“Có phải là em họ không?” Huyền Kỳ lập tức tỏ vẻ gian xảo.
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Nếu xét về vai vế, hẳn là tôi phải gọi cô ấy một tiếng dì họ.”
Huyền Kỳ ngẩn người, nhất thời không cách nào liên hệ từ “dì họ” với người trước mắt này.
“Đây là dì họ của tôi, Tử Vân.” Thẩm Thiên Huy nói xong, lại lần lượt giới thiệu đơn giản về chúng tôi.
Theo lý, nếu là dì họ của Thẩm Thiên Huy, chúng tôi cũng nên gọi như thế, nhưng nhìn người trước mắt không lớn hơn chúng tôi bao nhiêu, thậm chí trông Tử Vân còn nhỏ hơn chúng tôi, tôi và Huyền Kỳ dù thế nào cũng không thể gọi thành tiếng, chỉ gật đầu cười cười, chỉ nói xin chào mà thôi.
Tử Vân đáp lại, nhìn Tham Lang, trong mắt đầy vẻ tán thưởng: “Cậu bé này là hàng xóm của mọi người à? Thật xinh đẹp.”
“Cô bao nhiêu tuổi vậy?” Tham Lang khá bất mãn với từ “cậu bé” này.
“Tôi hả, nhỏ hơn Thẩm Thiên Huy bảy tuổi.” Tử Vân quay đầu nhìn Thẩm Thiên Huy “Từ nhỏ tôi đã được Thẩm gia nhận nuôi, lúc nào cũng chạy theo sau Thiên Huy, cùng nhau lớn lên.”
Thái độ của Thẩm Thiên Huy khác thường, cũng không nói gì, chỉ khẽ nở nụ cười, thoạt nhìn hơi miễn cưỡng.
“Hứ, mới có nhiêu đấy tuổi mà đã là dì họ rồi sao?” Tham Lang không phục lắm.
“Vai vế của người ta lớn hơn mà.” Huyền Kỳ thấy mọi người đều đang đứng, Thẩm Thiên Huy cũng không giống như định tiếp khách, lập tức đưa Tử Vân ngồi xuống ghế sô pha, rồi vào nhà bếp pha trà.
Cậu vừa đi, trong phòng lập tức yên lặng hẳn. Vu Dương vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, ngồi trên bệ cửa sổ nhìn Tử Vân từ đằng xa, Diệu Diệu cũng không thèm để ý, sự hoảng hốt ban đầu đã qua đi, cô ấy giờ đã ngồi trong một góc ghế sô pha dùng chân trước dụi dụi mặt.
“Con mèo này thật đáng yêu.” Tử Vân thấy thế rất thích thú, muốn đưa tay sờ đầu Diệu Diệu.
Không ngờ, Diệu Diệu lại rất không nể mặt mà tránh né, nhảy xuống, chớp mắt đã bỏ chạy không thấy tăm hơi đâu.
Tử Vân cũng không ngại, lại nói với tôi: “Cô và Huyền Kỳ là sinh đôi à? Trông giống nhau thật. Hai người bao nhiêu tuổi rồi?”
Cũng không biết vì sao, giọng nói của cô ấy hơi quen tai, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó.
“Sao cô lại tìm đến đây được?” Tôi định trả lời nhưng lại bị Thẩm Thiên Huy xen ngang.
“Anh quên cái này rồi à?” Tử Vân từ trong cổ áo lấy ra một sợi dây đỏ, có cột một chiếc hoa tai nho nhỏ hình giọt nước có gắn huyết ngọc.
Đây là loại huyết ngọc rất bình thường, thoạt nhìn cũng không phải vật kì lạ gì, nhưng lại khiến Thẩm Thiên Huy cứng họng, vẻ mặt hết sức phức tạp.
“Chiếc của anh đâu? Có mang theo không? Cho em xem thử.” Tử Vân tiếp tục nói.
“Không mang theo từ lâu rồi, làm gì có mà xem.” Thẩm Thiên Huy cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
“À.” Tử Vân có vẻ hơi thất vọng “Nhà họ Thẩm giờ thế nào rồi? Ai là người quản lý?”
“Chú.” Thẩm Thiên Huy trả lời càng ngày càng đơn giản.
Tử Vân lại “à” một tiếng, yên lặng nhìn Thẩm Thiên Huy một lúc, mới nói: “Nghe nói bây giờ anh đang kinh doanh, hơn nữa cũng không tệ lắm.”
Ngừng một lúc, cô ấy thấy mình không được đáp lại còn nói: “Rốt cuộc cũng là ruột thịt, sớm muộn gì cũng phải trở về, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, đừng khó tính như vậy, họ sẽ không hại anh.”
“Đừng có dùng giọng điệu của trưởng bối để nói chuyện với tôi.” Thẩm Thiên Huy nhíu mày.
Tử Vân cười: “Nhưng em đúng là trưởng bối của anh mà.”
“Vậy thì sao?” Giọng nói của Thẩm Thiên Huy lại hiếm khi không khách khí như thế “Cô có dáng vẻ của một trưởng bối à? Cãi nhau mấy câu thì nói đi là đi, từ đó không còn tin tức gì nữa.”
“Không đi, anh cảm thấy em còn có thế nào nữa? Em phải làm thế nào?” Tử Vân cũng không khách khí “Lúc ấy ngay cả anh bọn họ cũng chẳng thể chứa nổi, em có thể ở lại nơi đó sao?”
“Nhưng cô ít nhất nên nói cho tôi biết một tiếng.” Giọng nói Thẩm Thiên Huy lại vang lên.
Lúc này, đúng lúc Huyền Kỳ bưng trà ra ngoài, không khỏi ngẩn ngơ: “Sao vậy, có chuyện gì?”
Thẩm Thiên Huy cúi đầu, không nói.
Huyền Kỳ bưng trà ngồi xuống, cảm thấy không khí hơi khác lạ, rất khó hiểu, tôi thì trong lúc họ lúc nói chuyện cũng đã có thể cảm nhận được quan hệ của hai người, vốn là vô cùng thân mật, nhưng Tử Vân lại ra đi không lời từ biệt, khiến Thẩm Thiên Huy không thoải mái, cũng không thể quên được.
Tử Vân điềm nhiên như không uống một ngụm trà, sau đó đổi đề tài: “Ban nãy tôi cũng có đi dạo quanh đây, thấy mấy khách sạn nhà nghỉ ở khu này rất đắt khách, tạm thời đều đã hết phòng, nếu như tiện, mọi người có thể cho tôi ở tạm đây một hai ngày không?”
“Không được.” Không đợi những người khác có phản ứng, Thẩm Thiên Huy lại quả quyết từ chối.
Huyền Kỳ càng thêm nghi ngờ: “Không phải là dì họ của anh ư, ở một hai ngày có sao đâu? Dù sao trong nhà cũng còn phòng trống mà.”
Thẩm Thiên Huy nhận ra nơi này không phải nhà mình, cũng không có đáp lại Huyền Kỳ, chỉ nói với Tử Vân: “Cô muốn làm gì thì làm đi, làm xong thì đi nhanh lên, đến từ đâu thì về lại đó đi.”
Huyền Kỳ lặng người, hoàn toàn không ngờ mấy câu nói không hề lưu tình như thế lại do Thẩm Thiên Huy nói ra.
“Thiên Huy, em thật sự là không còn cách nào mới đến đây tìm anh.” Tử Vân hẳn cũng bất ngờ, sửng sốt một lúc, khi lên tiếng lần nữa thì mắt đã rơm rớm: “Gia đình em đều đã ly tán, họ hàng bạn bè người chết thì đã chết, đi thì cũng đã đi, không còn ai cả. Em cũng không phải là hi vọng mình được trở lại nhà họ Thẩm, nể tình em đã lớn lên cùng anh, cho em ở đây tạm một thời gian, chắc cũng không quá khó khăn đâu phải không? Thật sự chỉ cần một hai ngày thôi, tìm được chỗ khác em sẽ lập tức đi ngay.”
Cô ấy nói năng vô cùng khẩn thiết, dáng vẻ nũng nịu đáng yêu, Huyền Kỳ thấy vậy thì lập tức đồng tình: “Không sao không sao, cô cứ ở lại đây đi, bây giờ là mùa du lịch, khách sạn quả thật rất đắt khách.”
Thẩm Thiên Huy nhìn nhìn tôi, nhìn nhìn Huyền Kỳ, cắn răng nói: “Được rồi, cô ở đây đi, tôi đi.”
“Aizz, đừng mà, làm gì vậy.” Người chậm lụt như Tham Lang cũng đã nhìn ra vấn đề: “Có gì thì từ từ nói, đâu đến mức có cô không có tôi như thế, dù thế nào cũng là thân thích mà.”
Thẩm Thiên ngừng một lúc, không nói lời nào xoay người tự nhốt mình trong phòng.
Tử Vân nhìn bóng lưng của anh ta, thở dài, nói với chúng tôi: “Cám ơn, thật ngại quá, tôi sẽ không quấy rầy lâu đâu.”
Huyền Kỳ vội khách khí bảo không sao, vừa cùng tôi sửa sang lại căn phòng mà lúc trước Tham Lang dùng để đồng hóa, không quên tán gẫu mấy câu.
Thẩm Thiên Huy ngồi trong phòng không hề bước ra, vô cùng yên tĩnh, mãi đến giờ cơm cũng dường như không hề có ý định mở cửa ra.
Tham Lang vốn là định ở đây ăn cơm tối, lúc này mới hết hi vọng, đành phải than thở, về nhà ăn đồ thừa từ hôm qua. Lúc tôi và Huyền Kỳ đang thương lượng xem nên do ai làm bữa tối thì Tử Vân xung phong đi vào nhà bếp, bảo rằng nếu mình không làm gì cả thì thật áy náy lắm.
Không ngờ bữa cơm này lại rất thơm ngon, Huyền Kỳ dùng chút nước canh còn sót lại chan với cơm ăn sạch sẽ, thế mà vẫn cảm thấy chưa đủ. Tử Vân ăn rất ít, thế nhưng thấy món ăn của mình được yêu thích thì tâm trạng cũng rất tốt, cũng không chịu để chúng tôi dọn mà vội đi rửa chén.
“Người xinh đẹp, lại biết làm việc nhà, thật đúng là người vợ lý tưởng.” Huyền Kỳ nằm bẹp trên ghế sô pha, thích thú uống trà nóng.
“Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa.” Vu Dương ở bên cạnh không nhịn được cười khẩy “Thứ mà cô ta đeo là ‘nước mắt tình nhân’, nếu như Thẩm Thiên Huy cũng có, hai người họ hẳn là một đôi.”
“Cái gì mà ‘nước mắt tình nhân’?” Huyền Kỳ lại nghe được một danh từ mới.
“Là cái vật bằng huyết ngọc kia.” Vu Dương nói “Đó là một loại ngọc đặc biệt, máu nhỏ lên sẽ bị hấp thu, thay đổi theo thời gian, màu sắc của ngọc cũng càng lúc càng đậm, giống như khi máu loang ra vậy. Loại ngọc này dành cho người có tình, sau khi có nhỏ máu của mình lên thì tặng nhau làm tín vật định tình, nhìn viên ngọc của cô ta, diện tích của vệt máu kia không hề nhỏ, có lẽ đã đeo lâu lắm rồi.”
“Đúng là đã lâu lắm rồi.” Thẩm Thiên Huy không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng đang bận rộn trong bếp của Tử Vân.
“Thật sự là bạn gái của anh à?” Huyền Kỳ cảm thấy hứng thú, không quan tâm vấn đề này được hỏi có đúng lúc hay không.
Qua mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Thiên Huy đã bình tĩnh trở lại, khẽ cười cười một tiếng, anh ta sảng khoái gật đầu: “Vu Dương nói không sai, đây chính là ‘nước mắt tình nhân’. Chớp mắt mà đã hơn mười năm trôi qua.”
“Tôi vô ý đã tìm tòi chuyện xưa của anh.” Vu Dương hiếm có lúc giọng nói mang vẻ hối lỗi “Chỉ là tôi không thích tên nhóc con này ăn nói bậy bạ.”
Thẩm Thiên Huy cũng không ngại: “Tôi cũng không trách anh, chỉ là…”
Nói rồi lại nhìn về hướng nhà bếp: “Đến phòng tôi nói đi.”
Vu Dương nhướn mày, có vẻ bất ngờ: “Phát hiện ra điều gì?”
“Vào phòng rồi nói.” Thẩm Thiên Huy chờ chúng tôi đều đã vào phòng, đóng kín cửa, còn kề tai nghe một lúc.
Vu Dương phất tay tạo một kết giới xung quanh mọi người: “Nói đi.”
“Cô ấy xuất hiện quá đột ngột.” Sắc mặt Thẩm Thiên Huy nặng nề “Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào tám năm trước, lúc ấy tôi hoàn toàn không ngờ cô ấy lại không có tin tức một thời gian dài như thế.”
Ngay sau đó, anh ta nghĩ một lúc rồi lại mở miệng nói: ” ‘Nước mắt tình nhân’ này quả thật là do tôi đưa cho cô ấy. Bởi vì liên quan đến gia tộc, chúng tôi muốn gặp nhau là vô cùng khó khăn, ban đầu cũng không dám công khai, nhưng giấy không gói được lửa, sau khi bị người lớn phát hiện thì đồng loạt bị phản đối.”
“Cho nên cuối cùng hai người bị chia rẽ?” Huyền Kỳ nghĩ đến tình cảnh thường hay nhìn thấy trong phim truyền hình.
Thẩm Thiên Huy gật đầu, nói: “Khi đó, người quản lý trong nhà chính là một người bác kia, ông ấy là người đầu tiên đến tìm tôi, tận tình khuyên bảo, dùng tình cảm để lay động, nhưng tôi vẫn vô cùng quyết tâm, nếu như bọn họ thật sự không đồng ý, cùng lắm chúng tôi bỏ đi, chẳng lẽ không nơi nào chứa chấp được chúng tôi sao? Người bác kia không nói được tôi thì đi tìm Tử Vân, đóng cửa nói chuyện suốt một ngày, sau khi cô ấy đi ra thì đã khóc đến hai mắt vừa đỏ vừa sưng.”
“Họ đã nói gì?” Huyền Kỳ hỏi.
“Cụ thể nói gì thì tôi cũng không rõ.” Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài: “Chỉ là một năm sau tôi mới biết đại khái, đơn giản là bảo chúng tôi trái với luân thường, chắc chắn sẽ không được người đời chấp nhận vân vân, nhưng tôi cảm thấy nhưng thứ này đều không phải là điểm chính, điều cuối cùng khiến Tử Vân quyết định, hẳn là uy hiếp và hứa hẹn của người bác kia.”