Tôi đau đến mức ngẩng đầu lên cũng thấy khó khăn, không nói nên lời, che ngực, há mồm thở dốc.
Huyền Kỳ luống cuống, đẩy mạnh vị trí mà cô ta vừa chỉ ban nãy, nhưng hiển nhiên, cửa vốn được mở ra, giờ đã bị đóng lại.
Cô ta lạnh lùng nhìn từng hành động của chúng tôi, bên môi nở nụ cười đùa cợt nhợt nhạt, đưa tay cầm lấy chủy thủ trên vai.
Tay của cô ta tái nhợt gầy gò, cứ như chỉ có một lớp da mỏng bao quanh xương ngón tay, tay vừa đụng phải chuôi chủy thủ, khói xanh lập tức lượn lờ bay ra, cô ta cũng chẳng để ý, cầm chặt rồi nhổ mạnh ra. Không có chủy thủ, vết thương ngay vai cô ta cũng chẳng chảy máu, chỉ có một cái lỗ đen ngòm, Phật châu ngọc đang vây quanh cái lỗ này, khảm sâu vào trên áo choàng, không ngừng xâm nhập, cứ như đang ăn mòn.
Cô ta cầm chủy thủ, đột nhiên đâm ngược lại vào trên vai mình, nhưng lần này mũi chủy thủ xỏ qua Phật châu ngọc đang dính trên áo choàng, khẽ nhúc nhích, Phật châu ngọc lập tức rơi xuống đất, sau đó, cô ta hất chủy thủ ra xa, dùng mũi chân gạt Phật châu ngọc ra.
Sau khi làm xong, có lẽ vì đau, tay cô ta phát run nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Trong mắt dù có Di Thiên châu nhưng cũng chỉ là một loài người bình thường, không hề biết chút pháp thuật, lại có thể sống đến tận bây giờ, đúng là một kì tích.”
Huyền Kỳ theo bản năng chắn trước mặt tôi nhưng chân tay vẫn luống cuống, không biết làm sao cho tốt.
Cô ta nhìn cậu, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói, muốn lấy ra Di Thiên châu, hoặc phải giết người có nó, hoặc phải móc mắt người đó ra. Tôi định nghĩ, cứ lấy Cửu Biện Huyết Liên trước đã, rồi cho các người chết thoải mái, chỉ là, hình như các người chẳng biết tốt xấu, như vậy, tôi sẽ cho cậu tận mắt nhìn xem tôi móc mắt người chị đang sống sờ sờ của cậu như thế nào.”
Cô ta dứt lời, tôi cảm nhận được thân thể Huyền Kỳ cứng đờ, cậu muốn nói gì nhưng cổ họng lại chỉ có thể phát ra vài âm thanh vô nghĩa.
Sức lực của cô ta rất lớn, khom lưng nắm lấy cổ áo của tôi, nhấc bổng tôi lên.
Chân tôi vẫn mềm nhũn, không hề có chút sức lực nào, nhưng để giảm bớt cảm giác hít thở không thông, tôi cắn răng, cố gắng đứng thẳng. Một đôi mắt dài nhỏ xuất hiện trong tầm mắt thôi, tròng trắng mắt ngả vàng, đầy tia máu, dưới mắt lộ ra chút da thịt, cũng khô héo tái nhợt như bàn tay cô ta.
Cô ta nhìn kĩ mắt tôi, dường như đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Bất kể là ai, khi đứng trong tình cảnh phải chọn lựa đều sẽ hi vọng mình có thể chọn đúng, vì vậy mà thường chần chờ, mà bây giờ, khoảng thời gian chần chờ này lại càng khơi dậy sự sợ hãi của tôi, bình thường tôi đã nghĩ đến vô số lần, dứt khoát chết là xong, xong hết mọi chuyện, nhưng khi mọi chuyện ập đến thật, tôi vẫn không tự giác run rẩy.
“Giờ biết sợ rồi à?” Tay của cô ta đặt ngay lông mày tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo nhưng động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi sự đau đớn sắp ập đến.
Nhưng ngay sau đó, không biết vì sao, cô ta chợt đẩy tôi ra, tôi không hề chuẩn bị nên không thể đứng vững, lại bị va vào vách tường, khiến cơn đau trên lưng vốn đã giảm bớt giờ lại càng đau kịch liệt hơn, tôi ngồi bệt xuống đất, xương cốt toàn thân đều đau. Tôi không nhịn được kêu khẽ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Mà ngay lúc tôi va vào trên tường, cả người đang nóng bỏng không chịu nổi, một tiếng “ầm” vang lên, lập tức kiến màn tay tôi ong lên, không nghe được gì nữa.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Vu Dương đang đứng gần đó, phần quần áo trên cánh tay phải hơi rách, hình như bị đả thương, trên bàn tay trái là một đốm Ảm Hỏa nhỏ.
Anh hẳn là không ngờ tôi lại đứng gần như thế, sắc mặt khẽ đổi, vội chạy đến đưa tay chạm vào cổ tôi.
Ngay lập tức, như có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, đau đớn nhanh chóng trở nên đỡ hơn, thính giác cũng dần trở lại.
“Mày….” Cô ta nhìn anh, vô cùng kinh ngạc.
“Mày là ai?” Vu Dương đứng thẳng, mặt không biểu cảm hỏi.
“Làm sao mày thoát được?” Cô ta hỏi ngược lại.
Kèm theo đó là tiếng mèo kêu khẽ, Diệu Diệu chạy đến, vây quanh tôi.
“Tượng gỗ thế thân.” Vu Dương khẽ cười “Không ngờ lần này, thứ giúp tao lại là một món đồ chơi của con nít.”
Tất cả mọi người đều nghe không hiểu, chỉ có Diệu Diệu đắc ý kêu một tiếng.
Thẩm Thiên Huy vẫn chưa tỉnh, Huyền Kỳ cũng không thể nhúc nhích nhưng Vu Dương đã đến, tôi không cần phải lo lắng nữa.
Cùng lắm thì tôi và anh cùng nhau chết tại đây. Ý nghĩ này làm tôi giật mình, gương mặt hơi nóng lên, sự sợ hãi ban nãy không còn lại chút gì.
Cô ta hừ một tiếng, nói: “Bất kể làm sao mày thoát ra được, nhưng phải cẩn thận đi, không phải có thói quen dùng tay trái à? Vừa rồi, chỉ cần lệch một chút, e rằng người yêu cảu mình đã không còn toàn vẹn rồi.”
Vu Dương hình như cũng chẳng buồn để ý, chỉ nhin tôi một chút, rồi không hề cử động nữa: “Rốt cuộc mày là ai, đứa nhóc này là ai?”
“Mày không biết tao, tao cũng không biết mày.” Cô ta nói, khiến người nghe không thể tưởng tượng nổi “Chỉ là, tao nhất định phải giết mày, sau đó, giết hết trên dưới toàn tộc của mày.”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Dương lập tức trầm xuống: “Tại sao?”
“Bởi vì đám người trong tộc của mày đều đáng chết!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Vu Dương nhìn cô ta một lúc, khẽ nắm chặt tay, thu lại Ảm Hỏa, không hề đề phòng đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Huy, cúi người, lục lọi trên người anh ta.
Cô ta không biết anh định làm gì nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm từng cử động của anh.
Lúc này là đầu thu, trời vẫn còn hơi nóng, trên người Thẩm Thiên Huy chỉ mặc một cái áo thun, không hề giống như đang giấu cái gì, nhưng sau khi Vu Dương lục lọi một lúc lại lấy ra được một thứ phát ra ánh sáng bạc lấp lánh, là bao tay được làm từ thân giáp của người cá.
Anh ung dung mang bao tay vào, hoạt động các đốt ngón tay: “Nào, để tao xem mày có bảnh lĩnh giết được toàn tộc tao hay không?”
Tôi phát hiện, cánh tay bị thương của anh mặc dù có thể nhúc nhích nhưng vẫn hơi bất tiện.
Cô ta cười, lấy một nắm giấy vàng, nắm chặt trong tay, hai tay tạo thành hình kì quái, lầm bầm bằng giọng vô cùng quái dị.
Đây chính là chú ngữ của Ngôn Linh sư à? Sẽ triệu hồi được quái vật gì tới đây?
Vu Dương vẫn bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng chờ.
Trong phòng bỗng nổi lên một cơn gió, mấy cây nến lập tức được thắp sáng, ngọn lửa thẳng tắp, sau đó, TV đột nhiên bị nổ tung, Mão Tinh mở lớn hai mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích, mấy mảnh kiếng bể làm mặt nó bị thương vài chỗ.
Sau tiếng nổ mạnh, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, chú ngữ của cô ta cũng càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe được nữa.
Chừng mười mấy giây sau, gió dần nhỏ lại, miệng cô ta cũng không còn nhấp nháy nữa, bỗng dưng một luồng ánh sáng bạc xuất hiện, nếu không phải Vu Dương kịp thời né tránh, e rằng đầu của anh đã bị chém trúng.
Cô ta nhắm mắt lại, dường như đã nhập định, trước mặt cô ta là một người đàn ông cao lớn mặc quần áo của người dân tộc thiểu số, chân trần, ánh mắt hung ác, cầm theo một thanh đao dài, không hề ngừng nghỉ chém về phía Vu Dương.
Vu Dương qua lại tránh né, không nóng nảy đánh trả mà như đang tìm kiếm thứ gì.
“Cầm lấy, rôid trốn đi.” Không bao lâu sau, anh đá một cái, đưa chủy thủ ban nãy bị ném đi đưa lại cho tôi.
Tôi vui mừng, cầm chặt chủy thủ như một cây cỏ cứu mạng.
Gian phòng không lớn lắm, trang trí đơn giản, không hề có đồ vật cản trở, Vu Dương cố gắng dụ người đàn ông kia ra một góc tường, nhưng dù vậy, trên mạt tôi vẫn bị gió mạnh chém ra từ cây đao làm đau.
Người đàn ông này thân hình to lớn chừng một thước chín, cơ bắp cuồn cuộn nhưng lúc đánh nhau lại không hề rề rà, động tác đơn giản mà hiệu quả, công thủ rõ ràng, đao linh hoạt như một con rắn bạc, tay phải của Vu Dương lại đang bị thương lại bị ép sát, nhất thời anh cũng không có cách nào.
Tôi thầm nóng lòng, cũng không thể làm gì, lại không dám động vào Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy, Diệu Diệu thấy tôi không sao thì ngồi bên cạnh, trợn tròn mắt tập trung xem cuộc chiến.
Đánh một lúc, thấy Vu Dương vẫn không thể chiếm được thế thượng phong, tôi càng gấp gáp, tìm cách giúp anh, vừa ngẩng đầu, tôi lại người phụ nữ kia đứng ngay trước mặt, tôi nghĩ nghĩ, vội tìm Phật châu ngọc.
May là Phật châu ngọc chỉ bị đẩy ra một chút, không phải rất xa, tôi vừa quan sát phản ứng của cô ta, vừa đến gần, cẩn thận lấy đi.
Diệu Diệu không biết tôi định làm gì, ở sau lưng tôi khẽ gọi một tiếng.
“Suỵt!” Tôi hết hồn, ra hiệu bảo cô ấy im lặng, lúc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện cô ta không hề nhúc nhích.
Không được để bị phát hiện, không được để bị phát hiện. Tôi thầm cầu khẩn trong lòng, đưa chủy thủ ra, từ từ kéo Phật châu ngọc về phía mình. Phật châu chạm vào chủy thủ, phát ra ánh sáng vàng kim, mà người phụ nữ kia thì vẫn đứng không nhúc nhích, hình như không hề biết bất cứ chuyện gì.
Bên kia, Vu Dương và người đàn ông cao lớn kia vẫn đánh khó phân cao thấp, trên người mỗi người đều có vài vết thương nhẹ.
Thẩm Thiên Huy nói, Thức Thần là do Ngôn Linh sư điều khiển, như vậy, cô ta hẳn đang điều khiển Thức Thần, không rảnh chú ý đến tôi, nếu thừa dịp đánh lén, có lẽ sẽ thành công.
Tôi nghĩ đến đây, liền vòng Phật châu ngọc vào chủy thủ, đâm mạnh vào giữa lưng cô ta.
Nhưng ai ngờ, giống hệt như lúc tôi định đâm Lưu Hà, mũi chủy thủ còn chưa đụng phải áo choàng đen kia, đã có một cỗ sức mạnh đánh văng chủy thủ, còn đẩy tôi va vào vách tường. Cũng may, cơn đau lần này đỡ hơn lần trước nhiều, chỉ là gây ra âm thanh không nhỏ, ngay cả Diệu Diệu cũng hoảng cả hồn nhảy dựng lên nhìn tôi.
“Đừng có làm loạn, trên người cô ta có kết giới, không thể làm cô ta bị thương được đâu.” Vu Dương “chậc” một tiếng, cau mày nói lớn.
Tôi bị anh nói thế thì hơi ngại ngùng, rõ ràng là muốn giúp lại phát hiện mình giúp không đúng, không hề có tác dụng gì.