Khi tôi vừa chạm vào chủy thủ, tiếng gầm gừ của Thiên Cẩu đã biến thành tiếng gầm thét.
Tôi không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ muốn
nhanh chóng giải quyết chuyện này, nhanh chóng về nhà. Tôi bỗng hối hận, tự trách mình quá nhiều chuyện, nếu như ban đầu tôi vững tâm thì đã
không phải tự chuốc phiền phức rồi.
Tôi cầm chủy thủ, cảm thấy chuôi cầm của nó nóng hổi, nóng đến mức
tay tôi suýt phỏng. Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện chiếc răng Thiên Cẩu
trên đó đều biến thành màu đỏ, cả hình khắc loan phượng kia cũng bị nung đỏ đến sắp cháy đen, trong đó, mơ hồ như có chất lỏng đang không ngừng
lưu chuyển, thoạt nhìn cứ như chúng đang nghểnh cổ ra xa, tùy lúc đều có thể vỗ cánh bay đi.
Lúc này, tiếng gầm thét của Thiên Cẩu đã dần biến thành tiếng nức nở
nho nhoe, nó cụp tai, không còn trong tư thế tấn công nữa mà chỉ gục
xuống, toàn thân phát run.
Vương Hân Nhiên thấy tình cảnh như thế, mặc dù vẫn không dám nhúc nhích nhưng trên mặt vẫn không thể che dấu được sự vui vẻ.
Lòng bàn tay tôi đột nhiên nóng hổi, tôi suýt đánh rơi chủy thủ, tiếp theo đó, nó lại rung lên bần bật, Thiên Cẩu sau khi kêu hai tiếng thì
thân thể bắt đầu vặn vẹp, biến hình, sau đó bị hút vào bên trong chủy
thủ.
Tôi lặng người, sững sờ nhìn chủy thủ trong tay.
Vương Hân Nhiên cũng sững sờ như thế, nhưng lập tức liền tỉnh táo lại, giơ hai tay đến muốn bóp cổ tôi.
Tôi hoảng hồn, không hề nương tay nữa, giơ cao chủy thủ rồi đâm mạnh lên ngực nó.
Lần này, ngay cả tiếng kêu thảm thiết tôi cũng chẳng nghe thấy, Vương Hân Nhiên đã lập tức rời khỏi thân thể Dương Dương, ngã nhào trên đất.
Đợi một lúc sau, thấy nó không nhúc nhích gì, tôi liền đến gần, vừa mới nhấc chân, trước mắt chợt dâng lên một làn khói đen.
Khói rất dày, đặc quánh như mực bao trùm lấy tôi, trước mắt tôi cũng
chỉ có một màu đen nhánh, thậm chí, khi tôi đưa tay lên cũng chẳng thể
thấy rõ năm ngón tay của mình.
Dù không ngửi thấy có mùi kì lạ gì nhưng tôi vẫn không dám lơ là, bịt miệng và mũi lại, cố sức ít hít thở nhất có thể, đồng thời, tôi sợ từ
làn khói đen kia sẽ có thứ gì đó nhảy ra nên liền đứng vững, nắm thật
chặt chủy thủ để đề phòng.
Cứ như thế một lúc lâu, khói mới dần tan đi, đợi đến lúc tôi có thể
nhìn rõ xung quanh, Vương Hân Nhiên dã biến mất, Dương Dương nằm ngửa
trên đất, dù sắc mặt tái nhợt nhưng hô hấp rất thông thuận, cuối cùng
cũng khôi phục lại bình thường, vết thương trên cổ cũng không đáng ngại.
Tôi thả lỏng, lập tức phát hiện cả người đầy mồ hôi, tay chân như nhũn ra, cổ đau như sắp đứt.
Vừa mở cửa, Huyền Kỳ và Diêu đội nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi đều hoảng hồn.
“Chị có sao không?” Huyền Kỳ nắm tay tôi, vô cùng lo lắng.
Tôi không muốn nói gì, chỉ há miệng ho khan.
“Vương Hân Nhiên chạy mất rồi.” thật vất vả mới có thể ngừng ho, tôi
vội nói “Nhanh đi gọi người đến, Dương Dương đang bất tỉnh ở trong
phòng.”
Nghe vậy, Diêu đội lập tức chạy đi, vừa kêu to mấy tiếng đã có tiếng bước chân rầm rập kéo đến.
“Nó suýt bóp chết chị à?” Huyền Kỳ giận dữ nói “Chị còn mềm lòng với nó làm gì!”
Tôi lắc đầu: “Không phải đâu, dường như có thứ gì đó che chở cho nó.”
Lúc này, một đám người chạy vào kéo theo cả y tá chen chúc vào phòng. Diêu đội không hỏi thêm gì nữa, chỉ để bác sĩ và y tá nhanh chóng kiểm
tra cho Vu Dương
Dương Dương không sao, bất tỉnh chỉ vì mất sức quá nhiều mà thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi từ chối việc bác sĩ muốn kiểm tra cho tôi, tôi không sao, sau đó, tôi xin y tá một chiếc khăn lông, đến phòng vệ
sinh để rửa mặt.
Trong gương, gương mặt tôi trông tái nhợt và mỏi mệt, tóc tai tán
loạn, bị mồ hôi làm bết dính trên má, trên cổ còn in dấu tay xanh tím
trông mà ghê người.
Tôi cúi đầu vốc nước vào mặt, dùng khăn lông mềm mại lau mặt, tham
lam hít vào mùi thơm của chiếc khăn đã được phơi dưới ánh nắng nhiều
giờ, mọi tâm trạng u sầu đều như tan biến.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Huyền Kỳ và Diêu đội đang đứng một trái một phải ở trước cửa để chờ tôi.
“Đi nào, uống một ly cà phê, tôi mời, coi như an ủi cô vậy.” Diêu đội nói.
Chúng tôi cũng biết, mục đích của ông ấy cũng chẳng riêng vì để an ủi tôi.
Tôi vùi mình vào trong chiếc sô pha mềm mại trong tiệm cà phê, ngửi
mùi cà phê khiến tôi cảm thấy phấn khởi hẳn, tôi tỉnh táo lại, không cần họ hỏi, tôi đều kể hết mọi chuyện vừa rồi kể ra, trừ chuyện Thiên Cẩu
xuất hiện.
Nghe xong câu chuyện, mọi người đều im lặng,
“Tôi còn có việc, hai người ngồi thêm một lúc nhé.” Một lúc lâu sau,
Diêu đội thở dài, cho chúng tôi mỗi người một tấm danh thiếp “Có chuyện
gì thì gọi điện cho tôi.”
Nói xong, ông cầm giấy tờ rồi bỏ đi.
Chúng tôi cũng không ngồi thêm nữa, bởi tôi cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cần về nhà đánh một giấc.
Vừa về đến nhà, mở cửa ra tôi đã thấy Thẩm Thiên Huy đang đứng trong sân, cầm cái gậy chọc mèo chơi với Diệu Diệu.
“Sao anh lại đến vậy?” Huyền Kỳ nhìn xung quanh “Còn người nào đó đâu?”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Vu Dương cũng chậm rãi bước ra.
“Gặp phải thứ gì thế?” Anh nhìn chằm chằm cổ tôi hỏi.
Vừa nhìn thấy anh, cơn buồn ngủ của tôi liền tiêu tan, tôi rất muốn hỏi chuyện về Thiên Cẩu.
“Vào nhà đi, tôi có chuyện muốn hỏi hai người.” Tôi vừa nói vừa đi vào nhà.
Không ngờ, khi tôi vừa đi ngang qua anh liền bị kéo lại.
Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại kề sát mặt vào cổ tôi ngửi: “Cô trang điểm à?”
Thẩm Thiên Huy bật cười: “Sao lại đột nhiên có hứng thú với việc Thanh Loan có trang điểm hay không thế?”
Tôi tránh khỏi tay anh: “Tôi không có trang điểm, vào mau.”
Tôi ngồi vào một chiếc ghế trong phòng khách, kể rõ ràng chuyện về Thiên Cẩu.
“Quả là thứ tốt!” Thẩm Thiên Huy tán thưởng “Có lẽ ngay cả Bạch Hổ
cũng không ngờ, trong chiếc răng kia vẫn còn linh hồn bám vào.”
“Như vậy, sau này Thanh Loan lại có thêm một con thú nuôi lợi hại rồi.” Huyền Kỳ lại bắt đầu có mấy ý nghĩ kì lạ.
Thẩm Thiên Huy cũng chẳng trả lời cậu: “Có phải thú nuôi hay không
thì chưa biết nhưng lợi hại thì có đó — cụ thể thì tôi cũng không biết,
để hôm nào rảnh tôi sẽ lên núi hỏi Bạch Hổ.”
Xem ra, chuyện này tạm thời không có kết quả.
“Đúng rồi.” Thẩm Thiên Huy nhìn tôi rồi lại nhìn Vu Dương nói “Hôm
nay bọn tôi tới là để nói với hai người chuyện về cái trận trên núi
kia.”
“Ừ.” Vu Dương nói tiếp “Mấy ngày qua, tôi đã tra đi xét lại nhiều
lần, trận này quả thật là Phệ Hồn trận, công dụng thật sự của nó có liên quan đến một loại ma thú.”
Dừng một chút, anh lại hỏi chúng tôi “Hai người biết “cổ” chứ?”
“Biết.” Huyền Kỳ gật gật đầu nói: “Là mấy loại trùng độc được đặt
trong hộp khiến chúng nó tự giết lẫn nhau, con cuối cùng còn sống sót
chính là “cổ” ”
Vu Dương gật đầu: “Loại ma thú này được gọi là “cổ thú”, bởi vì nó
cách nuôi nó cũng tương tự như nuôi cổ vậy, cũng là nhốt mấy con dã thú
hung mãnh hoặc có độc vào cùng một chỗ, khiến chúng nó tàn sát lẫn nhau, thứ sống sót cuối cùng chính là nguyên mẫu của cổ thú.”
“Nguyên mẫu thôi ư?” Huyền Kỳ không hiểu “Vẫn chưa phải là cổ thú chính thức?”
Vu Dương gật đầu: “Lúc này sẽ phải cần dùng đến Phệ Hồn trận. Cổ thú
cần được ăn trăm vạn lần máu người, trăm vạn vong linh và trăm vạn sinh
hồn mà thành, trăm vạn lần máu người thì còn dễ, nhưng nếu người nuôi
thú cần thu thập nhiều hồn phách như thế lại không phải là chuyện dễ
dàng.”
Theo lời anh nói, nếu quả thật nuôi một con cổ thú như thế, chẳng
phải cần hy sinh bao nhiêu là mạng người ư? Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau,
đều cảm thấy sợ hãi trong lòng/
Vu Dương nói tiếp: “Trận này bố trí vô cùng tốt, hẳn là thu hút vong
linh vào, chờ đủ số thì cái mắt trận tương tự Khốn Long trận kia sẽ biến mất, sau đó, mới bắt đầu dẫn bắt sinh hồn. Bạch Hổ đã rút cây măng đó
ra, khiến trận bị rối loạn, cho nên bất kể là vong linh hay là sinh hồn, chỉ cần là hồn phách đều sẽ bị nó thu hút.”
“Cổ thú lợi hại không?” đây là vấn đề hàng đầu được Huyền Kỳ quan tâm.
“Có cùng tu vi với người nuôi dưỡng.” Vu Dương nói “Nói cách khác, người nuôi dưỡng tu vi càng cao, thú càng lợi hại.”
Huyền Kỳ gật gật đầu: “Cao thủ luyện thứ này chắc cũng không ít nhỉ?”
Vu Dương cười: “Mặc dù các tộc không có lệnh cấm rõ ràng nhưng người
luyện cổ thú cũng không có bao nhiêu người, cả quá trình luyện có quá
nhiều hạn chế, cần nhiều thời gian công sức, chưa kể là nếu cổ thú được
luyện thành, nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoặc bị đánh bại sẽ cắn trả
lền người chủ nhân, cho nên đối với người nuôi cổ thú là vô cùng nguy
hiểm.”
“Cần nhiều thời gian lắm à?” Huyền Kỳ lại hỏi “Cái trận kia hút hồn phách chẳng phải rất nhanh à?”
Thẩm Thiên Huy không nhịn được bật cười: “Cậu cho rằng là mấy hút bụi ư, cứ hút hết cái này là có cái khác đến ngay? Trận lại được bố trí ở
nơi cố định như thế, cho dù phạm vi có lớn hơn nữa, thì cũng chỉ trong
khu vực đó mà thôi, cậu nghĩ xem, nếu chỉ ở nơi đó, gtrong vòng một đêm
hoặc chỉ trong mấy tháng bỗng nhiên có mấy trăm vạn người biến mất….”
“Ồ—-” Huyền Kỳ tỏ vẻ hiểu ra, nói xen vào: “Vậy bọn họ hẳn là vô cùng lo sợ rồi.”
Vu Dương “hừ” một tiếng “Dù có lo sợ thì đối với bọn chúng cũng chẳng có chuyện gì lớn, dù có đưa đến pháp sư trừ ma trừ tà, thì cũng chẳng
chịu nổi một chiêu của chúng, điều bọn họ sợ nhất, thật ra là tạo ra
Thiên Nộ, dẫn đến Thiên Kiếp, đến lúc đó, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng
đủ cho bọn họ chết không chỗ chôn.”
“Lợi hại vậy sao?” Huyền Kỳ hơi kinh ngạc “Bọn họ không phải đều là cao thủ sao?”
Vu Dương nhìn cậu, bất đắc dĩ giải thích: “Gặp Thiên Kiếp thì dù lợi
hại đến mấy cũng không thể đỡ, chỉ có thể trốn, hoặc tìm một nơi phong
thủy phù hợp, hoặc tìm một hộ gia đình lương thiện mà tránh, chỉ là, hai thứ này chỉ có thể tùy duyên chứ không thể cưỡng ép. Tìm được vùng đất
có phong thủy phù hợp còn phải tìm thêm lông phượng và sừng lân, nên
phần lớn những người sắp gặp Thiên Kiếp đều hi vọng có thể tìm được một
hộ gia đình lương thiện mà tránh. Chỉ là, sau Thiên Kiếp, người trong hộ cũng sẽ gặp bất hạnh, hoặc là mắt mù, hoặc là tai điếc, hoặc là chân
gãy, không chết nhưng sẽ tàn tật.”
“Vậy còn ai chịu giúp nữa chứ…” Huyền Kỳ lẩm bẩm.
Vu Dương ngừng một lúc nhưng nhỏ giọng nói: “Ít, nhưng vẫn có.”
Ngay sau đó lại chuyển chủ đề: “Tôi đã đi lên núi nhìn thử, cái măng
bị rút ra kia đã được đặt lại chỗ cũ. Xem ra, người kia không chỉ chưa
thu thập đủ hồn phách mà còn thiếu rất nhiều, nên mới không muốn làm
người khác chú ý.”
Cao thủ bố trí Phệ Hồn trận, ma thú đáng sợ, một dự cảm không lành mơ hồ hiện lên trong lòng tôi.