Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 5: Chó khổng lồ ăn thịt người

Cái bóng mờ mpừ chập chờn dưới ánh nến dần trở nên rõ ràng, thoạt
nhìn hình như là một chàng trai trẻ tuổi, mặc quần áo màu quân đội sẫm
màu, cúi đầu thật thấp, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó trong thùng
rác, thế nhưng thùng rác này vừa mới được dọn dẹp xong, không có đồ gì
bên trong, anh ta chỉ đào đào hai cái đã dừng lại, sau đó từ từ xoay
người.

Mấy hồn ma xấu xí đến đâu, tôi nghĩ mình cũng đã gặp qua không ít,
thế nhưng sau khi gặp được anh ta, tôi vẫn cảm thấy bụng dạ khó chịu.
Trước đó tôi cứ cho rằng anh ta đang cúi đầu thật thấp, giờ nhìn ngay
trực diện mới phát hiện, hóa ra anh ta chẳng có đầu, trên vai chỉ có một đoạn cổ rất ngắn, đoạn đứt gãy kia vô cùng bất quy tắc, da thịt nhiều
chỗ bị bong ra, có nhiều nơi còn có dấu răng, hình như là bị một loài
thú hoang nào đó cắn đứt.

Xem ra đây chính là cái bóng đứng phía sau Huyền Kỳ mà chúng tôi đã
thấy đêm Thanh Minh, cũng chính là quỷ không đầu đã được nhắc đến trong
bài viết trên web trường.

Tuy không có mắt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn chăm chú vào chúng tôi.

“Đầu của tôi đâu? Có thấy đầu của tôi không?” Giọng nói của anh ta rất trầm, rầu rĩ, nghe cứ như phát ra từ bụng.

Huyền Kỳ liên tục lắc đầu, đột nhiên giơ tay, ánh sáng vàng trên Phật châu ngọc lập tức lóe lên, chiếu khắp cả phòng.

Quỷ không đầu nhìn thấy luồng ánh sáng vàng kia, hơi co lại phía sau
một chút, khàn giọng quát to một tiếng, rồi đứng lên, xông về phía Huyền Kỳ đang ngồi trên salon.

“Đầu của tôi đâu? Ai lấy đầu của tôi?” trong giọng nói tràn ngập sự oán hận và bất an.

“Không phải tôi lấy.” Huyền Kỳ cắn răng nói, sau đó đẩy mạnh lồng ngực của anh ta.

Gần như cùng lúc, chủy thủ trong tay tôi cũng đâm vào cánh tay anh ta.

Một tiếng thét thê lương vang lên, khiến tai tôi cũng phát đau, xung
quanh quỷ không đầu chợt có một luồng khí đen dâng lên, lúc mờ lúc ảo
nhưng anh ta lại không hề lùi về sau lấy một bước.

Đó là một hồn ma không có thật thể, chủy thủ cũng không hề đụng phải

bất cứ thứ gì, chỉ là dường như có một cỗ sức mạnh khiến tôi vừa đâm một nửa thì đã không thể tiếp tục đâm sâu vào.

“Thẩm Thiên Huy, mau đến giúp!” Tay Huyền Kỳ cũng cố sức đẩy một cái, quay đầu kêu lớn “Nó hút chặt lấy tôi, tôi không nhúc nhích được.”

Tôi nghe cậu nói thế, không khỏi hoảng hốt, rút chủy thủ ra muốn đến
giúp kéo tay cậu ra, nhưng dù cố hết sức, lực hút kia lại vô cùng mạnh,
dù hai chúng tôi cố sức thế nào cũng không thể làm được gì.

Diệu Diệu nhảy lên, thử nhào tới mấy lần nhưng đều đi xuyên qua quỷ
không đầu kia, gấp đến độ xoay vòng quanh chân chúng tôi, lại kêu meo
meo gọi Thẩm Thiên Huy đang khó xử, tay anh ta cầm giấy vàng, ném cũng
không được mà không ném cũng không xong.

“Đừng có lộn xộn.” Vu Dương nói với chúng tôi, vừa kéo Thẩm Thiên
Huy, nói nhanh: “Trước hết khoan hãy tách họ ra, để anh ta bình tĩnh một lúc, tôi có lời muốn hỏi.”

Thẩm Thiên Huy gật đầu, lầm bẩm ném đến một phù chú: “Có gì nói mau,
chỉ có thể áp chế tạm thời, sau khi hết hiệu lực lệ khí sẽ càng mạnh.”

Sau khi phù chú bay đến cũng không hề bám vào người anh ta, mà chỉ
bay bay trong không trung, sau đó bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng
xanh, bao quanh quỷ không đầu, mà dưới ánh sáng đó, quỷ không đầu cũng
dần yên tĩnh trở lại.

“Cậu chết ra sao?” Vu Dương hỏi.

Quỷ không đầu im lặng một lúc, mới buồn bực nói: “Nó cắn đứt đầu tôi.”

“Ai?” Vu Dương lại hỏi.

Anh ta yên lặng, thân thể khẽ run, hơn nữa vừa run rẩy, anh ta còn
kéo lấy cánh tay Huyền Kỳ đang bị dính chặt trên lồng ngực mình. Huyền
Kỳ không những không cách nào rút tay về mà còn nhắm hai mắt lại, tròng
mắt dưới mí mắt không ngừng chuyển động.

Chuyện gì đây? Tôi hơi bối rối, thậm chí còn sợ hãi, lẽ nào, quỷ
không đầu này cũng giống như Hòe tinh nuôi Thi yêu, muốn câu hồn phách
của Huyền Kỳ?

“Đừng chạm vào cậu ấy.” Vu Dương cản cánh tay đang định kéo lấy Huyền Kỳ của tôi “Không sao đâu, chỉ giống như mộng du, nếu lúc này đánh thức cậu ấy dậy, lỡ hồn phách có mất đi sẽ không thể tìm được.”

Tôi cũng không dám động đậy nữa, chỉ có thể nhìn Huyền Kỳ cứ thế đứng tại chỗ run lên, vẻ mặt sỡ hãi càng lúc càng rõ ràng, răng cắn chặt môi dưới đến sắp bật máu, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Nó cắn đầu tôi.” Quỷ không đầu lại nói lại những lời này “Tôi đang ngủ, nó ném tôi qua một bên, cắn đứt đầu. Đầu tôi mất rồi.”

“Nó ở đâu?” Vu Dương hình như cảm thấy có cái gì không đúng, kéo tôi hơi lui về sau một chút.

“Hổ Sơn…chó….” Nói xong mấy chữ này, thân thể anh lắc lư dữ dội, sau
đó xung quanh càng có nhiều khí đen dâng lên, gần như bao phủ lấn át cả
phù chú mang ánh sáng xanh.

Vẻ mặt Vu Dương hơi biến sắc, vội nhảy lên, đá văng quỷ không đầu ra, rồi lại kéo Huyền Kỳ trở về, đồng thời nhanh chóng lui về sau: “Thẩm
Thiên Huy, mau!”

“Mọi người cẩn thận!” Thẩm Thiên Huy vừa kêu vừa ném một phù chú ra: “Thiên Lôi chấn chấn, hoành tảo bát hoang, tán!”

Quỷ không đầu còn chưa kịp đứng vững đã bị dán phù chú, lập tức phát
ra tiếng kêu dài, thân thể co rúm lại, khí đen lúc đậm lúc nhạt, sau đó, một luồng ánh sáng chói chang lóe lên, bên tai có tiếng ùng ùng gần
trong gang tấc.

Một lúc sau, trong phòng mơ hồ có một mùi khó chiệu, khí đen quanh
quỷ không đầu cũng tiêu tán, quỷ không đầu dần mờ đi rồi biến mất.

Đèn huỳnh quang hơi chớp sau đó bật sáng, tất cả các thiết bị điện
lại hoạt động trở lại, so với sự yên tĩnh ban nãy, lúc này căn phòng đã
có sinh khí hơn, mọi người giờ mới có thể thả lỏng.

Huyền Kỳ sau khi bị kéo về đã tỉnh táo lại, sau đó liền nằm trên đất
không ngừng nôn ra, dường như đang cố ói hết tất cả những thứ trong dạ
dày.

“Cậu thấy cái gì?” Vu Dương hỏi “Có phải tình cảnh trước khi kẻ đó chết không?”

Huyền Kỳ khoát khoát tay, vừa nôn khan thêm hai cái, thở hồng hộc lau đi nước mắt và mồ hôi, che miệng, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh súc miệng.

“Xem ra là bị dọa không nhẹ đâu.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.

Khoảng năm phút sau, Huyền Kỳ mới lần nữa trở lại phòng khác, sắc mặt cậu trắng bệch, ngồi xuống ghế salon, nhấp một ngụm nước nóng do Thẩm
Thiên Huy đưa đến, bình tĩnh lại mới nói: “Có lẽ là trí nhớ của cậu ta
trước khi chết. Tôi thấy được cậu ta đang ngủ, bị thứ gì đó cắn vào cổ,
sau đó thì không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, sau đó thứ
kia cắn đứt đầu cậu ta kéo cậu ta xuống dưới chân núi….”

Nói đến đây, cậu lại dừng lại đột ngột, có thể thấy tay cậu đang phát run.

Huyền Kỳ liếc tôi một cái, lúc cậu lên tiếng trở lại, hai răng đều như va vào nhau: “Sau đó….sau đó….nó gặm đầu cậu ta.”

“Gặm?” Tôi không hiểu ý cậu lắm.

Huyền Kỳ nhắm chặt hai mắt, tựa hồ rất không muốn nhớ lại, cắn răng
gật đầu: “Đúng, là gặm. Trước hết là cắn đứt hai lỗ tai, sau đó là lỗ
mũi, rồi cắn nát môi, đập bể xương quai hàm, lôi lưỡi ra…..”

“Được rồi, đừng nói.” Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, không kiềm được cắt ngang lời cậu.

Cậu lại uống thêm mấy ngụm nước lớn, hít sâu mấy lần, há miệng run
rẩy nói: “Thật đáng sợ, thật dã man, mấy thứ này đều diễn ra khi cậu ta
vẫn còn đang hoàn toàn tỉnh táo, nếu như tôi là cậu ta, chắc cũng biến
thành lệ quỷ.”

Quả thật đáng sợ. Tôi lạnh cả người, nghĩ thầm, may là từ nhỏ đến lớn chúng tôi đã thấy mấy thứ này không ít, nếu không chắc tinh thần của
Huyền Kỳ đã hỏng mất rồi. Tôi nhìn sang Thẩm Thiên Huy bên cạnh, vẻ mặt
của anh ta cũng không đành lòng.

“Có thấy thứ gì tha cậu ta ra ngoài không?” Vu Dương không hề có gì kì lạ, tinh thần vẫn hết sức trấn định.

Huyền Kỳ “ừm” một tiếng: “Nhìn dáng vẻ giống như một con chó, rất
lớn, vô cùng lớn. Cậu ta vẫn lục tung mấy cái thùng rác là để tìm đầu
của mình.”

“Chó? Là loài chó gì? Bạch Hổ đâu? Sao lại không xuất hiện? Anh ta cứ để yên như vậy à?” Thẩm Thiên Huy có hơi khó hiểu.

Huyền Kỳ lắc đầu, ngồi lọt thỏm trên ghế salon, không nói gì.

Diệu Diệu đến an ủi, khẽ kêu một tiếng, cọ cọ vào cánh tay đang thả lỏng của cậu, tựa sát vào gần người cậu.

Trong cái sân nhỏ mà chúng tôi đụng phải Hòe tinh, tôi từng trơ mắt
nhìn một người đang sống sờ sờ bị bóp chết, cho nên tôi có thể hiểu cảm

giác của Huyền Kỳ, chỉ là tôi hơi nghi ngờ, tại sao lần này người thấy
tình cảnh này lại là cậu mà không phải người có Di Thiên châu trong mắt
như tôi đây.

“Đây không phải là ảo giác được tạo ra mà là trí nhớ.” Vu Dương nghe
thấy câu hỏi của tôi thì trả lời “Huyền Kỳ và cậu ta có từ trường hợp
nhau, tay Huyền Kỳ lại chạm lên người cậu ta nên mới thấy được.”

“Cậu ta…hồn phi phách tán rồi à?” Huyền Kỳ lúc này mới bình tĩnh được một chút.

Thẩm Thiên Huy gật đầu.

“Đối với cậu ta mà nói, hồn bay phách tán hẳn đã là kết quả tốt nhất
rồi.” Vu Dương nhàn nhạt nói “Chỉ cần một ngày không tìm được đầu, tâm
nguyện của cậu ta sẽ không thể nào có thể hoàn thành, cũng khó mà đầu
thai chuyển thế, trong quá trình tìm kiếm cái đầu, lệ khí sẽ càng ngày
càng nặng đến không thể khống chế, càng phát triển, sẽ đến mức muốn đi
chặt đầu người khác, dùng làm vật thay thế.”

“Có thể thay thế à?” Huyền Kỳ hỏi.

Vu Dương cừoi cười: “Tất nhiên là không thể. Sau khi chặt đầu người
khác, chính cậu ta cũng sẽ phát hiện đó không phải đầu của cậu ta, Đến
cuối cùng, hành động này sẽ dẫn quỷ sai đến, đánh cậu ta vào địa ngục A
Tỳ, trọn đời không được siêu sinh. Thay vì đến lúc đó lại hại người hại
mình, cứ như bây giờ lại càng thống khoái hơn.”

“Thế nhưng thứ đã ăn mất đầu cậu ta, rốt cuộc là gì?” Thẩm Thiên Huy
vẫn còn nhiều điều khó hiểu “Sư công sao lại muốn gọi chúng ta về?”

“Có lẽ ông đã phát hiện điều gì.” Tôi nói “Xảo Tượng Bạch Hổ gần đây có liên lạc với mọi người không?”

Nói đến đây, Vu Dương nhíu mày: “Tôi đang định nói cho mọi người
biết, thật ra thì khoảng Thanh Minh, tôi có từng đi ngang qua đó, nhưng
anh ta lại không có ở đó, tôi cũng không phát hiện ra điều gì lạ nên mới đi. Sau khi trở về tôi cũng từng liên lạc thử nhưng không được đáp lại. Theo tình hình hiện tại, có lẽ là chuyến này nhất định phải đi rồi.”

“Vậy không bằng chúng ta đi càng sớm càng tốt thôi.” Huyền Kỳ đề nghị.

Vu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Không, cứ dựa theo kế hoạch, đầu tháng tám hẵng đi. Quỷ không đầu khi còn sống có lẽ sinh sống ở gần
đây, cho nên trước khi chết mới quay lại đây, hơn nữa lại gặp phải Huyền Kỳ, đối phương khẳng định không ngờ tới trên đời có chuyện trùng hợp
như thế. Nếu lần này đối phương đã bố trí tốt cạm bẫy, nếu chúng ta đi
sớm sẽ càng dễ bứt dây động rừng, chúng ta cứ tương kế tựu kế, không
chừng sẽ có thu hoạch.”