Cửu Biện Liên

Quyển 5 - Chương 10: 0: đào kép nổi danh

Trước mặt tôi là một Đao Mã Đán áo giáp chỉnh tề đang thổi sáo Vạn
Thú, còn có cả một Thiên Cẩu không biết lúc nào sẽ mất khống chế, tôi
không dám nhìn quá lâu về phía Diệu Diệu vừa chạy đi, vội vã quay đầu
lại, đề phòng sẽ có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Tiếng sáo vẫn cao vút to rõ, tai tôi cũng hơi đau, Thiên Cẩu lại như
không hề chịu ảnh hưởng, thậm chí cái đuôi sau lưng nó còn lắc qua lắc
lại, cứ như đang đong đưa theo nhạc.

Đao Mã Đán càng cố sức thổi, sự kinh ngạc trong mắt càng lúc càng khó che dấu, càng về sau thì sự kinh ngạc càng lẫn thêm sự bối rối.

“Mày cho rằng thứ đó được gọi là “sáo Vạn Thú” thì nó quả thật có thể điều khiển vạn thú thật đấy à?” Vu Dương từ từ hiện thân trong bóng
tối.

Trong lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm, Thiên Cẩu cũng gầm lên một
tiếng, sau đó bị hút vào bên trong chủy thủ, chủy thủ rung lên thật
mạnh, sau đó dần ngưng lại, tôi thử cầm lấy chủy thủ, phát hiện nó đã
trở lại như cũ, mà chiếc răng Thiên Cẩu treo trên đó cũng đã trở thành
màu đỏ giống hệt như lần trước.

Đao Mã Đán buông sáo xuống, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Nếu như tao đoán không lầm, mày không chỉ dùng dáng vẻ của tao mà
còn đến Băng Nguyên lừa được Thủy Ngưng thú, hơn nữa, mày còn chính là
sứ giả Lang tộc đã đi tìm Hề Nang, Bạch Hổ và lão yêu quái bán phấn kia
đúng không?” Vu Dương khoanh tay trước ngực nói.

Đao Mã Đán hoảng hồn: “Làm sao mày biết?”

Vu Dương khẽ cười cười: “Mùi thơm trên người mày quá nồng, dù có cố
che dấu thế nào, mỗi vật mỗi người mày gặp qua đều lây nhiễm ít nhiều
mùi hương của mày. Tuy tao không phải tài giỏi lắm, nhưng mũi thì không
tệ, trên người Hề Nang và Bạch Hổ đều mơ hồ có mùi này, ngay cả trong
mấy nhúm đất khô cằn ở Băng Nguyên cũng có nhiễm mùi như thế. Tao nghĩ,
người gọi mày tới cũng không phải là có mùi hương nồng đậm gì, chỉ là
hắn ta muốn bọn tao đều cho là như thế thật, chủ yếu là không muốn cho
người khác ngửi ra mùi thơm của bản thân mà thôi.”

“Ồ—-” Đao Mã Đán tỏ vẻ sáng tỏ, hít hà: “Chính bản thân tao cũng không nhận ra đấy.”


“Hơn nữa, người nọ chỉ kêu mày dùng sáo Vạn Thú khống chế Thủy Ngưng
thú, cũng không hề bảo mày đi gặp Thanh Loan, thậm chí còn bảo mày tuyệt đối không được đến gần tao, có đúng không?” Vu Dương nói.

Đao Mã Đán im lặng thật lâu, mới bất đắc dĩ cười cười, xem như là chấp nhận.

“Chúng ta trở lại chuyện chính đi.” Vu Dương không muốn nói vòng vòng nữa “Mày làm việc cho Lang Vương à?”

Đao Mã Đán cũng không nói đúng hay sai: “Lang Vương đại nhân cũng đối đãi tao không tệ.”

Vu Dương híp mắt: “Thế nhưng, tao và Lang Vương, thậm chí là cả Lang
tộc từ trước đến nay không hề lui tới, cho dù hắn ta có phái người đến
mai phục bên cạnh tao, quan sát mọi cử động của tao, cũng không thể học
được Ảm Hỏa đến hầu như không có sơ hở như thế.”

Đao Mã Đán không nói gì, cúi đầu, yên lặng nhìn mặt đất dưới chân.

“Chủ nhân của mày, rốt cuộc là ai?” Vu Dương gằn giọng “Nhân lúc tao
còn đang kiên nhẫn, còn có thể đứng đây nói chuyện đàng hoàng với mày,
mày tốt nhất nói cho tao biết nhanh đi.”

Ngừng một lúc, anh không nhận được câu trả lời lại hỏi: “Người đó, hẳn là biết tao rất rõ đúng không?”

“Có quen biết hay không tao cũng không biết.” Đao Mã Đán cuối cùng mở miệng “Tao chỉ là một nô tài, sao dám hỏi chuyện của chủ nhân?”

“Hắn ta là ai?” Nghe giọng nói của Vu Dương, có vẻ anh đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Ai ngờ, Đao Mã Đán vừa há mồm, gương mặt liền trở nên vặn vẹo vì đau
đớn, sau đó ôm chặt lồng ngực, trong miệng tràn ra máu đen nhánh, sau đó quỳ phịch trên đất.

“Là ai? Nói mau!” Vu Dương bước dài đến cạnh hắn , tay chuyển động
thành vòng, sau đó, một cái vòng màu đen cực lớn bao bọc lấy hai người.

“Là….là….” Đao Mã Đán khom người, không cách nào nói thành một câu đầy đủ, mềm nhũn ngã trên đất.

Tay Vu Dương tản ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, nhanh chóng đè
lên ngực hắn ta, hét lớn: “Thẩm Thiên Huy! Cả con mèo đen đang rảnh rỗi
kia nữa, mau đến giúp!”

Thẩm Thiên Huy vội vã đi ra từ hướng Diệu Diệu vừa chạy vào ban nãy.

Tôi bối rối, nhà mặc dù không nhỏ nhưng cũng chẳng có cửa sau, nãy
giờ tôi vẫn đứng ngay phòng khách, chẳng có ai bước vào, sao giờ ai cũng đến cả rồi?

“Giúp tôi coi chừng hắn ta, thừa lúc hắn còn tí hơi sức, tôi dùng Hồi Mộng, xem thử kẻ kia là ai.” Vu Dương nói nhanh.

Thẩm Thiên Huy gật đầu, lấy ra hai tờ giấy vàng, đi ra khỏi tấm chắn.

“Thanh Loan, vào đây.” Vu Dương gọi tôi “Tôi làm phép, cô đứng nhìn.”

“Nhìn cái gì?” Tôi đi vào bên trong tấm chắn, khó hiểu hỏi.

“Ngồi xuống, nhắm mắt lại.” Anh nói “Nhớ kĩ, dù thấy thứ gì, cũng không được mở mắt, trừ khi tôi cho cô mở.”

Tôi đồng ý rồi ngồi xuống.

“Bắt đầu.”

Trước mắt tôi sau khi chìm vào một mảng trắng như tuyết thì mọi cảnh vật dần hiện rõ.

Đây là một ngôi nhà nhỏ, một góc có đặt giá gỗ, trên kệ, là mấy cây
đao, thương, các loại binh khí; bên cạnh mấy giá gỗ có mấy đứa bé đang
lộ nhào, mà trước mặt tôi, là một người đàn ông cường tráng, đang đứng
dối diện một người đàn ông gầy yếu có dắt theo một đứa bé chừng sáu bảy
tuổi.

“Ừm, cũng không tệ lắm.” Người đàn ông cường tráng nói “Có biết hát không? Hát thử một câu xem.”

Bé trai trông tương đối ưa nhìn, mắt to tròn, chân mày đen đậm, cậu
nhút nhát không dám ngẩng đầu, co lại ở sau lưng người đàn ông gầy yếu.

“Kêu mày hát thì hát đi!” Người đàn ông gầy yếu có vẻ không kiên nhẫn, đẩy bé trai đó ra, thuận tay vỗ một cái mạnh lên ót cậu.

Trên mặt bé trai hiện lên sự phẫn nộ không hợp với số tuổi của cậu,
cậu suy nghĩ một lúc, cố sức hát một câu, giọng còn khá cao, mặc dù cổ
nổi cả gân xanh nhưng âm thanh lại vô cùng trong trẻo.

“Tốt!” Người đàn ông cường tráng vừa liền có vẻ rất vui, lấy bọc giấy căng phồng đưa ra: “Đếm lại đi.”

“Không cần, không cần.” Người đàn ông nhỏ gầy nhận lấy, hèn mọn cúi
người, cất kĩ bọc giấy, cũng không hề quay đầu mà bước thẳng đi.

“Cha…” bé trai muốn đuổi theo nhưng vừa chạy hai bước, lại như suy nghĩ gì đó, lại cô đơn quay về.

Người đàn ông cường tráng vỗ vỗ đầu cậu: “Họ Đinh đúng không? Con là
học trò thứ bảy của ta, sau này, con tên là Đinh Tiểu Thất.”

Bé trai biết điều gật đầu, khẽ nói: “Dạ, sư phụ.”

Trước mắt lại là một mảng trắng như tuyết, không đợi tôi kịp phản ứng, bên tai lại vang lên tiếng ồn ào.

Lần này tôi đang đứng trước cửa rạp hát, cạnh cửa dán giấy đỏ, có
viết chữ rồng bay phượng múa: “Vở kịch hôm nay: Hộ Tam Nương, diễn
chính: Đinh Hạ Vân.” Tôi đi vào liền phát hiện đây là rạp hát mà tôi đã từng đến, bên trong đã không còn chỗ ngồi, ngay cả trên hành lang cũng
đứng đầy người.

Đám người bỗng dưng trầm trồ ủng hộ, hóa ra, vở hí kịch đã bắt đầu.

Đao Mã Đán trên sân khấu kia, cũng chính là người đang hấp hối trên mặt đất lúc này.

Trước mắt lại hiện lên một mảng trắng như tuyết, cảnh vật cứ như đèn
kéo quân trôi qua không ngừng, lúc Đinh Tiểu Thất mười tuổi, phía sau
cậu còn xuất hiện một cậu bé khác không ngừng gọi cậu là sư huynh. Hai
đứa bé xuống sông bơi lội, cùng nhau lấy tổ chim, phá ổ kiến, cùng nhau
bắt dế mèn, luyện tập không tốt thì cùng nhau chịu bị đánh chịu bị đói.

Lúc Đinh Tiểu Thất mười sáu tuổi, hắn chọn nghệ danh “Đinh Hạ Vân”
làm nghệ danh đầu tiên để biểu diễn. Hộ Tam Nương rất được hoang nghênh, cho nên, các rạp hát nhanh chóng mời hắn đến diễn, mà hắn đi đến đâu,
buổi diễn ở nơi đó nhất định sẽ chật kín cả chỗ.

Bé trai gọi hắn là sư huynh, cũng xuất đạo ba năm sau khi hắn ta
thành danh, đặt tên là Thẩm Thu Quế, chuyên diễn vai Thanh Y*, nhất là
vai Đậu Nga.

(*Thanh Y: vai đào trong hí khúc.)

Thẩm Thu Quế không phải loại nổi tiếng chỉ sau một đêm như Đinh Hạ
Vân, cậu cũng không để ý gì cả, nên luyện tập thì cứ luyện, nên diễn
xuất thì cứ diễn, cứ như thế, gần một năm sau mới dần có người biết đến
cậu.

Có lẽ mọi người đã chán cảnh đánh đấm, có lẽ mọi người đã không còn
thích các bậc nữ nhi không thua đấng mày râu, họ dần thích Thẩm Thu Quế

hơn. Mấy tháng sau, hắn dùng khoản tiền lớn đầu tiên trong đời mua cho
sư huynh một cái lưỡi thương.

Nhưng diễn xuất của Đinh Hạ Vân đã không còn được coi trọng như trước, trong lòng hắn tràn ngập sự đố kị.

Ngay cả hắn cũng không ngờ, mình lại ghen tỵ với tiểu sư đệ đã từng
thân mật với mình đến thế. Sự đố kị như nước sôi không ngừng dâng tràn,
càng lúc càng nghiêm trọng.

“Sư huynh, rạp hát Hinh Mỹ mời em tháng sau đến diễn.” Lúc ăn cơm tối, Thẩm Thu Quế vui vẻ nói.

Đinh Hạ Vân khựng lại, rạp hát nổi danh này lẽ ra nên mời hắn mới phải.

Hắn càng nghĩ, sự ghen ghét càng mãnh liệt, đến lúc ngủ, hắn cũng
trằn trọc không yên, hắn không ngủ nổi, hắn đứng dậy, thấy Thẩm Thu Quế
đang yên bình ngủ bên cạnh, trong đầu hắn bỗng dâng lên một ý niệm.

Giết nó đi, giết nó rồi, Hinh Mỹ sẽ đến mời mình diễn.

Tay của Đinh Hạ Vân đột nhiên đụng phải một vật lạnh lẽo, đó là lưỡi
thương mà Thẩm Thu Quế cho hắn, hắn rất thích, cho dù ngủ cũng đặt ở bên gối, lúc này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn chậm rãi giơ
lên, chợt đâm xuống.

Thẩm Thu Quế rên lên một tiếng, hoảng sợ trợn to mắt, sau đó liền bị một cái gối bịt kín mặt.

Mà sau khi đâm xong một nhát, Đinh Hạ Vân lại như mất lí trí, cho dù
Thẩm Thu Quế đã không còn phát ra tiếng động, hắn vẫn tiếp tục đâm,
không hề có ý định dừng tay. Mãi cho đến khi có người tông cửa vào hét
lớn một tiếng, hắn mới như giật mình tỉnh lại.

Mọi người nhìn khung cảnh tràn đầy máu tươi, cả gian phòng hỗn độn, đều lặng cả người.

Đinh Hạ Vân cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, bất kể khuôn mặt và tay
đầy máu, thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, hắn như nổi điên xông ra
ngoài.

Mọi cảnh tượng trước mắt đều biến mất, chỉ còn nhìn thấy Đinh Hạ Vân quỳ trên đất, khóc nức nở, không ngừng gọi tiểu sư đệ.

Khóc xong, hắn run rẩy giơ lưỡi thương lên, muốn đâm vào tim mình,
nhưng khi lưỡi thương vừa chạm vào thân thể, tay hắn lại mềm nhũn, sau
đó, hắn khóc càng lớn.

Lúc này, không biết từ đâu truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Nào,
đừng sợ, theo tôi đi, tôi có cách giúp sư đệ của cậu sống lại, giúp cậu
khôi phục cuộc sống trước kia, chỉ cần cậu giúp tôi lấy một thứ.”