Có lẽ Vu Dương và Nguyệt không phát hiện ra nhưng những người xung quanh đều có thể nhận ra sự thân mật và gần gũi giữa hai người.
Sau khi vết thương khỏi hẳn, Nguyệt bắt đầu đưa Vu Dương đi thăm thú khắp Băng Nguyên, một ngày kia, bọn họ đi đến trước một khối băng cao chừng hai ba tầng lầu.
“Đây là gì?” Vu Dương không nhịn được đưa tay sờ sờ.
Nguyệt cười nhạt: “Anh nhìn đi, phía trên đó có cái gì?”
“Không có.” Vu Dương nhìn thử nhưng cũng không nhìn ra gì cả “Một khối băng khổng lồ thì có thể có cái gì chứ?”
“Anh không chịu nhìn kĩ rồi.” Nguyệt chỉ vào mặt băng, hơi giận dỗi “Nhìn cẩn thận vào, lâu vào.”
Vu Dương bất đắc dĩ, đành đứng nhìn, thật tập trung mà nhìn.
Mấy phút sau, trên băng vẫn không có gì cả, anh không khỏi quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc là có cái gì? Phải nhìn bao lâu nữa?”
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Nguyệt đưa ngón tay đặt ngay môi, tỏ ý bảo anh im lặng “Sắp ra rồi.”
Quả nhiên, khi Vu Dương quay đầu trở lại, trên mặt băng dần trở nên nhẵn bóng như gương, từ từ hiện ra một bóng người, nhưng bóng người kia cũng không phải Vu Dương mà là một dáng người yểu điệu, hình như, là phụ nữ.
“Đây là…” Vu Dương vô cùng kinh ngạc, lại quay đầu nhìn về phía Nguyệt.
Nguyệt vẫn cười nhạt, không nói chuyện, chỉ chỉ khối băng.
Bóng người trên mặt băng đã dần rõ ràng —– mặc một bộ quần áot rắng tinh, tóc dài ánh bạc lấp lánh, dài đến tận chân, làn da gần như trong suốt, đôi mắt màu xanh nhạt, không phải Nguyệt thì là ai?
Vu Dương thấy thế thì chết lặng, thử làm mấy động tác, nhưng người trong gương cũng không động đậy theo, anh lui về sau hai bước, lần này, người trong gương cũng nhúc nhích, cũng cách ra xa một chút. Nguyệt từ từ bước đến đứng song song với tấm gương, trên mặt gương dần hiện ra dáng vẻ của Vu Dương.
“Đây là gì vậy?” Vu Dương kinh ngạc, vô cùng khó tin.
“Gương Tâm Duyên” Giọng nói của Nguyệt nhẹ nhàng hơn bao giờ hết “Nó sẽ cho anh thấy người trong lòng anh là ai, anh nghĩ đến người nào thì hình dáng trong gương sẽ hóa thành người đó.”
Lời Nguyệt vừa nói khiến Vu Dương hơi giật mình. Anh nhìn chằm chằm vào Nguyệt trên mặt gương, nhất thời không biết làm sao cho phải.
“Gương Tâm Duyên, hóa ra đây là gương Tâm Duyên.” Bên tai tôi nghe thấy Lưu Hà đang tự lẩm bẩm.
“Tuyết yêu này rõ ràng là cố ý mang Vu Dương đến đó, muốn xem thử trong lòng hắn có ai.” Tử Vân tất nhiên là vô cùng hả hê “Thật đáng tiếc, trong gương không phải là hồ ly tinh.”
Mà sau khi giải thích khối băng kia là gì xong, Nguyệt lại hơi ngượng ngùng, cúi đầu xoay đi hướng khác, không dám nhìn về phía Vu Dương hoặc gương Tâm Duyên.
Hai người cứ đứng ngơ ngác như thế, không khí vô cùng lúng túng, cuối cùng, Nguyệt rốt cuộc ngẩng đầu, lén nhìn Vu Dương, khẽ cắn môi dưới, hình như đã quyết định chuyện gì đó vô cùng quan trọng, hít thật sâu, nắm lấy tay Vu Dương.
Dù gương mặt Vu Dương không tỏ vẻ gì nhưng nhìn dáng vẻ không dám cử động chút nào của anh, có thể nhận ra, trong lòng anh đang vô cùng rối loạn. Trên mặt Nguyệt hiện lên chút ửng đỏ, cả người cũng trở nên cứng ngắc.
Một lúc sau, không khí đã trở nên lúng túng vô cùng, khi môi Nguyệt cắn càng lúc càng chặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hình như sắp khóc tới nơi, tay Vu Dương đột nhiên kéo một cái, ôm chặt Nguyệt vào lòng.
“Tình chàng ý thiếp, thật ngọt ngào.” Tử Vân cười ha ha, đứng lên đi về phía đầu của chúng tôi, vừa nhìn nhìn tôi, vừa nhìn nhìn Lưu Hà: “Hai người có cảm giác thế nào?”
Nói thật, thấy tình cảnh như thế, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng nghĩ kĩ lại, sự khó chịu ấy không hẳn là vì thấy hai người họ thân mật mà là vì tôi nhớ lại tình cảnh của Nguyệt trước khi chết, ánh mắt thắm thiết đau buồn và quyến luyến không thôi.
Lưu Hà hẳn là chưa từng gặp Nguyệt, mà hình như cũng không nghe thấy lời đùa giỡn của Tử Vân, vẫn ngây người nhìn tấm gương trên trần nhà, trong miệng lẩm bẩm một câu gì đó không ai nghe rõ.
Tử Vân thấy lời nói của mình không đạt được hiệu quả mong muốn, không khỏi bất mãn, đá Lưu Hà một cái: “Này, thấy không, người mày yêu không yêu mày, trước đây thì thích Tuyết yêu, sau này thì lại cảm thấy hứng thú với con người.”
“Vậy còn mày? Mày cũng thích kẻ kia nhưng trong lòng hắn không có mày đúng không?” Lưu Hà dường như tỉnh ra, chậm rãi hỏi ngược lại một câu “Nếu không phải vậy thì tại sao mày lại hận tao như thế?”
Tử Vân hiển nhiên đã bị đâm trúng chỗ đau, sau khi sửng sốt, đá thật mạnh lên mặt Lưu Hà “Hồ ly phóng đãng, mày đúng là gấp gáp muốn đi đầu thai mà, tao sẽ thành toàn cho mày.”
“Được thôi.” Lưu Hà không hề sợ hãi “Tao cũng muốn nhìn thử xem, cái thứ người không ra người, ma không ra ma như mày có thể làm được gì.”
“Quỷ Ẩn, giết nó, giết nó!” Tử Vân vội vã kêu lên.
“Vân phi bớt giận, trong mệnh lệnh của Đại Hình quan không có chỉ thị phải giết Lưu Hà.” Quỷ Ẩn tuy nói năng rất cung kính nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được vẻ kiêu ngạo.
“Đại Hình quan? Hắn là gì chứ?” Tử Vân càng tức giận “Hắn không phải cũng phải nghe lời của Vương sao?”
“Đúng vậy, Vân phi.” Thái độ Quỷ Ẩn vẫn như cũ “Nhưng nếu Đại Hình quan không nhắc, tôi cũng không dám tự tiện làm chủ, huống chi, Đại Vương cũng không hề nhắc tới.”
Tử Vân nghe vậy cười lạnh nói: “Cô nghe lời Đại Hình quan, có đúng hay không?”
“Phải” Quỷ Ẩn trả lời không hề do dự.
“Đại Hình quan nghe Đại Vương, có đúng hay không?” Tử Vân lại hỏi.
“Đúng” Quỷ Ẩn lại đáp.
“Vậy cô có biết Vương nghe ta không?” Tử Vân cũng trở nên kiêu ngạo.
Quỷ Ẩn không lên tiếng, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, cô ta không phục.
“Không biết à? Được, giờ tôi nói cho cô biết, Đại Vương nghe lời tôi.” Tử Vân hít sâu, không ngăn được giọng nói run rẩy “Cho nên, bây giờ cô cũng phải nghe lời tôi, không dám tự tiện quyết định, tôi quyết định giúp cô.”
Sau đó, ngón tay cô ta chỉ về phía Lưu Hà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết nó, tôi lệnh cho cô lập tức giết nó!”
“Vô dụng thôi.” Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh mở miệng “Dù có là phi tử của Lang Vương thì cũng không thể ra lệnh cho cô ta đâu.”
Tử Vân nghe thấy thế bỗng dưng yên lặng, một lúc sau, có lẽ cảm thấy đúng là Quỷ Ẩn không nghe lời mình, mới yếu ớt hỏi: “Sao anh biết em là phi tử của Lang Vương?”
“Quỷ Ẩn gọi cô là Vân phi, còn nhắc đến Đại Hình quan, chuyện này rất rõ ràng rồi, không phải sao?” Thẩm Thiên Huy nói.
“Các người biết Đại Hình quan?” Tử Vân nhướn mày, sau đó lại hiểu ra “Cũng đúng, đây cũng không phải bí mật gì, biết cũng không kì quái.”
“Sao tao lại không nghĩ ra chứ, hóa ra là vợ của con sói háo sắc kia, tao còn tưởng là mình giết cả nhà mày mà lại quên mất cơ đấy.” Lưu Hà ra vẻ đã hiểu ra, cười hắc hắc: “Chỉ là, muốn trách tao thì trước hết phải soi gương lại đi, dù sao cũng là một con người, dù có dùng nhiều thuốc hơn nữa, có bôi phấn dày cỡ nào, cũng không thể che hết nếp nhăn trên mặt đâu.”
“Nói nhảm!” Tử Vân theo bản năng sờ sờ mặt mình, đạp một phát lên tay Lưu Hà, lại còn chà qua chà lại: “Thiên Huy vừa nói là tao không hề khác trước chút nào.”
Lưu Hà đau đến hít sâu, nhưng vẫn cười: “Nhìn mặt của mày, dáng người của mày, khó trách Lang Vương lại đến tìm tao, đồ ăn thanh đạm thì cũng không tệ, nhưng càng về sau thì càng không có chút mùi vị nào.”
“Câm miệng, câm miệng!” Tử Vân gần như sắp cắn nát cả răng “Quỷ Ẩn, cô không cần ra tay, đưa gai Thanh Thương đây, tôi muốn đích thân giết chết nó.”
“Quỷ Ẩn sao có thể nghe lời mày? Muốn gai Thanh Thương? Mơ à!” Lưu Hà cười khẩy khinh thường nói: “Đối phó với con người, mày có thể, nhưng muốn giết tao, dù mày có bảo Quỷ Ẩn giúp cũng không thể. Mày có thể lừa gạt những người khác nhưng không thể giấu được tao, tao biết mày đã làm gì với chính mình, nếu không có thuốc này, đừng nói là đánh ngã được Thẩm Thiên Huy, ngay cả việc bố trí Mê Hồn trận này, hoặc muốn duy trì sắc đẹp hiện tại, e rằng đều rất khó khăn.”
Ngừng một lúc, Lưu Hà thấy Tử Vân không đáp còn nói: “Mày cho rằng, có Lang Vương trợ giúp là có thể có tuổi thọ tương đương hắn, mãi mãi bên nhau, cùng hưởng vinh hoa phú quý sao? Tao nói cho mày biết, không thể nào, đời này mày đừng mong nữa, nếu còn cố thì đến cuối cùng, mày cũng chỉ là một con quái vật nửa người nửa yêu mà thôi.”
Trong đầu tôi bỗng lóe lên hai chữ “nhân yêu”, cũng biết rất không hợp lúc nhưng lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu có thể động đậy e là tôi đã sớm bật cười.
(*nhân yêu: có nhiều nghĩa, trường hợp này tạm hiểu là nam không ra nam, nữ không ra nữ :v)
Thẩm Thiên Huy thì hoàn toàn không khách khí, phụt cười, nói ra những điều tôi đang nghĩ.
Tử Vân giận đến trán nổi gân xanh, tát cho mỗi người hai ba cái bạt tai, vẫn chưa hết giận, lại đá liên tục mấy cái rồi trừng mắt nhìn Quỷ Ẩn vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn tình cảnh trong gương.
Trên kia trời đã vào đêm, ánh trăng sáng trên cao, hai người ngồi trên núi tuyết, Nguyệt tựa đầu vào vai Vu Dương, dùng một loại ngôn ngữ kì quái khẽ ngâm nga một ca khúc.
“Biết em đang hát cái gì không?” Hát xong, Nguyệt hỏi.
Vu Dương lắc đầu: “Bài hát của tộc em còn khó hiểu hơn mấy bài của bọn người cá.”
“Đây là bài hát được truyền qua các đời của tộc em, còn chứa một truyền thuyết về gương Tâm Duyên.” Nguyệt khẽ thở dài nói “Lâu lắm rồi, có một Tuyết yêu đã yêu một con người, cho nên hóa thành hình người, chạy đến nhân gian cùng người đó thành thân. Nhưng tuổi thọ của loài người dù sao cũng ít ỏi, cô ấy nghĩ mọi cách, thử đủ biện pháp nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia từ từ già yếu, cuối cùng chết trong lòng mình.”
“Cô gái kia nhất định rất đau khổ.” Vu Dương cũng thở dài.
“Đúng vậy, vô cùng đau khổ.” Nguyệt tiếp lời “Sau khi Tuyết yêu trở lại Băng Nguyên, ngày ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, có lẽ là sự đau khổ của cô ấy đã làm cảm động các vị thần, một ngày kia, từ trên trời có một khối băng giáng xuống, rơi xuống ngay trước mặt cô ấy, cô ấy nhìn trong chốc lát, phát hiện trên mặt băng lẽ ra phải chiếu hình bóng của mình lại dần hóa thành người mà cô ấy ngày nhớ đêm mong.”
Dừng một chút, Nguyệt còn nói: “Thật ra thì, từ lúc còn rất nhỏ, những người lớn tuổi trong tộc đã kể truyền thuyết này lại cho chúng em biết rồi, nhằm khuyên nhủ bọn em không nên lấy người ngoài tộc —- không phải tộc ta, tất sẽ hai lòng, mấy lời này, em nghĩ anh đã từng nghe thấy.”
Vu Dương hình như cũng không đồng ý, chỉ hơi cười một tiếng, không nói thêm gì.