Vu Dương muốn giết tôi, nhìn dáng vẻ của anh, anh quả thật muốn tự tay giết tôi thật. Ý nghĩ này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, khiến lòng tôi ngổn ngang trăm loại cảm xúc, kinh hãi, hoảng sợ, khó tin, đau lòng, tất cả các loại cảm xúc này trộn lẫn, ào ào ập đến.
Lồng ngực tôi như bị va đập mạnh, rất khó chịu, khó thở, trời đất quay cuồng, ngay cả chủy thủ đã vô tình rơi xuống tôi cũng không biết, bên tai vang lên tiếng ong ong, lặp đi lặp lại lúc xa lúc gần, trước mắt như có một tầng vải mỏng, trong tình cảnh nóng bức khốc liệt, tay chân tôi lại lạnh băng, từ vai trở xuống cứ như không phải của mình, dần trở nên chết lặng.
“Nhớ kĩ, dù tình huống khó khống chế, cô cũng phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo.” Lời Thiên Khu nói chợt hiện lên, giống như một cái bè gỗ, cứu vớt kẻ sắp chết đuối là tôi, tôi cố gắng giãy dụa, nắm chặt lấy tay anh.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tôi nhắm mắt lại, không nhìn Vu Dương nữa, mà cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Thiên Khu, muốn dùng việc này để dời đi lực chú ý của mình.
Nhớ kĩ lại, đó là một gương mặt con người chân chính, vô cùng gầy gò, góc cạnh rõ ràng, lông mày đậm, môi mắt đen mà sáng ngời, môi mỏng hơi mím, từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh ta đều rất bình tĩnh.
Cũng có thể là nhờ vẻ mặt ấy ảnh hưởng, cũng có thể là cách của tôi có hiệu quả, dần dần, tôi quả thật cảm thấy mình bình tĩnh đi không ít.
Tôi nghĩ, Vu Dương hẳn cũng không phải một kẻ lạm sát vô tội, nếu không, Thẩm Thiên Huy cũng sẽ không ở cạnh anh lâu như vậy, vì vậy, tôi nhất định phải biết rõ vì sao anh lại cố chấp đến như thế.
“Anh muốn chúng tôi chôn cùng Mão Tinh à?” Tôi hơi mở mắt, vốn muốn chất vấn nhưng khi mở miệng, giọng nói lại run rẩy khẽ khàng như muỗi kêu.
Vu Dương không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi, tay hơi buông lỏng ra, để tôi có thể đứng vững.
“Anh xem kết giới của anh đi, không bao lâu nữa chắc cũng không thể chịu đựng thêm được.” Tôi buộc mình đối mặt anh “Cho dù anh khinh thường làm bạn với con người, nhưng hai người này không thù không oán với anh, cũng không phải tội ác tày trời, tại sao anh muốn lấy mạng họ?”
Vu Dương nghe vậy, hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, suy nghĩ một chút, thả tôi lên đất, vẫn không nói chuyện.
Tôi vội ôm lấy đầu gối ngồi xuống, nhìn anh dường như đã hơi thả lỏng, liền nói tiếp: “Mặc dù có mục đích rõ ràng, nhưng anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi đều ghi nhớ trong lòng, anh muốn Di Thiên châu, tôi tự sát cũng được, hoặc từ bỏ đôi mắt này, tôi cũng sẽ không oán giận, chỉ là giết người mang Ô Thiên ấn, hậu quả của chuyện này, anh rõ ràng hơn bất cứ ai, cho nên, sao anh lại muốn khiến chính mình khó chịu chứ?”
Vu Dương vẫn không nói tiếng nào, chỉ là khí thế thô bạo hơi được thu liễm lại.
“Mão Tinh vốn đáng chết, anh còn nhớ lí do phải giết nó không? Không chỉ vì lúc trước, nó và Nữ Sửu cùng nhau tập kích chúng ta.” Có hi vọng, có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tốt.
Vu Dương càng im lặng, không rõ anh đang nghĩ gì.
“Huống chi, vấn đề hiện tại là, sau khi giết Mão Tinh, sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết.” Tôi cho rằng, đây mới thật sự là điều cần lo lắng.
Mà khi tôi vừa nói xong những lời này, vẻ mặt Vu Dương lại lập tức lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm.
“Hồn phách của Cổ Thú phản phệ, chủ nhân của nó khó tránh khỏi cái chết.” Anh vô cùng khẳng định.
“Nhưng ban nãy Đại Hình Quan đã đến, lại không hề cứu Mão Tinh.” Tôi không rõ mình đã nói sai chuyện gì, chỉ đành lặp lại sự thật.
“Vậy thì sao?” Nhưng anh vẫn không nhịn được “Có lẽ hắn ta không biết Cổ Thú sẽ phản phệ.”
“Không thể nào.” Thừa dịp bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện, nhất định phải nghĩ cách để anh đừng xúc động, bình tĩnh suy nghĩ. “Trước kia anh đã nói, cũng chính vì biết có khả năng bị phản phệ, đa số người đều không dám nuôi Cổ Thú.”
Chân mày Vu Dương nhíu chặt hơn, không hề nghĩ ngợi nói: “Là vì hắn ta có tự tin có thể khiến Cổ Thú sống lại, không dám đánh lén tôi.”
“Không thể nào, dường như không đơn giản như thế.” Tôi lập tức tiếp lời anh, giọng nói không nhịn được cao lên “Hắn ta tới, dường như là muốn khiến tôi tự sát.”
“Dường như?” Vu Dương nhíu mày “Đúng là phỏng đoán của loài người, bởi vì các người quá vô dụng, đối với chuyện mình không biết sẽ nghĩ ra đủ loại khả năng, đối với tôi, chuyện này là thừa thãi.”
Tôi không thể không thừa nhận, theo kinh nghiệm trước đây, dù là bất cứ tình huống nào, với thực lực của anh, quả thật đều có thể ứng phó tự nhiên, nhưng tôi vẫn không thể kiềm nén sự bất an, cũng thật sự không thể giải thích, sao Đại Hình Quan có thể không để ý đến Vu Dương, chỉ mang đi Quỷ Ẩn và sừng thú Thủy Ngưng?
Theo lý, vừa rồi chính là cơ hội đánh lén tuyệt nhất, Vu Dương đều tập trung về phía Cổ Thú, cho dù anh có thể để ý động tĩnh bên ngoài, mắt thấy sáu đường, tai nghe tám hướng rồi ngăn cản nhưng chắc chắn cũng không thể đối phó hoàn toàn, chỉ cần anh bị thương, nếu hắn ta muốn giết anh cũng không phải quá khó, mà chỉ cần anh chết, Ô Thiên ấn sẽ mất tác dụng, đối phó với một loài người như tôi, rõ ràng là dễ như trở bàn tay cơ mà?
Tôi nghĩ như thế, nhưng lại không thể nào nói ra, vô cùng không cam lòng và bất đắc dĩ khiến tôi nhìn chằm chằm Vu Dương, cũng không nói thêm gì nữa.
Vu Dương nhìn tôi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Tránh ra.” Anh âm trầm nói.
Tôi nuốt nước miếng, ngồi trước người Mão Tinh, không nhúc nhích: “Đừng tiếp tục nữa, hay là nghĩ cách để họ sống lại đã.”
Vu Dương không hề có ý định muốn tiếp nhận đề nghị này, lệ khí trên người lại xuất hiện, hơn nữa lại cực kì nhanh, khiến tôi không thể phản ứng kịp, lại bị túm lấy cổ.
Hai chân tôi cách mặt đất, cả người tôi nhẹ như không trong tay anh, lần này phần bị chịu trận là phần cổ đằng trước, tôi cảm thấy đôi mắt của mình sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Ô Thiên ấn trở nên nóng hổi, hẳn là Vu Dương có thể cảm nhận được, hơi thả lỏng ra, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh, tay lại dùng sức, hai mắt anh trợn to, tròng trắng mắt cũng đỏ ngầu lên như ban nãy, so với cơn thịnh nộ ban nãy, anh bây giờ, chỉ có thể dùng từ cuồng bạo để hình dung.
Như đang chống chọi lại, Ô Thiên ấn trên da tôi bắt đầu đập thình thịch, có thể thấy nó đang theo không khí tiến vào cơ thể, như thấm vào từng lỗ chân lông.
Có lẽ, thời gian hai bên giằng co là không biết trước được, mà tôi ở trung gian, mặc dù chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Mặt Vu Dương vẫn không hề nhíu lại chút nào, gân xanh trên cánh tay lộ ra, nếu lúc này tôi nghe được tiếng xương cổ mình đứt lìa, có lẽ tôi cũng sẽ không bất ngờ.
Thiếu không khí tạo nên một loạt hiện trạng, nhưng tôi thà rằng hai mắt mình tối đen, tốt nhất có thể hôn mê, vì tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt khắp toàn thân, trong khoảng cách gần nhìn gương mặt vặn vẹo của Vu Dương, tôi gần như hỏng mất.
Thật ra thì, dù bị hành hạ mà chết, tôi cũng không sợ, sự khổ sở thật sự, là khi tôi nhìn thấy thù hận trong mắt anh. Tôi thật sự ghê tởm đến mức khiến anh không tiếc mọi thứ để thất hứa sao? Duyên phận của chúng tôi chấm dứt rồi sao?
Sự thật tàn khốc, không muốn thừa nhận cũng không được, cuối cùng, tôi đối với anh, cũng chỉ là một người không quan trọng, nói trắng ra, chính là một cái hộp đựng Di Thiên châu mà thôi. Hôm nay, anh đã mất đi sự nhẫn nại cuối cùng, cái hộp này, không giữ lại nữa cũng được.
Nghĩ đến đây, sự tuyệt vọng chưa từng có lập tức lấp đầy lồng ngực tôi, âm thanh lúc xa lúc gần, lúc gần lúc xa kia lại vang lên bên tai tôi.
Giết tôi thì không sao, chỉ là, sau này anh sẽ đối mặt với người trong tộc thế nào? Không ngờ, tôi lại còn có ý nghĩ như vậy, tôi nghĩ, tôi đã thích anh từ lâu, không liên quan đến cảm kích hay báo ân, vì giúp anh, tôi có thể không hề do dự hy sinh chính mình, nhưng anh thì sao? Vì bị ngăn cản mà tức giận, cố sức giết chóc, rốt cuộc là vì sao? Tại sao lại như vậy? Anh vốn như một thiên thần luôn cứu tôi lúc hiểm nguy, sao giờ đây lại quyết tuyệt như vậy? Tất cả những chuyện trước kia, đều là giả vờ ư?
Nghĩ đến đây, nước mắt không thể ngăn được nữa, điên cuồng vỡ đê, cùng lúc đó, Ô Thiên ấn như được sức mạnh nào đó hỗ trợ, đập mạnh hơn, cũng nhanh hơn.
Vu Dương cau mày, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc và không cam lòng, sau đó, cánh tay đang nắm cổ tôi bắt đầu phát run, càng lúc càng dữ, cuối cùng thì không còn sức nắm lấy nữa.
Tôi bị rơi xuống mặt đất quá khiếp sợ, ngoài việc há hốc mồm thở dốc theo bản năng, ngay cả thân thể mình tôi cũng quên che.
Vu Dương lúc này, mang theo vẻ mặt bối rối chưa từng có, cúi đầu nhìn tay mình… trên đó ướt đẫm, đều là nước mắt của tôi.
Không lâu sau, anh chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi, dáng vẻ dữ tợn kinh khủng.
Tôi bị dọa đến hơi run, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng vừa di chuyển một chút, tay lại chạm phải một thứ cứng cứng, quay đầu lại, mới nhận ra đó là Mão Tinh. Lùi cũng không thể lùi, tôi bất đắc dĩ, đành phải co người lại thành một cục.
Hô hấp của Vu Dương vừa sâu vừa nặng, như muốn lao qua, nhưng vừa đi lên hai bước, lại dừng lại, nắm chặt hai tay, vô cùng đau đớn nhắm mắt lại, nhưng cơn run rẩy vẫn lan tràn đến toàn thân.
“Aaaaa” Một tiếng gào vang lên, ngọn lửa màu đen xông ra từ mặt đất, mang theo bụi đất, bao phủ khắp nơi.
Nhiệt độ vốn hơi hạ xuống lại được nâng cao, nóng như một cái lò nướng khổng lồ, tôi vội nhìn về chỗ mọi người, lại phát hiện kết giới của Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đã đỏ sẫm như máu, tùy lúc đều không thể chống đỡ nổi, trận trừ tà Tích Trần cũng không thay đổi gì, Tham Lang và Lưu Hà vẫn rất bình yên.
“Vu Dương, mau dừng tay!” Tôi kinh hoảng vô cùng.
Tiếng nói của tôi vừa vang lên, một quả cầu lửa lập tức xông đến, không đợi tôi có phản ứng, đã rơi lên người Mão Tinh, “ầm” một tiếng rồi bùng cháy.
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, cũng chẳng quan tâm có khó coi hay không, dùng cả hai tay và hai chân lăn ra một khoảng.
Xong đời. Tôi nghĩ, người tiếp theo, có lẽ là tôi.