhưng lại rất sâu, dường như có thể nhìn thấy xương, tôi lau mặt ngoài, phát hiện máu vẫn chưa ngừng chảy hẳn, vẫn
còn rỉ ra, da thịt xung quanh vết thương đen sẫm, như bị đốt cháy, nhìn
mà giật mình.
Chân tay tôi lóng ngóng không dám lau mạnh, sợ anh đau, Lưu Hà chê tôi vụng về, không kiên nhẫn liên tục bảo tôi để cô ta làm.
“Cứ để cô ấy (Thanh Loan) làm đi.” Vu Dương thả lỏng tựa vào lưng ghế sô pha “Cô mới luyện thành Hồ Hỏa gần đây thôi đúng không?”
“Ừ.” Lưu Hà gật đầu “Chuyện này, cũng là do Lang vương giúp tôi, hắn ta nói, dùng Hồ Hỏa có thể liều mạng với anh.”
“Như vậy xem ra suy đoán của tôi không sai.” Vu Dương nhíu mày “Vết
thương của hắn ta quả thật chưa lành hẳn, Lang tộc cũng chưa thể khôi
phục như trước. Chỉ trách tôi hơi khinh địch, biết rõ Vô Ảnh trùng ở
khắp mọi nơi, lại còn nói ra tung tích của Di Thiên châu, tôi chỉ không
rõ, vì sao phong ấn của tấm da hồ ly lại được thả lỏng.”
“Phong ấn gì được thả lỏng?” Tôi thuận miệng hỏi.
Vu Dương nói: “Còn nhớ thai nhi mà cô thấy lúc đầu không?”
Tôi gật đầu: “Không phải anh nói, đó là do niệm lực của trưởng lão biến thành à?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Vu Dương khó hiểu “Đó là bởi vì phong ấn trên tấm
da đã được thả lỏng, niệm lực mà trưởng lão Bạch trước khi chết để lại
mới hóa thành ảo ảnh cho cô nhìn thấy, đồng thời, cũng tiết lộ hơi thở
của đóa sen kia, rốt cuộc ngài ấy có chuyện gì không thể nói chứ?”
Anh dừng một chút lại nói: “Món đồ quan trọng như thế, lúc ngài ấy
giao cho ông cụ, nhất định là rất bí mật, hơn nữa, cũng không nói rõ bên trong là cái gì.”
Lưu Hà nghe đến đó bỗng cười rộ lên: “Ngài ấy cũng thật là, đưa đồ
vật cho một người phàm không quen biết, sao lại có thể nghĩ ra trò này
không biết.”
“Họ cũng không coi là quá xa lạ đâu.” Vu Dương vừa nói vừa quay sang
nhìn tôi “Khi cô và em trai cô còn bé, ông ấy cũng có đến đây mấy lần để tìm tôi, cô có ấn tượng gì không?”
Tôi lắc đầu, thuở nhỏ có rất nhều người đến đây, tôi không thể phân biệt là ai với ai.
“Chiêu này cũng không tệ, nhưng rất nguy hiểm.” Lưu Hà liếc tôi một
cái “Lá gan của ngài ấy thật lớn, dám giao món đồ quan trọng như thế cho một con người chỉ mới gặp mấy lần.”
Cô ta cứ mở mồm đóng mồm đều “con người” này, “con người” kia, khiến
tôi rất không thoải mái, nên tôi cũng không thèm phản ứng nữa, chỉ tập
trung xử lý vết thương cho Vu Dương.
Vu Dương cười cười, bảo Lưu Hà cứ cố sức ngăn chặn Lang vương, chuyện kế tiếp, anh sẽ nghĩ cách. Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ đã hạ quyết tâm
phải tìm cho bằng được hang ổ của Lang tộc.
Hai người lại thương lượng mấy câu, mãi đến ba giờ sáng.
Lưu Hà vẫn cứ lưu luyến chưa chịu đi, hẳn là vì đã lâu không gặp Vu
Dương, cô ta cứ luyên thuyên suốt, kể lại mấy kỉ niệm từ mấy trăm năm
trước, một lúc sau, thấy Vu Dương không đáp lại mới lưu luyến không thôi mà bỏ đi.
20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>