“Không phải đã nói rồi sao, chính là để trông chừng Lưu Hà và Tham Lang.” Tôi cảm thấy điều này rất dễ hiểu “Dù có bỏ chạy thì cũng có thể giúp đỡ.”
Thẩm Thiên Huy “ừm”, nghĩ một chút lại nói: “Đây chỉ là một phần thôi, mặt khác, Quỷ Ẩn vốn chỉ là một kẻ đánh thuê. Mọi người nghĩ xem, bỏ nhiều tâm huyết để luyện Cổ Thú, trải qua một quá trình vừa dài vừa khó khăn, từ lúc ban đầu chỉ là một đứa trẻ, giờ đã lớn gần bằng Tham Lang, lại không hề nhận ra chút dấu vết đã từng bị thương nào, rõ ràng trong thời gian vừa qua, chuyện bọn chúng làm không chỉ là dưỡng thương….”
“Chắc chắn là còn được hoàn thiện hơn.” Huyền Kỳ hiểu ra, cướp lời.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy gật đầu “Cổ Thú gọi Đại Hình Quan là ông, cho thấy quan hệ của bọn chúng rất mật thiết, như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ không mạo hiểm để cho “cháu” mình đánh vào trận đầu tiên.”
“Hơn nữa, nếu là kẻ đánh thuê thì Quỷ Ẩn cũng phải phát huy tác dụng của cô ta mới được.” Tôi nhớ đến cách làm từ trước đến nay của Đại Hình Quan: “Lại nói, lần trước, Vu Dương không hề trực tiếp đấu với Mão Tinh, sau trận chiến đầu tiên, nó có thể hiểu rõ thực lực của đối thủ hơn, vả lại, Vu Dương nếu bị thương thì sẽ càng dễ đánh bại hơn, dùng ít sức lực hơn.”
“Ồ.” Huyền Kỳ tỏ vẻ như đã hiểu ra “Nhưng, nếu làm cách đó, chẳng phải sẽ tốn nhiều thời gian sao?”
Thẩm Thiên Huy cười: “Đã đợi được lâu như vậy rồi, hắn ta sẽ không để ý thêm chút thời gian này đâu, lá bài chủ chốt cuối cùng đều đã được tung ra, điều hắn muốn lúc này chính là sự ổn thỏa, chắc chắn, chưa kể, nơi này rất bí mật, chúng ta lại đều đang ở đây, sẽ không có ai đến phá rối.”
“Nghĩ cũng chu đáo thật.” Huyền Kỳ không khỏi cảm thán.
Tôi nhìn Mão Tinh như đang xem trò hay ở đối diện, mơ hồ cảm thấy, lần này sẽ là một trận chiến quyết liệt kéo dài.
“Mão Tinh lơi hại lắm à?” Huyền Kỳ cũng hơi lo lắng.
“Không rõ nữa.” Thẩm Thiên Huy có vẻ cũng cảm thấy tình huống không quá lạc quan “Nhưng chắc chắn không thể kém hơn Quỷ Ẩn.”
“Càng lợi hại so với lúc Quỷ Ẩn biến thân ư? Lợi hại đến đâu chứ?” Huyền Kỳ vẫn không chịu thôi.
“Không rõ nữa, tôi đã tra rồi, những ghi chép về Cổ Thú vô cùng hiếm hoi.” Thẩm Thiên Huy nói “Ban đầu, tôi cho là Cổ Thú dù thế nào cũng chỉ là biến dị của giống thú bình thường, nhưng xem ra không phải vậy. Chúng có IQ, có suy nghĩ của riêng mình, thậm chí có thể nói, đây là việc dùng phương thức của riêng mình để tạo nên một yêu quái.”
Tôi bỗng dưng nhớ đến lời Vu Dương đã nói: “Cổ Thú lợi hại như thế nào có liên quan đến người nuôi dưỡng nó đúng không?”
“Đúng.” Thẩm Thiên Huy gật đầu.
“Tức là, Mão Tinh lợi hại đến đâu, là do Đại Hình Quan quyết định?” Huyền Kỳ nói ra cách hiểu của mình.
Thẩm Thiên Huy lại gật đầu.
Huyền Kỳ không nói thêm nữa, tôi rất rõ cậu đang nghĩ gì, tôi cũng nhớ đến tình cảnh khi Quỷ Ẩn lần đầu xuất hiện, Đại Hình Quan đã đến cứu cô ta. Khi ấy, Vu Dương mặc dù đã đấu nhau với hắn ta, nhưng thời gian rất ngắn, gần như chỉ lướt qua mà thôi, cho nên nếu muốn biết Đại Hình Quan lợi hại đến mức nào, thật sự là hơi khó khăn.
Xung quanh yên tĩnh, trước mặt, Vu Dương vẫn không ngừng vung roi muốn tìm cho ra Quỷ Ẩn, nhưng lúc nào cũng chậm một bước; ở đằng xa, Mão Tinh đang ngồi trên tấm chiếu, vẻ mặt lúc nào cũng mỉm cười nhìn tình cảnh bên kia, bên chân nó, Tham Lang vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Lưu Hà thì chỉ hơi mở mắt, căng thẳng nhìn cuộc chiến.
Tấn công mấy lần, Vu Dương cảm thấy chơi trốn tìm như thế cũng không phải cách, liền thu roi, tay trái nắm chặt lại, chỉ một lúc sau, giữa các ngón tay xuất hiện một chút ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng tăng, chỉ hai ba giây sau, anh mở tay ra, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một quả cầu lửa đang xoay tròn.
Vu Dương lẩm bẩm vài tiếng, phần lớn là những từ ngữ rất quái dị, cuối cùng, tôi chỉ nghe hiểu mấy câu: “Huyền dương kim nhật, cửu thiên chi điên, Ảm Hỏa diệu diệu, nhiên chi chước chước, tà ma yêu quỷ, không thể ẩn hình.”
Vừa dứt lời, quả cầu lửa đã bay vào không trung, trở nên vô cùng to lớn, ánh sáng tỏa ra khắp nơi.
Mặt trăng màu đỏ quái dị cũng trở nên mờ nhạt vào khoảnh khắc ấy, mà người ngồi sau kết giới là tôi đây cũng cảm thấy từng luồng hơi nóng thổi đến, ngọn lửa kia vẫn cứ hừng hực thiêu đốt, khiến người ta không thể nhìn thẳng, chiếu sáng như đang giữa ban ngày.
Mà ở một góc cách đó không xa, một bóng người từ từ xuất hiện, không phải Quỷ Ẩn thì là ai?
Lúc này, Vu Dương lại khẽ nắm chặt tay, một quả cầu lửa khác lại xuất hiện.
Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, cứ như một quả bom, khiến bụi đất bay tứ tung.
“Thắng rồi!” Huyền Kỳ hoan hô.
“Muốn thắng, không dễ vậy đâu!” Một tiếng quát vang lên, Quỷ Ẩn bay ra khỏi đống bụi mù, gai Thanh Thương đâm thẳng về phía mặt Vu Dương.
Vu Dương đã đoán được từ trước, không chỉ nhanh nhẹn tránh thoát, còn thừa dịp lướt qua người Quỷ Ẩn, chém một phát vào lưng cô ta.
Quỷ Ẩn rên lên, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước mới đứng vững được, bên môi đã rỉ máu.
“Không dễ sao? Chưa chắc đâu.” Vu Dương giễu cợt, vẫn không ngừng tay.
Quỷ Ẩn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, vừa đỡ vừa né.
“Chị Quỷ Ẩn, không chịu được nữa thì biến thân đi.” Mão Tinh thản nhiên nói, dáng vẻ hoàn toàn như đang xem trò vui.
Quỷ Ẩn nghe thấy thế, vội nhìn nó, vẻ mặt phẫn hận, còn có chút bất đắc dĩ.
“Sắp biến thân rồi kìa.” Huyền Kỳ căng thẳng, quay đầu lại hỏi “Có mạnh lắm không? Có thắng được không?”
Thẩm Thiên Huy cười cười với cậu: “Không sao, còn một lúc nữa mới biến thân được.”
Quả nhiên, như lời anh ta nói, Quỷ Ẩn không biến thân ngay, mà không ngừng đọ sức với Vu Dương, đôi lúc thân thể lại biến mất, những lúc như thế, Ảm Hỏa lại được tung ra sáng choang, chỉ một lúc sau, Quỷ Ẩn sẽ lại xuất hiện lần nữa.
“Cô ta không thể ẩn thân ư?” Đừng nói là Huyền Kỳ, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất tò mò.
“Có thể, nhưng cô ta lại bị ánh sáng làm lộ.” Thẩm Thiên Huy đáp “Hai người không thấy quả cầu lửa kia rất giống mặt trời à?”
Chúng tôi đều gật đầu lia lịa đồng ý.
Thẩm Thiên Huy nói tiếp: “Vu Dương từng nói, đây là cách rất hữu hiệu để đối phó với các đối thủ biết ẩn thân, hơn nữa, nếu chung quanh có mấy con yêu quái nhỏ, hoặc là tu vi không cao, đều sẽ bị ánh sáng này đốt thành tro bụi.”
“Vậy chúng ta….” Huyền Kỳ muốn nói lại thôi.
“Đừng lo, không sao đâu.” Thẩm Thiên Huy biết cậu đang lo lắng điều gì “Lần này không có chuyện gì đâu.”
Tôi suy nghĩ một chút, khi đấu với Lang Vương, kết giới của Vu Dương sở dĩ bị vỡ là vì sức mạnh của anh bị đè nén, còn khi đấu với Quỷ Ẩn, mọi chuyện đều rất bình thường, không hề có gì khác thường, quả thật không có gì để lo lắng. Quỷ Ẩn, dù có biến thân thì thất bại cũng là chuyện sớm muộn.
Tôi lại nhìn về phía Mão Tinh đang ngồi nhàn ngã bên kia, cảm thấy chính nó mới là kẻ cần phải cẩn thận.
Mão Tinh cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay đầu, cười tươi sáng: “Chị Thanh Loan, lần trước anh Huyền Kỳ nói muốn đưa tôi đi khu vui chơi, lời này có còn được tính không?”
“Cậu muốn đi?” Không đợi tôi đáp, Huyền Kỳ vội lớn tiếng nói.
Mão Tinh không đáp, chỉ cười vô cùng đẹp mắt.
“Tính chứ, tất nhiên là tính.” Huyền Kỳ dường như thấy một tia hy vọng “Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Mão Tinh vẫn không nói.
Trong lòng tôi hơi bất an, tôi khẽ kéo Huyền Kỳ, muốn cậu im lặng. Thẩm Thiên Huy cũng cảm thấy không ổn, đè vai cậu xuống.
“Cậu còn nhớ rõ lời lần trước tôi nói với cậu ư? Những điều kia đều vô cùng chính xác, tôi sẽ không lừa cậu đâu.” Huyền Kỳ không để ý đến chúng tôi, vẫn không chịu thôi.
Lần này, Mão Tinh có phản ứng, nhướng mày: “Nhớ chứ, có vẻ rất thú vị.”
“Ha ha, phải không?” Huyền Kỳ cười khan “Như vậy, chúng ta đi chơi.”
Mão Tinh không lên tiếng, ánh mắt hơi lóe lên, như đang suy nghĩ điều gì.
Huyền Kỳ còn ngốc nghếch nghĩ rằng nó đã đồng ý, nhanh chóng nói: “Nếu muốn đi chơi…”
“Thì không được mang theo hai người kia đi đúng không?” Mão Tinh cướp lời, nhấc cằm về phía Lưu Hà và Tham Lang.
Huyền Kỳ há hốc mồm, không nói gì được.
Mão Tinh nghiêng đầu nhìn chúng tôi, thở dài: “Thật rất muốn đến khu vui chơi, nhưng mà chị Quỷ Ẩn đang đánh nhau, tôi không thể bỏ lại chị ấy, hơn nữa, tôi còn phải trông chừng Thiên Cẩu và con hồ ly này, nếu không, có bọn họ giúp sức, mọi chuyện sẽ khó mà hoàn thành.”
Sau đó, nó còn ra vẻ đang suy nghĩ, rồi nói: “Anh Huyền Kỳ, anh nghĩ thế này được không? Chị Quỷ Ẩn nếu còn bại một lần nữa, tôi sẽ ra tay, sau đó, chờ khi tôi thắng rồi, chúng ta lại cùng nhau đi.”
“Vậy… có vẻ không tốt lắm…” Huyền Kỳ đỏ mặt “Bây giờ đã không còn sớm, nếu không đi, khu vui chơi sẽ đóng cửa mất.”
Mão Tinh “à” một tiếng, gật đầu suy nghĩ: “Vậy sao…”
Huyền Kỳ vội gật đầu.
Tôi nhìn Mão Tinh, cảm thấy nó không hề giống một người sẽ suy nghĩ xem có nên đi khu vui chơi hay không, mà chỉ là đang muốn đùa Huyền Kỳ mà thôi. Huyền Kỳ lại dồn hết lực chú ý lên người Tham Lang và Lưu Hà, một lòng muốn cứu họ mà không phát hiện ra.
Thẩm Thiên Huy cũng cảm giác được như thế, liếc mắt nhìn tôi, lại vươn tay vỗ vai Huyền Kỳ.
Nhưng không đợi anh ta chạm vào vai Huyền Kỳ, Mão Tinh lại mở miệng: “Được, vậy chúng ta đi bây giờ đi.”
Chúng tôi không ai ngờ rằng nó sẽ sảng khoái nhận lời như thế, ngớ người nhìn nó đi về phía này, hai tay còn dần thả lỏng Tham Lang và Lưu Hà trên mặt đất.
Nó vừa đi được vài bước, đột nhiên có một loạt phi tiêu đen nhánh bay đến, một cái tiêu Hắc Linh nhanh chóng ghim bên chân Mão Tinh dù không cắm sâu vào mặt đất.
“Còn dám đi thêm bước nữa, mục tiêu tiếp theo chính là con mắt của mày.” Giọng nói Vu Dương vang lên, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.
Trong ánh mắt Mão Tinh thoáng hiện lên vẻ hung ác và khinh bỉ, vẻ mặt như thế xuất hiện trên gương mặt của một thiếu niên thanh tú mới mười sáu mười bảy tuổi lại càng không hợp, thậm chí còn hơi dữ tợn.
Nó lạnh lùng nhếch môi, từ từ lui ra xa, quẳng hai người đang nắm trong tay ra đất, sau đó lại ngồi xuống.
“Em ngốc à? Không nhận ra nó đang đùa em sao?” Sau khi sợ hãi qua đi, tôi gắt giọng.
Huyền Kỳ không dám nói tiếng nào, có vẻ như cũng đã nhận ra cách làm của mình cũng ngu ngốc không khác gì việc tự đâm đầu vào chỗ chết.