Quả nhiên như lời Huyền Kỳ nói, chúng tôi đã trở thành người nổi
tiếng trong trường, những người trong lớp không biết đã miêu tả chúng
tôi như thế nào, tóm lại, những người đến tìm chúng tôi không chỉ để tìm hiểu, có kẻ còn muốn đến bái sư học nghệ, có kẻ còn muốn tôi hợp tác để mở văn phòng nghiên cứu huyền học* gì đó, còn có cả những kẻ chuyên
khám phá những chuyện kì bí muốn mời bọn tôi về để nghiên cứu một phen;
thậm chí còn có một kẻ vừa thấy mặt tôi đã lập tức bay lại giật ngay mấy sợi tóc trên đầu tôi, rồi quay người bỏ chạy, khiến tôi vừa tức giận
vừa bất đắc dĩ.
(*huyền học: huyền bí học, chủ nghĩa huyền bí hay chủ nghĩa thần bí)
Khoa trương hơn nữa cũng có. Trên diễn đàn của trường thậm chí còn
xuất hiện mấy bài viết của một nickname là “Người biết tuốt”, bảo chúng
tôi là truyền nhân mấy đời của môn phái gì gì đó. Huyền Kỳ nhìn thấy mấy bài viết này lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Thanh Loan, không chừng ông nội của chúng ta thật sự là cao nhân đó.” Cậu nói.
Đối với mấy câu hỏi tương tự như thế, tôi đều xem như không nghe thấy.
Giữa cuộc sống đầy ngổn ngang, thời gian trôi qua thật nhanh. Mùa
đông năm nay đặc biệt đến sớm, chỉ trong thời gian ngắn, lá cây đều đã
rụng hết, áo hai lớp mới mặc chưa được bao lâu đã phải đổi thành áo mùa
đông nặng trịch, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
“Dự báo thời tiết nói mấy hôm nữa có thể sẽ có tuyết rơi.” Huyền Kỳ xem ti vi nói.
Tôi “ừm” khẽ. Thành phố này rất ít khi có tuyết rơi, cho dù có rơi,
cũng chỉ là mấy hạt tuyết nho nhỏ, cũng không thể xem như tuyết được.
Diệu Diệu đang ngủ trên salon, hoàn toàn không thèm giữ hình tượng,
nằm nửa ra, bên dưới là đệm bằng nhung mua riêng cho cô ấy, bên trên là
điều hòa nhiệt độ thoải mái.
Huyền Kỳ cầm điều khiển từ xa, đổi kênh lung tung, thấy không có gì
xem liền dùng gậy chọc mèo, phất phất hai cái trên đầu Diệu Diệu, Diệu
Diệu chỉ miễn cưỡng nhìn một cái, run run lỗ tai lật người lại, ý nói,
đừng có quấy rầy bổn tiểu thư ngủ.
“Nhắc mới nhớ, từ lúc người tên Vũ gì đó đến đây, đến giờ đã qua bao lâu rồi nhỉ?” Huyền Kỳ nói, tỏ vẻ hơi mất mát.
Tôi im lặng. Nếu có thể, tôi cũng muốn để cậu thử cảm giác cứ hở một
chút là có người bóp cổ, hở một chút là có người đến đòi móc mắt, thử
xem cậu cảm thấy thế nào.
“Thật muốn biết anh ta đã để lại lời nhắn gì.” Cậu đứng lên duỗi lưng.
Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Cửa mở ra, Thẩm Thiên Huy áo quần kín mít lập tức vọt vào nhà, vừa dậm chân vừa hà hơi: “Thật lạnh quá đi!”
Vu Dương thì vẫn là bộ quần áo vẫn thường mặt, nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Có ai đã đến hả?”
“Anh ta nói mình tên Vũ.” Huyền Kỳ đi đến nói.
Tôi gật đầu, mở bàn tay ra: “Anh ta có để lại tin nhắn cho anh.”
Vu Dưỡng duỗi ngón tay, khẽ lướt nhẹ mấy vòng trong lòng bàn tay tôi.
Huyền Kỳ trợn to mắt, nhìn không chớp mắt, Diệu Diệu cũng không ngủ nữa, tò mò nhảy đến.
Vài giây sau, lòng bàn tay tôi bỗng trở nên lạnh băng, sau đó, một
bóng người hơi mờ lập tức xuất hiện. Làn da trắng như tuyết gần như
trong suốt, mắt màu lam nhạt, rõ ràng là Vũ, chỉ là lần này, tóc của anh ta không còn là màu đen đậm, mà là tóc trắng hơi ánh xanh.
“Vu Dương, chào anh.” Vũ mở miệng nói “Tôi đi nhiều nơi rồi cũng
không tìm được anh, bất đắc dĩ mới đành nhờ cô Thanh Loan truyền lời
giúp — xin nhanh chóng trả sừng thú lại cho tộc tôi.”
Nói rồi bóng người dần nhạt đi, đồng thời, mấy tia sáng nhỏ như viên bi cũng dần dần biến mất theo.
Vu Dương nhíu mày, cúi đầu như có điều suy nghĩ.
“Anh mượn đồ người ta chưa trả à?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Vu Dương không lên tiếng, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
“Chưa trả thì nhanh đi trả đi.” Huyền Kỳ lại càng thêm mắm dặm muối.
Vu Dương nhìn nhìn hai người chúng tôi, không vui nói. “Không phải. Có mượn, nhưng đã trả rồi.”
“Nhưng bây giờ người ta tìm đến rồi kìa.” Huyền Kỳ nói.
“Trả rồi cơ mà!” Vu Dương trừng mắt nhìn cậu.
Đột nhiên một cơn gió lớn từ đâu thổi đến, khiến cửa sổ đập ầm ầm,
tôi chạy ra nhìn thử, phát hiện mấy bãi nước ven đường, không biết từ
lúc nào đã bị kết thành những mảng băng dày.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Vu Dương đưa tay cản Huyền Kỳ đang định đi ra, tự mình đi mở cửa.
Ngay lập tức, một trận gió lạnh xen lẫn mấy hạt tuyết liền ào ào thổi vào phòng.
“Vào đi.” Vu Dương hướng ra ngoài cửa nói.
Một lát sau, gió dần giảm đi, một bóng người dần hiện ra, trong làn
gió xen lẫn những hạt tuyết li ti tập trung thành một bóng người, chậm
rã di động một lúc thì nhiệt độ xung quanh mới dần tăng trở lại, ít
nhất, so với ban nãy thì ấm áp hơn.
Trong sân là một cô gái dáng người thon dài, mặc một bộ đồ trắng, tóc dài màu bạc lóng lánh, dài đến gần chân, làn da gần như trong suốt,
không hề có chút hồng hào nào, đôi môi cũng mang một màu hồng rất nhạt,
lông mày màu nâu nhạt, đôi mắt cũng màu lam nhạt giống Vũ. Gương mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn cũng tương đối xinh đẹp.
“Vu Dương, chào.” Cô ấy mở miệng nói, giọng nói nhẹ nhàng: “Có thấy tin nhắn của Vũ không?”
“Tôi mượn nhưng đã trả lại rồi. Lúc đó không phải đã đưa tận tay cô rồi à?” Vu Dương nói.
“Đúng là vậy.” Cô gái kia gật đầu “Thế nhưng lần này anh chưa trả.”
Vu Dương khó hiểu: “Lần này? Tôi có mượn lần nào nữa đâu mà trả?”
Mặt cô gái không hề biến sắc, chỉ lẳng lặng nhìn anh thật lâu, mới nói: “Không có mượn lại ư?”
“Không hề.” Vu Dương quả quyết nói.
Cô gái kia yên lặng một lúc lâu, mới đưa mắt lướt qua mỗi người chúng tôi.
Vu Dương tỏ vẻ không sao cả, đứng đó cho cô ấy nhìn thoải mái, còn mấy
người chúng tôi, bị một cô gái xinh đẹp nhìn qua nhìn lại, không khỏi
cảm thấy quẫn bách: “Có lẽ là cho người khác mượn rồi.” cuối cùng, cô ấy nói.
“Có cần tôi giúp gì không?” Vu Dương hỏi.
Cô gái hơi lắc lắc đầu: “Không cần làm phiền anh, Vũ cũng đang đi tìm rồi, tôi sẽ ở đây mấy ngày, để xem có tìm được manh mối gì không. Đúng
rồi, Vu Dương, vị này chính là cô Thanh Loan à? Mấy người kia thì sao,
đều là bạn của anh à? Giới thiệu một chút đi.”
Vu Dương hơi kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng giới thiệu lần lượt chúng tôi cho cô ấy biết.
“Tôi là Nguyệt, là Tuyết yêu.” Cuối cùng, cô ấy khẽ khom người nói.
“Ồ, ngưỡng mộ đã lâu.” Thẩm Thiên Huy nói, rồi phản xạ có điều kiện định đưa tay ra bắt.
Vu Dương kéo anh ta: “Anh muốn bị đông cứng chết à?”
Thẩm Thiên Huy sửng sốt, kịp phản ứng, liền cười: “Tên tuổi của Tuyết yêu nổi danh đã lâu, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả là vinh dự, vinh
dự.”
Cô gái cúi thấp người: “Khen nhầm rồi, không dám nhận.”
“Vào nhà đi.” Huyền Kỳ chỉ chỉ vào trong: “Không nên đứng đây, lạnh lắm.”
“Không cần đâu.” Cô gái nói “Tôi còn có việc, ngày khác lại đến thăm hỏi. Vu Dương, chắc anh sẽ không xua đuổi tôi chứ?”
Vu Dương khẽ mỉm cười: “Nơi này cũng không phải nhà tôi, cô hỏi lầm người rồi.”
Cô gái cũng khẽ mỉm cười, quay sang tôi hỏi: “Cô Thanh Loan, ngày khác tôi sẽ đến thăm hỏi, cô chắc sẽ không xua đuổi tôi chứ?”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, dĩ nhiên là hoan nghênh!” Huyền Kỳ cướp
luôn lời tôi, khuôn mặt tươi cười thoạt nhìn vô cùng đáng đánh đòn.
Cô gái liếc nhìn cậu một cái, nhìn chúng tôi một lần, sau đó bóng dáng dần biến mất.
“Anh quả thật không có giữ đồ của người ta ư?” Thẩm Thiên Huy hỏi Vu Dương,
Vu Dương không thèm để ý đến anh ta, xoay người đi vào nhà.
“Vu Dương, Vu Dương, Tuyết yêu là gì? Kể tôi nghe với, trông thật xinh đẹp.” Huyền Kỳ theo sát đằng sau.
“Yêu quái.” Vu Dương dùng hai ngón tay nhấc cái đệm nhung trên ghế salon lên, ném ra đằng xa rồi ngồi xuống.
“Meo meo—-” Diệu Diệu bất mãn kêu to.
“Lăn xa ra cho tôi.” Vu Dương phất phất tay với cô ấy.
“Diệu Diệu.” Huyền Kỳ cũng ngồi xuống, ngoắc tay với Diệu Diệu.
Diệu Diệu vô cùng vui vẻ nhảy lên đầu gối cậu nằm sấp, miệng cũng phát ra mấy tiếng khò khè thỏa mãn.
“Vu Dương, Tuyết yêu rốt cuộc là gì?” Huyền Kỳ lại hỏi.
“Tuyết yêu là một loại yêu quái vô cùng đặc biệt.” Vu Dương không
thèm nói nên cuối cùng vẫn do Thẩm Thiên Huy giải thích “Nguyên hình của họ là một dạng nước cố định, cho nên chỉ xuất hiện ở những nơi cực
lạnh.”
“Bắc Cực? Nam Cực?” Nói đến nơi cực lạnh thì tôi chỉ nghĩ đến hai nơi này thôi.
Thẩm Thiên Huy “ừm” một tiếng: “Cũng không kém lắm. Nghe nói bọn họ
là một tộc người vô cùng xinh đẹp, tính tình vốn lạnh nhạt, không thích
giao thiệp với người khác nên rất ít khi có thể nhìn thấy.”
“Cho nên anh mới nói là ngưỡng một đã lâu, vô cùng vinh dự được gặp
gì đó?” Huyền Kỳ hẳn là cảm thấy mấy lời ban nãy của Thẩm Thiên Huy quá
là buồn nôn.
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Nịnh hót chưa bao giờ lỗi thời mà. Chỉ là, Tuyết yêu từ trước đến giờ không thích xen vào chuyện người khác, sao
đột nhiên hôm nay lại hăng hái đến mức muốn Vu Dương giới thiệu chúng ta cho cô ấy biết thế?”
“Nguyệt là bạn tôi.” Vu Dương thấy mọi người nhìn mình, mới mở miệng: “Là chuyện rất lâu trước kia rồi, tôi đến chỗ bọn họ mượn sừng thú, cô
ấy lại là ngừoi trông chừng, chúng tôi đánh với nhau một trận nên quen
biết.”
“Nhìn không ra cô ấy lại lợi hại như thế!” Huyền Kỳ vô cùng kinh ngạc.
“Không lợi hại lắm.” Vu Dương lạnh nhạt nói “Chỉ là vô cùng ương ngạnh, dù cho thương tích đầy mình cũng luôn cố sức đứng dậy.”
“Anh không nỡ ra tay độc ác à.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm nói “Một cô
gái xinh đẹp như thế, anh nhẫn tâm cho người ta chết cháy à?”
Vu Dương lườm anh ta một cái: “Tôi ở địa bàn của người, muốn mượn đồ
của người ta, chỉ cần đánh bại người trông giữ là được, giết cô ấy thật, anh nghĩ tộc Tuyết yêu sẽ bỏ qua cho tôi à?”
“Nói gì thì nói, cô ấy quả là rất xinh đẹp…” Huyền Kỳ nói, tôi thậm chí còn nghi ngờ cậu sẽ chảy cả nước miếng.
“Chính vì xinh đẹp nên bất kể là nam hay nữ, người của tộc Tuyết yêu
đều vô cùng chấp nhất với tu hành.” Vu Dương nói “Thứ nhất là bởi vì có
quá nhiều người thèm thuồng sắc đẹp của họ, càng mạnh thì mới càng có
thể bảo vệ bản thân và người nhà; thứ hai, bởi vì họ ít tiếp xúc với
người ngoài, tính tình của họ tương đối thẳng thắn, đơn thuần, chỉ cần
đã quyết định chuyện gì thì đều sẽ làm đến cùng.”
Dừng một chút, anh lại khẽ nói, cứ như đang tự nói với bản thân: “Bọn họ sẽ không nói láo, nhưng tôi cũng không hề mượn lại sừng thú của họ
mà….”