“Mấy người không biết thủ cung là gì à?” Tham Lang nhìn chúng tôi, hơi bất ngờ: “Là con thằn lằn đó.”
Nói rồi lại chỉ Mão Tinh “Nhìn nè, mắt nó nè, trên ngón tay còn có giác mút* nữa, còn chưa đủ rõ à? Tôi dám nói lúc đánh nhau, nó còn có một cái lưỡi dài nữa”
(*giác mút: không biết giải thích sao nữa, mọi người để ý trên bốn bàn chân của thằn lằn có phần nhô và phình ra trên mỗi ngón chân để nó bám vào các mặt phẳng đó, cái đó chính là giác mút)
Mão Tinh cười khanh khách: “Anh trai ơi, anh muốn đánh nhau à?”
“Mão Tinh, bọn chúng cùng một phe, cả đám liên hợp lại để bắt nạt chị và em, đánh chết bọn chúng đi.” Nữ Sửu yếu ớt nói.
Tham Lang nghe thấy nó dùng một giọng nói lại nói hai cách nói chuyện khác nhau, không khoảng thời gian ngắn cũng không phản ứng kịp.
Mắt to của Mão Tinh đảo một vòng, Thẩm Thiên Huy đã thu tấm chắn lại, nhưng không hề có dáng vẻ gì là sắp lấy ra phù chú để đánh nhau cả, Vu Dương thì ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức, Lưu Hà thì ân cần nhìn anh, cũng không giống như sắp đánh nhau, mà tôi, Huyền Kỳ và Diệu Diệu thì nó không cần nhìn nữa, chỉ lướt qua rồi thôi.
“Anh trai, nghe nói anh là Thiên Cẩu à?” Mão Tinh cuối cùng nhìn về phía Tham Lang.
“Đúng vậy.” Tham Lang đắc ý gật đầu, lại hơi nghi ngờ: “Này nhóc thằn lằn, nhóc cũng đâu giống cái con quái thú mèo yêu hai đuôi kia, sao trở thành Thức Thần rồi mà còn có ý thức của bản thân? Hơn nữa, lúc con mèo kia đánh nhau vẫn cần Ngôn Linh sư chỉ huy, nhóc thì không, chẳng những không cần, xem ra nếu nhóc đánh nhau với Ngôn Linh sư kia cũng không thành vấn đề nhỉ.”
Mão Tinh lại cười: “Anh trai, lời của anh tôi nghe không hiểu lắm, chỉ là nếu không phải trước đây ông nội từng xuất hiện rồi cho tôi ăn một loại thuốc, chị ấy nhất định đánh không lại tôi.”
“Lợi hại dữ vậy à?” Hai mắt Tham Lang hơi sáng lên “Vậy bây giờ thì sao?”
Mão Tinh gật mạnh đầu “Giờ tôi vẫn vô cùng lợi hại, Vu Dương cũng bị tôi đánh bại đó thôi.”
“Tỉnh lại đi, cái đó mà là do nhóc đánh á?” Lời của nó khiến Huyền Kỳ bất mãn “Nếu không phải cái bà xấu xí kia dùng bọn tôi uy hiếp, lại giở toàn quỷ kế, làm gì đến phiên nhóc nói chuyện, không chừng đã sớm bị một mồi lửa làm cháy khét rồi.”
Mão Tinh bị nói trúng tim đen, vẻ mặt lập tức giận dữ đến đỏ bừng lên.
“Đừng nói nhảm với bọn chúng nữa, mau lên.” Giọng của Nữ Sửu càng yếu ớt hơn ban nãy.
“Đúng vậy, nhiều lời vô ích.” Tham Lang nói rồi, chủ động giơ móng vuốt xông tới.
Lần này, thân thủ của Mão Tinh nhanh nhẹn hơn ban nãy nhiều, chiêu thức cũng khác, nhảy lên nhảy xuống vô cùng linh hoạt, mấy lần còn bò lên tường, rồi lao xuống để tấn công.
Chúng tôi đều căng thẳng xem cuộc chiến, thầm cổ vũ Tham lang, Lưu Hà thì chẳng có hứng thú, xoay người chạy đi nghiên cứu thân thể của Nữ Sửu.”
“Hóa ra là thằn lằn tinh.” Huyền Kỳ nhìn một lúc, phát hiện Tham Lang và Vu Dương đều vô cùng kiêng kị đầu ngón tay đang phình lên của Mão Tinh, không nhịn được hỏi: “Các giác hút trên tay nó lợi hại lắm đúng không?”
“Có thể rất lợi hại.” Thẩm Thiên Huy cũng không chắc “Tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện, Mão Tinh lại áp sát mình vào vách tường, bò mấy bước rồi biến mất trong bóng tối.
Tham Lang không kiên nhẫn chậc một tiếng: “Sao kẻ nào cũng thích chơi trò ẩn núp vậy chứ, ê nhóc quỷ kia, nhanh ra đây, muốn đánh thì đánh cho thống khoái, đừng có làm rùa đen rút đầu.”
Không ai trả lời, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tham Lang than thở, xoay người nhìn xung quanh: “Mau ra đây mau ra đây, đánh không lại thì tạo kết giới bỏ chạy, nhanh lên cho tao còn về nhà, mắc công lại nghe người phụ nữ kia càm ràm.”
“Được rồi, tôi tới đây.” Tiếng nói vừa vang lên, Mão Tinh đã xuất hiện bên trái Tham Lang, Tham Lang vội đưa tay cản lại, không ngờ lại bị bốn ngón tay cảu Mão Tinh bám vào móng tay.
“Buông ra!” Tham Lang hoảng hốt, bay lên đá một cú vào bụng Mão Tinh.
Mão Tinh cũng không ham chiến, cười cười tránh qua một bên, bò lên tường rồi lại biến mất không thấy.
“Lăn ra đây!” Tham Lang gấp đến độ giậm chân, lại rống to, tiếc rằng Mão Tinh không rảnh để ý đến anh ta, không biết đang núp trong góc nào, không chịu hiện thân.
“Ông đây không đánh nữa, thật bực mình.” Tham Lang dứt khoát vung tay ra “Mấy người tránh ra, để tôi hủy hết cái phòng này, coi nó có chịu ra không.”
Nói rồi, anh ta vung móng vuốt cào vào một vách tường.
“Ối!” Ai ngờ, cú cào này chẳng những không thành công, ngược lại, anh ta phải che ngón tay kêu lên.
“Sao vậy?” Thẩm Thiên Huy vội nhìn sang.
Tham Lang buông tay ra, chỉ thấy mấy cái móng tay đều bị gãy, ngón giữa càng nghiêm trọng, rỉ ra máu.
“Tay tên nhóc này quả nhiên có độc.” Anh ta tức giận nói xong, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Lưu Hà nghe hỏi cũng vội chạy đến xem thử, vừa định nói gì lại bị một tiếng “Ôi” của anh ta xen ngang.
“Con hồ ly kia, cô cũng không giải được à?” Tham Lang không biết nghĩ đến điều gì, bắt lấy cổ tay Lưu Hà, nháy mắt liên tục.
“À…” Lưu Hà hơi sững sờ “Quả thật không có cách gì, không có mang thuốc, không giải được.”
“Ôi, ôi đau quá.” Tham Lang càng rên rỉ khoa trương hơn “Vu Dương bị thương, móng tay tôi cũng gãy rồi, tiêu rồi tiêu rồi.”
Vừa dứt lời, vài giây sau, tiếng cười khanh khách của Mão Tinh lại vang khắp phòng.
“Anh trai, tôi thấy móng anh dài quá nên mới cắt giúp cho đó.” Nó bò trên tường xuống, vững vàng đứng trên đất.
Tham Lang thấy nó, giận dữ nhào đến, thoạt nhìn cứ như là anh ta đánh bậy bạ, không có chiêu thức gì.
Mão Tinh thoải mái tránh né, cuối cùng lui đến bên tường, trong mắt lóe ra sự hung ác, há miệng, lè lưỡi ra, bắn về phía cổ họng của Tham Lang.
Trên mặt Tham Lang thoáng hiện lên vẻ vui mừng, chợt giơ tay lên, sau một ánh sáng màu bạc, Mão Tinh kêu thảm thiết che miệng lại, ngã trên đất không ngừng lăn lộn.
“Con bò sát kia, cho là ông đây không cách nào trị mi?” Tham Lang đắc ý buông tay xuống, bên trên vẫn có đầy đủ móng tay, cứ như anh ta chưa bao giờ bị thương, móng tay vừa dài vừa sắc bén.
Anh ta đi đến bên cạnh Mão Tinh, đá một cú lên bụng nó, cúi người đưa tay ra trước mặt nó: “Nhóc con, kiến thức quá ít rồi, không biết móng của anh trai đây là móng vuốt để kiếm cơm sao? Thấy rõ chưa, móng của anh trai không những có thể dài ra mà còn dài ra rất nhanh.”
Khuôn mặt Mão Tinh toàn nước mắt, mắt mở to đầy hoảng sợ, máu từ giữa mấy ngón tay chảy ra, nhìn kĩ trên đất, có một vật màu hồng hồng đang nằm đó, ngay đầu có phân thành hai nhánh, rõ ràng là nửa cái đầu lưỡi.
“Mọi người mau đến đây, xem Ngôn Linh sư kia còn ở đây không?” Sau đó, anh ta quay đầu gọi chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy nghe vậy thì chạy vội đến, cầm giấy vàng đã chuẩn bị sẵn trong tay dán lên người Mão Tinh, vừa niệm chú ngữ, dán thêm một cái Tù Linh Võng lên đỉnh đầu nó.
Mọi người vây xung quanh Mão Tinh, không bao lâu sau, hồn phách của Nữ Sửu bay ra, rơi vào trong Tù Linh Võng, co rúm lại, dáng vẻ như hấp hối.
“Tên nhóc này là thứ gì? Nói mau!” Tham Lang cao ngạo hỏi.
Nữ Sửu nhìn chúng tôi, hồn phách hơi biến hóa, thân thể không còn khô gầy nữa mà dần đẫy đà, biến thành dáng vẻ bình thường, chỉ là mặt mày cô ta quả thật rất xấu, gần như không thấy lông mày, mắt vừa ngắn vừa nhỏ, khóe mắt rũ xuống, mũi tẹt, môi vừa dày vừa trề ra, mặt mũi hầu như không có ưu điểm gì, trên mặt còn có một vết bớt màu đen.
“Mão Tinh à, bọn mày cũng thấy đấy, chỉ là một con thằn lằn thôi.” Cô ta khẽ mỉm cười, không hề trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
“Mày nghĩ bọn tao ngu à!” Tham Lang trừng mắt “Nó mà là thằn lằn bình thường? Là Thức Thần của mày mà còn giữ được ý thức?”
Nữ Sửu nhìn về phía Vu Dương, trong mắt đầy thù hận: “Tao không biết người kia là ai, cũng không biết hắn ta trông thế nào, nhưng trên người hắn ta có thương tích, nói là do Vu Dương ban tặng, đồng ý để tao lấy Di Thiên châu và hoa sen, bảo tao mang theo Mão Tinh giúp hắn ta báo thù, bảo lúc khẩn cấp có thể giải phong ấn của Mão Tinh, tạm thời cho nó trở thành Thức Thần của tao,”
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Tao không rõ hắn ta làm cách nào để vào được Âm Phủ tìm tao, nhưng sau khi biết Vu Dương là ai, mọi chuyện đối với tao không quan trọng nữa. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Mão Tinh, tao gần như không tin nổi, dù là ở thời của tao, Cổ Thú cũng vô cùng hiếm thấy.”
“Cổ Thú?!” Mọi người hoảng hốt, gần như đồng thanh.
“Đúng, Mão Tinh là Cổ Thú.” Nữ Sửu gật đầu “Tao cũng rất kinh ngạc, mặc dù hình như nó còn thiếu sót nhưng cũng xem như gần luyện thành rồi. Là một quái thú, Mão Tinh thực sự không kém, lại có thể phân thân, vì vậy lúc nó trở thành Thức Thần, nó không chỉ có ý thức của mình, còn có thể tùy ý hành động. Mà thực lực của tao lại không được như trước, nếu không, cũng không như bây giờ.”
Sau đó, cô ta lại nhìn chúng tôi rồi nói: “Di Thiên châu, Cửu Biện Huyết Liên, tao không hứng thú, dù sao, bảo vật cũng chỉ là lời đồn trong truyền thuyết, nhưng tại sao? Tao muốn báo thù, lại không được như nguyện, chỉ là, không cần vội, Vu Dương, hắn ta sẽ đến, hắn ta sẽ thay tao giết mày.”
Vừa dứt lời, cả căn phòng đột nhiên đung đưa dữ dội, cứ như có một trận động đất mạnh, mái nhà trên đầu đều rơi xuống liên tục, mặt đất cũng dần xuất hiện khe nứt.
“Kết giới bị rút lại rồi, phòng này sẽ sập ngay đó, mau đi ra!” Tham Lang hét lớn, dùng móng vuốt đập nát bức tường, lôi Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy gần đó lao ra ngoài, Lưu Hà và Diệu Diệu theo sau, Vu Dương không nói tiếng nào bế tôi lên, bảo “Nắm chặt” rồi nhảy một cái, tránh khỏi một tảng gạch lớn đang rơi xuống, rồi cưỡi mây bay ra ngoài.
Chân vừa chạm đất, đằng sau đã vang lên một tiếng động lớn, căn phòng không chịu được nữa sập xuống, cùng lúc đó, trong màn khói bụi, có thể nhìn thấy một bóng đen chợt lóe lên.
Vu Dương căng thẳng, lập tức bỏ tôi lại, tung người nhảy theo.
Thẩm Thiên Huy chạy theo hai bước, muốn gọi anh lại nhưng hiển nhiên đã không kịp.
Không còn cách nào, chỉ còn cách đứng đây đợi. May là lúc này đã tối, khu này không ai qua lại, nếu lỡ có ai thấy chúng tôi người đầy thương tích, máu loang lỗ chắc sẽ đưa đến không ít phiền toái.
Khoảng chừng năm phút sau, Vu Dương mang theo sắc mặt âm trầm trở lại, nhất định là không có thu hoạch gì.
Trên đường trở về, khí trời rất tốt, ánh trăng sáng ngời, xung quanh tương đối yên lặng, tôi tận hưởng không khí mát mẻ, cảnh tượng mới ban nãy cứ xuất hiện trong đầu, cảm thấy cứ như vừa trải qua mấy đời.