Đầu óc tôi dần thoát dần khỏi sự hỗn loạn, thấy Vu Dương vẫn còn đang nhìn ra ngoài khoang thuyền, tôi ôm một tia hi vọng hỏi: “Có thể biết
được nó trốn ở đâu không?”
Anh ta cũng không quay đầu lại, nói: “Biết thì đã sao, cô đuổi theo nó à?”
“Đúng!” Tôi hơi tức giận vì giọng điệu hơi giễu cợt của anh ta: “Chết cũng sẽ lấy về!”
“Cô chết thì ai sẽ lấy thứ đó về đây.” Anh ta nói thế, khiến tôi nhất thời không biết phản bác thế nào.
Quả thật, con chuột kia từ đâu đến, trốn ở đâu, tôi cũng chẳng biết.
Cho dù biết nó đi hướng nào, muốn lấy lại chủy thủ cũng là một vấn đề.
Tôi lúc này, như một con sơn dương ở giữa cả đám sói đang nhìn chằm
chằm, không biết sẽ bị cắn đứt cổ họng lúc nào, ngay cả một cơ hội giãy
dụa chạy trốn cũng không có.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng rít, vừa dài lại to rõ, như
một thanh đao chém vào giữa màn đêm yên lặng, đâm vào màng nhĩ tôi đau
nhói.
Vu Dương và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau.
“Cái gì vậy?” Huyền Kỳ không kiềm được run lên.
“Các người ở đây, đừng đi đâu.” Vu Dương nói xong liền phi ra ngoài, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Xung quanh dần khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, thuyền khẽ lắc lư, mấy
con sóng vỗ không ngừng phát ra âm thanh “ào ào” nhu hòa. Từ cửa khoang
thuyền nhìn ra, bên ngoài vẫn là một màn đen tối, không rõ đâu là bầu
trời, đâu là mặt nước, thỉnh thoảng lại có một con chim bay ngang qua,
như một tia chớp màu trắng.
Thẩm Thiên Huy đốt mấy tờ giấy vàng, dùng tro vẩy lên ngay cửa, nói: “Khóa cửa.”
“Nếu có thứ gì đó, tro giấy sẽ bay lên. Tôi sẽ giữ nó, hai người nhanh chạy đi. Nhớ kĩ, không thể đi một mình.” Anh ta nói.
Nói rồi, anh ta liền ngồi xuống chiếc giường phía đối diện. Huyền Kỳ
ngồi cạnh tôi, đầu dựa vào thành giường ngẩn người. Cậu hơi lo lắng, một tay khẽ vuốt Phật châu bằng ngọc, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm “A
di đà Phật.”
Tivi đột nhiên được mở lên, chiếu cảnh một vùng đất đầy tuyết. Giữa
lúc yên tĩnh lại đột nhiên có âm thanh ồn ào như thế xuất hiện khiến
chúng tôi giật nảy mình.
Nhìn ra cửa, tro giấy vẫn không hề nhúc nhích. Thẩm Thiên Huy đi tới tắt tivi.
Qua một hai phút, tivi lại được mở lên. Lần này nhìn kĩ một chút,
hình như tro giấy hơi động đậy, cứ như có một cơn gió khẽ lướt qua, thế
nhưng, tôi lại không dám khẳng định. Sau đó, đèn huỳnh quang đang sáng
lại đột nhiên chập chờn, tiếng điện chập vang lên “xẹt xẹt”, cứ như có
một con ruồi đang dùng cánh đập vào cửa sổ thủy tinh. Âm thanh đó khiến
da đầu người ta như tê dại.
Tôi liền dứt khoát tắt đèn, sau đó đang định bật công tắt lên lại,
một cơn gió lớn đột nhiên ập đến, tro giấy như bươm bướm bay đầy phòng.
Thẩm Thiên Huy thấy tro giấy bay khắp nơi, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, la lớn: “Chạy mau!”
Nhưng đã không kịp, khi anh ta mở miệng, tôi liền nghe thấy tiếng “tí tách” đang gần trong gang tấc.
Đèn huỳnh quang lúc này lại tắt ngóm, không ai nói gì, đợi mắt thích
ứng được với bóng tối, chúng tôi loáng thoáng thấy được, có rất nhiều
bóng đen đang vây quanh cửa, có mấy người đang xông vào.
Huyền Kỳ đứng chắn trước mặt tôi, tay trái để ngang trước ngực, Phật
châu ngọc phát ra ánh sáng dìu dịu, thoạt nhìn vừa yên tĩnh vừa điềm
nhiên.
“Cát bay đá chạy, che khuất bầu trời, cát bồi!” Thẩm Thiên Huy dán
một tờ giấy vàng vào bóng đen gần nhất, giấy vàng cháy thành tro vừa rơi xuống đất, lập tức như nước chảy trên cát, thẩm thấu tức thì. Sau đó,
bóng đen kia cũng từ từ thấp xuống.
Huyền Kỳ chỉ vào bóng đen dưới chân, há to miệng, muốn nói lại nói
không nên lời. Tôi nhìn theo ngón tay cậu, hóa ra, bóng đen kia không
phải dần thấp xuống, mà là đang bị cát bồi dưới chân không ngừng vùi
xuống.
“Trốn nhanh đi!” Thẩm Thiên Huy nói, lại tiếp tục làm như ban nãy, tiếp tục giữ chân một bóng đen khác.
Huyền Kỳ gật mạnh đầu, quay đầu nói với tôi: “Một lát nữa theo sát em, không được buông tay.”
Có lẽ vì tôi không có chủy thủ, cậu liền đương nhiên xem tôi như đối tượng quan trọng để bảo vệ.
“Nhanh lên, cẩn thận dưới chân!” Động tác của Thẩm Thiên Huy rất
nhanh, chỉ chớp mắt mà đã có rất nhiều bóng đen bị vùi dưới lớp cát,
chúng nó chẳng lên tiếng, cũng chẳng giãy dụa, cứ như thế dần bị vùi
sâu.
Huyền Kỳ nắm lấy Phật châu, lôi tôi xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi khoang thuyền, mới đi được mấy bước, tôi bỗng nhiên có dự cảm xấu, vừa ngẩng đầu, thấy trên boong thuyền đông nghịt, không biết
có bao nhiêu bóng đen như trong phòng.
Mượn ánh sáng từ ánh trăng, tôi mới nhìn rõ, những bóng đen này,
chính là thi thể của những người chết đuối, có kẻ chỉ còn nửa bên mặt,
kẻ thiếu một tay, kẻ thiếu một chân, thậm chí có kẻ chỉ còn lại mỗi bộ
xương. Tiếng nước rơi trên đất chính là phát ra từ người bọn chúng.
Huyền Kỳ thấy cảnh tượng này cũng ngẩn người, sau đó liền kéo tôi ra sau, đeo Phật châu ngọc vào tay trái.
Bọn cương thi kia dần tụ lại, nhưng hiển nhiên là kiêng kị Phật châu
ngọc, cũng không dám đến gần, mà chỉ bao vây xung quanh, ép chúng tôi
vào giữa một vùng có đường kính khoảng ba, bốn thước.
“Làm sao bây giờ?” Huyền Kỳ quay đầu, khẽ hỏi.
“Không biết.” Xung quanh đều là bọn cương thi, tôi cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.
Lúc này, có một tên cương thi không nhịn nổi nữa, liền gào lên xông
về phía cậu. Ánh sáng trên Phật châu ngọc lóe lên, cương thi gào nhẹ một tiếng, tay liền trở nên khô quắt.
“Xông ra?” Cậu lại hỏi.
“Không được, nhiều lắm.” Cho dù xông ra, ai biết được có còn mấy thứ kì quái hơn đang đợi chúng tôi hay không.
“Chờ Vu Dương hoặc Thẩm Thiên Huy đến?” Cậu nhìn về phía khoang thuyền.
“Nói không chừng trước khi bọn họ đến đây, chúng ta đã bị chia ra làm thịt rồi.” Tôi cảm thấy đây cũng chẳng phải biện pháp hay.
Đang lúc không biết làm thế nào, tôi chợt nghe một tiếng rít vang,
hơn nữa, còn dài hơn, to rõ hơn ban nãy, khiến tôi chịu không nổi, vội
che lỗ tai lại.
Vừa nghe âm thanh này, bọn cương thi vốn đang muốn rục rịch tiến tới
liền lập tức yên tĩnh lại, sau đó, rối rít tách ra hai bên, chừa một lối đi ở giữa.
Có thể đi rồi sao? Tôi và Huyền Kỳ nghi ngờ nhìn nhau.
Tiếng rít lại vang lên, lần này ngắn hơn nhiều, cũng nhẹ hơn nhiều.
Tôi nhìn thấy, ở hàng rào ngay mép thuyền, bỗng vươn ra một bàn tay có
màng. Chủ nhân của cái tay kia vịn vòng bảo hộ, từ từ bò lên boong
thuyền.
Thân hình của nó trông giống như người cá, thân cao chừng một mét
rưỡi, trên đầu còn bám mấy cây gì đó, không biết là tảo, rong rêu hay là tóc của nó; da nó màu đỏ sậm, có nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn rất mỏng,
cứ như chỉ cần sờ nhẹ lên sẽ lập tức bị rách.
Nó kéo chân, đi “lẹp bẹp” trên lối đi mà bọn cương thi đã chừa ra,
lúc nó đến gần, tôi mới dần nhìn rõ mặt nó. Mặc dù mắt mũi miệng đều đủ, nhưng mũi và tai thì đầy nước bùn, miệng rộng đến mang tai, mơ hồ còn
nhìn thấy hàm răng bén nhọn, hai mắt lớn lồi ra, bên ngoài tròng mắt còn được che một lớp màn mỏng sáng màu.
“Đây là thứ gì….” Huyền Kỳ lẩm bẩm tự nói.
Quái vật kia đi dọc theo con đường mà bọn cương thi đã chừa ra rồi
ngừng lại, dù đôi mắt của nó không hề động đậy, tôi vẫn cảm giác được nó đang nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bị nhìn mà sợ hãi, không dám lộn xộn. Huyền Kỳ giơ tay trái lên, dáng vẻ như tùy lúc đều có thể chiến đấu.
Quái vật cũng không tiến lên, chỉ đứng đó nhìn một lúc, vung tay lên, tất cả các cương thi như nhận được lệnh, lần lượt nhảy xuống nước,
trong nháy mắt, cả boong tàu chỉ còn lại nó giằng co với chúng tôi.
Vài tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau, có lẽ cương thi trong
khoang thuyền cũng đã nhảy xuống nước nên Thẩm Thiên Huy mới có thể
thoát thân chạy ra đây. Quần áo trên người anh ta bị rách mấy chỗ, dáng
vẻ hơi chật vật, nhưng may là không bị thương chỗ nào.
“Lẽ nào… là Thủy Mị*?” Anh ta nói, có vẻ không chắc chắn lắm.
(*Thủy Mị: Yêu quái nước)
“Thứ gì vậy?” Chúng tôi không hiểu.
“Yêu quái.” Anh ta nói “Vong linh chết chìm dưới nước, nếu số lượng
quá lớn, oán khí sẽ dần tụ hợp lại thành yêu quái này. Tôi cũng chỉ mới
nghe nói, chứ chưa từng nhìn thấy.”
“Có thể đánh bại nó không?” Huyền Kỳ hỏi.
Sắc mặt Thẩm Thiên Huy lạnh lẽo, nói: “Không biết. Nghe nói nó rất
mạnh, thích ăn thịt người, mà trông nó quả thật không dễ đối phó.”
Vừa dứt lời, con quái vật kia liền từ từ há mồm ra, nước miếng giữa
hàm răng trắng hếu chảy xuống, nhỏ lên sàn nhà, lập tức nghe “xèo” một
tiếng, một làn khói xanh bốc lên. Làn khói còn chưa tan hết, nó liền
chồm lên, xông về phía chúng tôi.
“Cát bồi!” Thẩm Thiên Huy vung tay, giấy vàng như phi tiêu, cắm “phập” vào người con quái vật.
Chỉ thấy nó hơi dừng lại, thân thể hơi lệch sang một bên, lại cúi
đầu, như đang suy nghĩ xem đó là cái gì, mãi cho đến khi cát ngập đến
tận eo, nó mới nổi giận gầm lên, cố sức vùng vẫy. Tuy nhiên, nó càng
giãy dụa thì lại càng nhanh chóng bị vùi xuống, trong lòng tôi thầm cảm
thấy may mắn, hi vọng cát bồi kia có thể nhấn chìm nó. Thế nhưng ngay
khi tôi tưởng rằng hi vọng sắp được thực hiện, một tiếng rít dài liền
vang lên, sau tiếng động đó, xung quanh liền yên tĩnh dị thường. Con
quái vật dừng giãy dụa, cũng không còn bị vùi nữa, mà chỉ bị mắc kẹt bên trong đống cát, không nhúc nhích nhìn chúng tôi.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi khẩn trương đến mức thân thể khẽ phát run, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Quái vật khẽ ngẩng đầu lên, hé mồm, càng mở càng lớn, lớn đến mức không thể nhìn thấy đôi mắt của nó.
“Cúi xuống!” Thẩm Thiên Huy kêu to.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, một cột nước liền lập tức
phun tới, Huyền Kỳ vội kéo tôi nằm xuống. Cột nước kia lập tức vụt qua,
phun vào mặt đất sau lưng chúng tôi, ngay lập tức, một làn khói xanh cứ
như sương mù liền nổi lên, một mùi hôi chua khó ngửi cũng bốc lên theo,
làm tôi sặc đến mức chảy nước mắt ròng ròng. Nếu như bị chất lỏng như
axit sunfuric này phun lên người, e rằng ngay cả xương cốt cũng chẳng
còn.
Trong lúc chúng tôi đang sợ hãi, quái vật kia liền uốn éo thân mình,
thoát khỏi đống cát dưới chân, xông thẳng lên, lộn người giữa không
trung, mở rộng mồm, lao về phía chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy đẩy mạnh chúng tôi, bản thân anh ta cũng nhanh chóng
né sang một bước. Quái vật liền cắn hụt vào trên nền đất, hàm răng cắm
sâu vào trên boong tàu.
“Chạy mau!” Thẩm Thiên Huy chạy đến cạnh chúng tôi, lại đẩy thêm một cái
Lúc này quái vật đã sắp thoát ra được, Huyền Kỳ kéo tôi, theo bước chân của cậu, chạy như điên về phía một đầu khác của thuyền.
Từ đằng sau truyền đến một tiếng rống kì quái, tôi quay đầu lại, thấy quái vật kia chỉ dùng hai ba bước chạy đến trước mặt Thẩm Thiên Huy, mở rộng miệng, cắn mạnh xuống.