Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 11: Hề Nang trở về

Tham Lang nói rồi, ném chủy thủ qua, sau đó thở dài: “Cũng được, mạng gì cũng là mạng thôi, cô không cần phải chạy, chúng ta ở đây chờ xem,
có gì cứ việc liều mạng. Chỉ là, nếu hôm nay tôi chết, thì quả là đáng
tiếc cho một thân thể dùng tốt như thế.”

Tôi ngượng ngùng cười một tiếng, nhận lấy chủy thủ, trên mặt tôi toàn là máu đen sềnh sệch hôi thối, chùi mãi mà không xong, tôi định đi đến chỗ bụi trúc, xem có thể chùi được không, nhưng vừa động đậy đã thấy từ
trong rừng trúc có một bóng đen.

Lẽ nào là kẻ nuôi Đào Khuyển?

Tôi cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn xem người đó là ai, bóng đen kia hình
như cũng biết ý nghĩ của tôi, chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.

Đó là một cô bé chừng ba bốn tuổi, da dẻ trắng như tuyết, trông rất ưa
nhìn, trên người mặc áo ngắn bằng tơ lụa, bên dưới mặc quần cùng màu dài đến đầu gối, tóc cột hai đuôi có thắt bím, được cố định bằng sợi dây
buộc tóc màu đỏ tươi.

Hề Nang, lại là Hề Nang! (nhân vật phản diện sống dai nhất truyện :v)

“Chúng mày ở cửa nhà tao làm gì đấy?” Nó đứng dưới ánh trăng cách tôi không xa, nghiêng đầu, cười hì hì nói.

“Mày nghĩ sao?” Tham Lang nghiêng người, dùng cánh tay đã mất hết sức lực chống xuống đất, gằn giọng nói.

Hề Nang tròn mắt, ra vẻ kinh ngạc: “Tên này thật kì quái, đây là nhà tao,
tao đến đây tất nhiên là về nhà rồi. Còn chúng mày, lén la lén lút, chắc chắn không có việc gì tốt.”

Sau đó, nó lại quay sang nhìn về phía Đào Khuyển: “À, hình như là chó giữ nhà của tao, chúng mày bắt nó ra đây à?”

Tham Lang “hừ” một tiếng, không trả lời.

hề Nang từ từ bước đến cạnh Đào Khuyển, nhìn tới nhìn lui một lượt: “Chết rồi? Bọn mày giết à?”

“Bọn mày đánh chó cũng nên nể mặt chủ chứ, huống chi đây còn là ngay
trước cửa nhà người khác.” Hề Nang không hề tìm cách ra tay, chỉ không
ngừng quan sát phản ứng của Tham Lang.

Tham Lang đổi tư thế, khiến đối phương không thể nhìn thấy cánh tay bị Đào Khuyển cắn của mình, còn Hề Nang, không biết là vô ý hay cố ý mà cứ không ngừng đi tới đi lui.


“Nếu nuôi chó thì nên trông nó cho tốt.” Tham Lang còn nói “Chó dữ làm người khác bị thương, chết không đáng tiếc.”

Hề Nang bật cười: “Nghe mày nói, ngược lại là do tao không phải, mày nói
vậy, tao lại càng muốn nói rõ ràng với chủ nhân của mày, sao lại để cho
vật nuôi của mình giương oai trên địa bàn người khác.”

“Muốn gì thì cứ nói với tao là được.” Tham Lang xê dịch thân thể đến chắn trước mặt tôi.

Hề Nang nhìn anh ta một lúc, hình như không hề phát hiện thấy cái gì không đúng, đôi mắt đảo mấy vòng, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên
vô cùng hòa hoãn: “Tham Lang, mày tên là Tham Lang à? Về chuyện của mày
và Thiên Khu tao cũng có biết một ít.”

“Mày cũng chỉ biết một ít thôi.” Tham Lang liếc nó “Khi đó, mày chắc còn chưa ra đời đâu.”

Hề Nang cũng không buồn bực, lại gật gật đầu: “Đúng vậy, khi đó tao quả
thật còn chưa ra đời, những chuyện này cũng là nghe người khác kể lại
chứ không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng tao vẫn vô cùng khâm phục sự
trung thành giúp chủ của mày.”

Nghe thấy thế, trong lòng tôi bỗng có dự cảm bất thường — nó muốn nói gì? Nó có mục đích gì? Ý đồ của nó là gì?

Tham Lang hình như cũng nghi ngờ, không nói gì.

Hề Nang nói tiếp: “Vì bảo vệ Thiên Khu, mày bất chấp tính mạng của mình,
nếu là tao, tao cũng sẽ như vậy, bởi vì Thiên Khu đúng là rồng phượng
trong loài người, là một thiên tài hiếm có, có lẽ đối với mày cũng không tệ.”

Khích lệ xong, nó bỗng quay sang tôi hất cằm, giọng điệu
thay đổi: “Còn cô ta? Một đứa con gái vô tích sự, ngay cả việc tìm thân
thể cho mày cũng kéo dài lâu như thế, nếu không phải đúng lúc Tần Long
chết, có lẽ đến bây giờ mày cũng chỉ là một linh thể.”

Hóa ra nó muốn dùng kế ly gián.

Tham Lang nghe vậy, quay đầu lại nhìn tôi, vẻ khẩn trương trên mặt dần buông lỏng.

Tôi nhìn thấy trong mắt Hề Nang có một tia sáng nhỏ chợt lóe lên: “Tao
nghĩ, mày vốn đi theo một người xuất sắc như Thiên Khu, giờ đi theo cô
ta, nhất định là do tình thế bất đắc dĩ, vô cùng ngột ngạt đúng không?
Hay là…”

Câu nói kế tiếp, Hề Nang không hề nói ra, chỉ có ngón tay cái nho nhỏ trắng như tuyết, khẽ vẽ một đường trên cổ mình.

Tham Lang vô cùng kinh hãi, vừa lắc đầu vừa khoát tay: “Giết chủ?! Không được không được, sẽ bị trời phạt.”

“Ai kêu mày giết chủ chứ.” Hề Nang hướng dẫn từng bước “Tao có cách để cô
ta chặt đầu mày, cho mày đổi một vị chủ nhân khác lợi hại như Thiên Khu
vậy, mày cảm thấy sao?”

“Thật à?” Ánh mắt Tham Lang sáng lên,
nhưng lập tức tỏ vẻ hoài nghi “Chặt đầu xuống, thân thể kia chẳng phải
không thể dùng được nữa? Chưa kể, sao tao có thể tin mày.”

“Thân
thể thì mày không cần lo.” Hề Nang tỏ vẻ đã tính từ trước “Thân thể của
Tần Long không phải là thứ tốt nhất, ngoài việc có thêm mấy cái thân
giáp, còn dùng được gì nữa đâu? Tao có thể giúp mày đổi chủ nhân, cũng
có thể giúp mày tìm được thân thể tốt hơn thứ này trăm ngàn lần. Về phần mày có tin tao hay không, vậy thì dựa vào mày rồi, cho dù mày có muốn
trở về thành dạng linh thể tao cũmg đâu làm gì được mày.”

“Vậy cũng được.” Tham Lang khẽ gật đầu, bắt đầu ơi dao động.

Thấy vẻ mặt anh ta nhứ thế tôi không khỏi sợi hãi, vừa nghĩ vì sao độc của
Đào Khuyển còn chưa phát tác, lại nghĩ cách chạy trốn, nhưng không xong, tôi vừa nghĩ đến thôi đã bị Tham Lang bắt được.

“Anh….anh muốn thật à?” Tôi cảm thấy khó tin.

Tham Lang liếc tôi một cái, không nói gì cả, hình như đang có điều suy nghĩ.

“Sao hả?” Hề Nang mong đợi vô cùng “Tao nghĩ mày đã quá quen rồi, chắc không có hứng thú gì với sen chín cánh hay Di Thiên châu đâu nhỉ.”

Tham Lang lại gật đầu: “Nếu mày định cho tao hoa hay châu gì đó, tao nhất
định không thèm để ý, mấy thứ đó cũng không biết có tác dụng gì thật
không mà lại đi giành giật đến sứt đầu mẻ trán, không cần thiết, không
cần thiết.”

“Vậy mày nghĩ…” Hề Nang cẩn thận quan sát biểu tình của Tham Lang, hơi hi vọng.

Tham Lang không tỏ thái độ gì, chợt nhớ đến điều gì: “Mày có đá Nguyệt Sắc đúng không?”

Hề Nang không ngờ anh ta lại chuyển đề tài, sau khi sửng sốt liền tỏ vẻ
thăm dò: “Đúng vậy, sao hả, mày cảm thấy hứng thú à? Dễ thôi dễ thôi,
đợi đến lúc mày có chủ nhân mới tao sẽ cho.”

Tham Lang cũng cười
cười: “Cũng không phải là hứng thú, chỉ là cảm thấy tò mò, một tảng đá
nho nhỏ tầm thường như vậy, lại rất thức dụng. Đúng rồi, mày có nó từ
đâu vậy, tao nhớ không lầm thì nó là một vật của tộc Thần Thú.”

“Chuyện này….sau này sẽ nói cho mày biết.” Tham Lang bỗng dưng đề phòng, nhìn
khắp nơi, thúc giục:”Mày suy nghĩ sao rồi? Mày quyết định đi, tao không
có nhiều thời gian đâu, qua cơ hội này không còn cơ hội khác đâu.”

“Đây là chuyện lớn liên quan đến chém đầu, phải để người ta suy nghĩ chút
chứ, đừng có hối.” Tham Lang liếc một cái, rất bất mãn.

“Mày…” Hề
Nang cũng bắt đầu bất mãn nhưng lại không dám nói thêm điều gì, có lẽ là sợ chọc Tham Lang nổi nóng, ngay lúc nó không thể chịu được nữa thì câu nói kế tiếp đã khiến nó nuốt luôn mấy câu nói kế tiếp vào bụng.

“Suy nghĩ kĩ rồi thì cho tao biết kết quả với.” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ bóng đêm trong rừng trúc vang lên.

Ông trời phù hộ, Vu Dương rốt cuộc cũng tới.

Hề Nang giật mình, mặt lập tức trắng bệch, quay đầu định chạy nhưng đã bị Thẩm Thiên Huy dùng giấy vàng chặn đường lui.

“Tham Lang, trước hết hãy giúp tao đối phó bọn chúng đã.” Mghe thấy thế, Hề Nang cảm thấy Tham Lang chắc chắn không thể nhịn được sức hấp dẫn từ chủ nhân mới.

“Nhưng tao còn chưa suy nghĩ xong.” Tham Lang chậm rãi nói.

Vu Dương vung tay ném một vật ra: “Ăn cái này đi rồi nghĩ tiếp.”

Tham Lang đưa tay nhận lấy, đó là một bình sứ trắng nhỏ.

Lưu Hà cũng tới? Tôi nhìn xung quanh, không thấy cô ta, Diệu Diệu và Huyền
Kỳ cũng không ở đây, xem ra chỉ có hai người Vu Dương và Thẩm Thiên Huy

lên núi.

Tham Lang không hề nghi ngờ, dùng răng mở nút bình, hơi
ngửa đầu nuốt hết thuốc bên trong, sau đó lại “Á” một tiếng, nhảy dựng
lên, miệng há to, lè lưỡi hà hơi.

“Đây là cái quỷ gì? Tương ớt
hả?” Anh ta bị cay đến mức không ngồi yên được nữa, đứng lên đi qua đi
lại “Lần này tuyệt đối phải chặt hết đuôi của cô ta!”

Vu Dương cười cười: “Đã đỡ hơn chưa?”

“Aizzz, đừng nói nữa, đỡ rồi.” Tham Lang hoạt động chân tay, vui mừng trở lại,
sau đó bẻ bẻ mấy đốt ngón tay nghe “crắc crắc”, không hề có thiện ý nhìn về phía Hề Nang: “Con quỷ nhỏ kia, xem mày còn định đùa trò gì với
tao.”

Hề Nang bối rối mở to mắt: “Mày mày mày, mày không muốn thân thể mới à?”

Tham Lang khinh thường hứ một tiếng; “Nếu không phải ông đây bị Đào Khuyển
cắn, tao lười phải vờ làm kẻ ngốc mà dài dòng với mày, thân thể này có
gì mà hông tốt chứ? Thanh Loan nhà tao tuy là hơi vô dụng chút nhưng
không có gì không tốt hết.”

Anh ta vừa nói “Thanh Loan nhà tao”
vừa không quên xoay người vỗ vỗ vai tôi, cứ như để tôi quên mấy chữ “vô
dụng chút” kia đi, sau đó lại nói liên hồi: “Được rồi, đừng nói nhảm
nữa, tao vội lắm, nói đi, lão già kia là ai, Đào Khuyển là ai nuôi, đá
Nguyệt Sắc ở đâu, nói đi nói mau.”

Hề Nang đảo mắt loạn xạ, thấy
hôm nay không thể chạy được nữa, không khỏi ngồi xổm trên đất, giọng nói đầy tuyệt vọng: “Tao thật sự không biết người cho tao đá Nguyệt Sắc là
ai, kẻ đó lúc nào cũng dùng sương mù che kín toàn thân, với chút tu vi
của tao, thật sự không thể nhìn ra được gương mặt thật của kẻ đó. Kẻ đó
nói cho tao biết, Tần Long đã chết, trong thân thể này là Tham Lang, tao nghĩ mình đánh không lại nên muốn dùng mưu trí mà thôi.”

Tham Lang khinh bi cười thành tiếng: “Dùng mưu trí? Mày có à?”

Hề Nang nhắm hai mắt lại, nói: “Ông già kia là do Du Huyên hóa trang
thành, Đào Khuyển cũng là do anh ta nuôi, ông lão thật và Bạch Hổ đều
đang bị nhốt trong nhà tao.”

“Du Huyên?” Vu Dương nghe thấy thế thì nhướn mày “Du Huyên của tộc Khâm Phi?”