Cửu Biện Liên

Quyển 12 - Chương 7: Ra tay trước chiếm được ưu thế

Huyền Kỳ thử mấy lần nhưng thật sự không có cách nào rút được phi tiêu trên đất ra, mới chịu hết hi vọng: “Ghim sâu thật đấy, nếu như không cẩn thận mà cắm lên người chúng ta chắc là bị đâm thành lỗ luôn quá.”

“Không đâu.” Thẩm Thiên Huy nói “Sở dĩ anh ta phải dùng bao tay chính là vì sợ roi và Ảm Hỏa làm chúng ta bị thương, kết giới của tôi có thể ngăn cản phi tiêu, cứ yên tâm đi.”

Sau khi né được Hắc Linh tiêu, Khâm Nguyên có lẽ cũng đã nhận ra Vu Dương không dễ đối phí, nên đã chuyển từ thế phòng bị đợi Vu Dương bị gai độc của nó đụng trúng, sang thế chủ động tấn công vô cùng ác liệt.

Vu Dương một tay tấn công, một tay phòng thủ, bắt đầu giáp lá cà cự ly gần với Khâm Nguyên. Bao tay làm từ thân giáp của người cá quả thực vô cùng cứng rắn, thế nhưng gai độc của Khâm Nguyên cũng không chịu thua, hai bên tiếp xúc, có thể nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, có khi còn thấy mấy tia lửa nhỏ chợt lóe lên.

Nhất thời, bên tai mọi người đều toàn mấy tiếng “ong ong” làm người ta nổi cả da gà, lúc đánh nhau còn tạo nên mấy cơn gió lớn, mặc dù không giống như mấy lần trước khiến mặt tôi đều bị thổi đến đau buốt nhưng cũng đủ làm bay tóc của mọi người, trong không khí dần tràn ra một mùi kì quái, không thối nhưng hình như có mùi tanh thoang thoảng.

Mấy hiệp kế tiếp, có thể nhận ra Vu Dương đang cố đuổi theo Khâm Nguyên, nhưng nó lại vô cùng gian xảo, ý vào thân thể nhỏ, động tác linh hoạt, cứ tránh trái tránh phải không chịu đi ra ngoài, còn nhiều lần muốn xông về phía Thẩm Thiên Huy, tốc độ nhanh kinh người, có mấy lần, gai độc đã chạm đến kết giới.

“Nếu bị nó đâm một cái, dù không có độc nhưng cái gai to như thế cũng đủ khiến người ta bị đâm chết rồi.” Huyền Kỳ lẩm bẩm tự nói, rất sợ hãi.

Về điểm này, tôi lại không lo lắng tí nào. Có Vu Dương ở đây, lại còn có cả Thẩm Thiên Huy, Khâm Nguyên muốn làm chúng tôi bị thương không phải chuyện dễ, cho dù bọn họ quả thật bị đánh bại, hai người chúng tôi cũng không phải không có tí năng lực tự vệ gì, chỉ là, không biết Tử Vân là người thế nào, có phải thật sự là một đại tiểu thư dễ dàng bị hù dọa mà thét chói tai hay không.

Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng nhìn về phía Tử Vân, phát hiện không biết cô ấy đã đứng lên từ khi nào, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Vu Dương, nhìn theo từng cử động của anh, tay phải từ từ đưa vào trong túi áo, hình như định lấy thứ gì đó ra.

Cô ấy muốn lấy cái gì? Muốn đánh lén à? Lẽ nào quả thật như Thẩm Thiên Huy suy đoán, lần này cô ấy đến đây không hề có ý tốt?


Trong đầu tôi chợt hiện lên vô số ý niệm, tôi vốn không thể nghĩ nhiều, bước một bước dài đến, tóm lấy cái tay đang đặt trong túi áo của cô ấy.

“Cô định làm gì?” Giật mạnh cái tay kia ra, tôi căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng phát run.

Tử Vân trợn mắt há mồm nhìn tôi, không nói được tiếng nào.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Huyền Kỳ đến bên tai tôi, nói rất khẽ.

“Em nhìn thử trong tay cô ấy…” Tôi vừa đáp lời vừa nhìn chằm chằ vật trong tay Tử Vân, nhưng thứ cô ấy đang cầm lại khiến tôi nghẹn nửa câu còn lại.

Thứ mà bàn tay mảnh khảnh kia đang cầm, hóa ra chỉ là một chiếc khăn tay.

“Tôi…tôi định….lau mặt một chút thôi….” Tử Vân rốt cuộc kịp phản ứng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Trên mặt cô ấy vừa có nước mắt vừa có mồ hôi, quả thật là cần phải lau.

Tôi ngượng ngùng buông tay cô ấy ra, mặt nóng như bị thiêu, vô cùng bối rối, hận không thể đào cái lỗ để chui xuống: “Ặc…thật xin lỗi, ngại quá, tôi cứ tưởng….cứ tưởng….”

“Tưởng gì cơ?” Vẻ mặt Tử Vân mờ mịt, không hề nghi ngờ gì cả.

“Không có gì, không có gì.” Tôi không biết nên giải thích thế nào, đành lúng túng cười, thuận miệng qua loa cho xong.

Lúc này, cửa lớn bị đụng “ầm” một phát vỡ toang, Khâm Nguyên và Vu Dương một trước một sau chạy vào trong sân, vẫn không ngừng đánh.

Huyền Kỳ thấy vậy vô cùng hào hứng, muốn theo ra ngoài.

“Đừng nhúc nhích.” Thẩm Thiên Huy trầm giọng ngăn cản cậu “Có ngửi thấy mùi gì không?”

Huyền Kỳ hít hít mấy cái trong không trung: “Thật là khó ngửi, mùi gì vậy?”

Tôi cũng cẩn thận ngửi thử —- vừa rồi mùi này chỉ hơi thoang thoảng, nhưng bây giờ mùi đã càng lúc càng nồng rồi, vô cùng rõ ràng.

“Không biết nữa.” Sắc mặt Thẩm Thiên Huy nặng nề “Nhưng tuyệt đối không nên xem thường, đây có lẽ là mùi phát ra từ người Khâm Nguyên, nó là vật kịc độc, chắc mùi này cũng không phải thứ gì tốt.”

“À, tôi biết rồi.” Chúng tôi vừa định đáp lời, Tử Vân lại tỏ vẻ như hiểu ra điều gì đó, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo “Cô cho rằng, tôi sẽ đánh lén đúng không?”

Sắc mặt cô ta thay đổi quá nhanh, khiến tôi không khỏi ngẩn ngơ, mà chính lúc ấy, Tử Vân đột nhiên vung cái khăn tay lên.

Một mùi thơm lạ lùng ập vào mặt, sau đó, từ phần cổ trở xuống mất hết cảm giác, chỉ trong vòng một giây, tôi và Huyền Kỳ cùng lúc ngã xuống, trong cổ họng như bị nhét bông, không thể phát ra tiếng.

Cùng lúc đó, Tử Vân dùng tốc độ cực nhanh nắm lấy đuôi Diệu Diệu, xách cô ấy lên, lại lấy ra một con dao, dùng cán dao đập vào ót của Thẩm Thiên Huy đang sắp quay đầu lại.

Thẩm Thiên Huy không kịp kêu tiếng nào đã ngã ra đát, Diệu Diệu bị túm chặt đuôi cũng không thể giãy dụa, đành phải dùng mắt nhìn về phía chúng tôi.

Tử Vân liếc mắt về phía cửa trước, phất phất tay, trong phòng lập tức dâng lên một làn sương mù mờ ảo, hơn nữa càng lúc càng dày đặc, cuối cùng, ngay cả Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy bên cạnh tôi cũng không thể thấy rõ ràng.

“Đạp Tuyết Huyền Miêu, hừ, đồ vô dụng,” Cùng với giọng điệu khinh miệt kia, Diệu Diệu như một cái túi bị ném lên người tôi, không hề động đậy. Tôi tưởng cô ấy đã bị hạ độc thủ, kinh hãi vô cùng, bất chấp mọi thứ muốn giãy dụa, kêu to, nhưng ngoài mấy âm tiết vô nghĩa, tôi không thể làm gì được.

“Đừng lo, chỉ ngất đi thôi.” Tử Vân ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt tôi “Vu Dương còn lâu mới vào đây được, nơi này đã bị hắn giăng kết giới, lại không có ai thông báo, Thiên Cẩu cũng không thể xuất hiện, tôi cũng còn dư dả thời gian, hay là để tôi tâm sự với mấy người.”

Nói rồi, như nhớ ra điều gì, cô ta lấy cái túi gấm trên người Thẩm Thiên Huy cất kĩ, lại đá đá mấy cái lên người anh ta, lúc này mới hơi yên tâm, ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm đầu gối nói: “Nghe nói, Vu Dương thề sẽ dùng tính mạng để che chở cho cô, tôi nghĩ, bình thường hắn nhất định rất cẩn thận, có phải cô cũng cảm thấy kì quái, vì sao lúc hắn đi mở cửa, lại không hề đề phòng tôi, còn trực tiếp cho tôi vào nhà không?”

Đúng vậy, cô ta nói không sai, tôi quả thật cảm thấy kì quái, nhưng khi đó tôi vẫn nghĩ là vì Vu Dương cảm thấy cô ta không có vấn đề gì cả, nên không để ý.

“Tôi có thể thuận lợi vào đây, toàn bộ là nhờ cái này.” Tử Vân lấy ‘nước mắt tình nhân’ trong cổ áo ra “Không cần tôi giải thích thêm, chắc cô cũng biết đây là gì rồi, trước khi gõ cửa, tôi đã để nó ở ngoài, Vu Dương vừa nhìn thấy, tất nhiên có thể nhận ra máu trong này là của ai.”

Hóa ra là vậy.


Vẻ mặt Tử Vân vô cùng đắc ý, nói tiếp: “Khi Khâm Nguyên vận động liên tục, trên người sẽ tản ra một loại khí độc, chỉ cần không quá yếu ớt, hít vào sẽ không sao, thế nhưng, loại khí độc này một khi tác dụng với hương liệu trong tay tôi, cộng với gia vị mà tôi đã cho các người ăn, tất cả sẽ có tác dụng như phấn Vô Cốt của Xà tộc, thậm chí là còn có tác dụng mạnh hơn.”

Vi để chúng tôi bó tay chịu trói, cô ta quả là tiêu tốn rất nhiều tâm cơ.

“Tám năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.” Tử Vân nhìn Thẩm Thiên Huy một cái, nói “Lần cuối cùng gặp mặt, khi tôi chạy trốn khỏi anh ấy, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không ngờ, chuyện đời khó có thể đoán trước, lần này, vì tìm anh ấy, tôi đã tốn hết ba ngày để tìm cho bằng được ‘nước mắt tình nhân’ đã bị bỏ quên trong xó nào đó.”

Dừng một chút, cô ta lại thở dài rồi nói; “Tôi vẫn luôn cảm thấy Thiên Huy sẽ không nghi ngờ tôi nhưng ban nãy, khi anh ấy bảo các người vào phòng, đã nói những gì? Có phải là kể lại chuyện khi trước của chúng tôi không? Thật ra thì, kế hoạch của tôi không định thực hiện nhanh như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy, tôi đã hiểu, bây giờ anh ấy không còn tin tưởng tôi nữa, không còn cách nào khác, đạo lý ra tay trước thfi chiếm được ưu thế, chắc các người cũng hiểu.”

Tử Vân khẽ nói mấy lời này, giọng nói bình thản, ngữ điệu dịu dàng. Tôi nghe một lúc, trong đầu chợt nhớ về một chuyện —- đúng rồi, sau khi bị trúng độc của hoa Mê Tiên, lúc tôi cố khiến Thẩm Thiên Huy tỉnh lại, không phải tôi đã nghe thấy giọng của cô ta đó sao? Không ngờ, người khiến Thẩm Thiên Huy nhớ mãi không quên lại là người như thế.

“Sao lại nhìn tôi như thế?” Trong lúc vô tình tôi đã để lộ ra ánh mắt khinh bỉ khiến Tử Vân chú ý “Thiên Huy nó gì? Anh ấy đã biết lí do vì sao tôi bỏ đi đúng không? Ha ha, lão già kia nuốt lời, ông ta đã nói mãi mãi không để lộ chuyện này ra. Chỉ là, biết thì đã sao, không sao cả, cũng là bị đuổi khỏi nhà, tôi muốn cùng một người đàn ông chỉ có hai bàn tay trắng kiếm sống hay là mỗi tháng được một khoản tiền để duy trì mức sống trước kia, tôi nghĩ, bất kể là ai, cũng sẽ lựa chọn cái sau.”

Lúc này, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn, có một luồng ánh sáng nhanh như chớp xuyên qua lớp sương mù dày đặc, trong lòng tôi vui mừng nghĩ, nhất định là Vu Dương đã giải quyết xong, không còn điều gì cố kị, dùng Ảm Hỏa đánh bại Khâm Nguyên.

Tử Vân khẽ nhướng mày, hơi bất ngờ nhưng lại không quá kinh ngạc, thậm chí còn tỏ vẻ hưng phấn, sau đó mới từ từ đứng lên, lúc này, cảm giác về một cô gái dịu dàng trẻ tuổi đã hoàn toàn biến mất,thay vào đó là loại cảm giác cao cao tại thượng, hung hăng vênh váo.

“Đi, tìm con hồ ly tinh đó cho ta.” Cô ta nhìn về một góc phòng, hắng giọng ra lệnh.

Làn sương mù dày cộm nặng nề vẫn không nhúc nhích, như một đống bông lớn, tôi không cảm thấy được nơi đó có bất cứ người hay vật gì, nhưng tôi đã nghe được tiếng bước chân của Vu Dương, hình như anh đang bước vào nhà.

“Anh ta tốt nhất đừng đi vội, từ từ thôi.” Tử Vân cười khanh khách “Mê Hồn trận, nghe quen không? Các người chỉ biết về một chiến trường xa xưa khi Tôn Tẫn đấu trí với Bàng Quyên, một tòa thành cũ nát thời Chiến quốc mà thôi, Mê Hồn trận thật sự, giờ mới thực sự hiện ra trước mắt.”