Huyền Kỳ chạy đi mở cửa, lúc trở lại, còn có người đàn ông cao ráo đã từng thấy trong phòng làm việc của chú theo sau.
“Xem ra là không sao rồi.” Anh ta gật đầu với tôi, nói “Tôi tên là
Thẩm Thiên Huy, tôi với Vu Dương là bạn của ông nội hai người.”
Tôi nhìn hai người họ, không biết nên nói gì, trong trí nhớ của tôi, ông nội hình như không có bạn.
Thẩm Thiên Huy nói tiếp: “Hai người gọi điện cho tôi sao? Xin lỗi, tôi không nghe máy được.”
“Nói cho chúng tôi biết là chuyện gì đang xảy ra.” tôi nói.
Anh ta không trả lời, đi đến cửa phòng sách, tinh tế nhìn lên khung cửa.
“Hẳn là đã rất mong manh rồi.” Vu Dương không biết từ lúc nào đã ngồi xuống chiếc ghế sau bàn đọc sách, thích ý dựa ra sau.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi nói lớn tiếng hơn một chút, lại hỏi.
Thẩm Thiên Huy ngẩng đầu, cười cười nói: “Đừng có gấp, lấy tấm da hồ ly kia ra trước đã.”
Tôi không nhúc nhích, trong lòng hơi bực bội, muốn thì cứ nói thẳng
ra đi, bày đặt úp úp mở mở, Huyền Kỳ lại không để bụng, cầm chiếc túi
kia nhanh nhẹn mở ra, Vu Dương đi đến, lôi cả bộ da hồ ly kia để ra mặt
đất, sau đó, tôi liền nghe tiếng hít sâu của Huyền Kỳ vang vọng bên tai.
Vừa cúi đầu nhìn, đầu tôi lập tức trống rỗng.
Bộ lông hồ ly kia rất lớn, dài khoảng chừng một mét. Lớp lông mang
ánh bạc xõa tung, sáng bóng, không hề có tạp sắc. Đuôi của nó trải dài
đến tận chân tôi, dường như dài gần bằng cả thân mình nó. Vu Dương trải
đuôi nó ra — chín cái. Có tới chín cái đuôi!
Lặng yên một lát, tôi thấy Huyền Kỳ bắt đầu lật lật mấy cái gốc đuôi, có lẽ là muốn tìm đường nối gì đó. Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là
không tin nổi.
“Đây là thật.” Vu Dương nói.
“Hồ ly chín đuôi?” Huyền Kỳ ngồi xổm xuống.
Thẩm Thiên Huy cũng ngồi xổm xuống, sờ sờ mấy cái đuôi “Đúng là hồ ly chín đuôi.”
Vu Dương ngồi xuống cái ghế sau bàn, nói: “Cứu Vĩ Hồ* tộc chính là
tộc lai giữa tiên và yêu. Lông của chúng có ba màu vàng, bạc và đỏ. Vàng là hoàng tộc. Bạc là tiên tộc. Đỏ là yêu tộc.”
Ngưng một chút, anh ta chỉ vào mu bàn tay mình, nói với tôi: “Cô đã
thấy hoa văn này rồi đúng không? Là biểu tượng của Cửu Vĩ Hồ tộc, trên
người mỗi con hồ ly đều có, truyền thuyết kể rằng trong kết giới mà bọn
họ sinh sống có một loại hoa sen kì lạ, chín cánh hoa đều đỏ sẫm như
máu, ngàn năm mới nở một lần, chỉ cần ăn một cánh hoa thôi là có thể
tăng thêm một trăm năm đạo hạnh.”
(*Cửu Vĩ Hồ: hồ ly chín đuôi)
Tôi nghe đến u mê, không biết nên có phản ứng gì.
“Đây….có phải là hoa văn mà chị nói không?” Huyền Kỳ đột nhiên hỏi tôi.
Tôi gật đầu, nhớ lại hoa văn đó trong đầu rồi vẽ đại khái ra.
Vu Dương nhìn sang, tiếp tục nói: “Đúng, chính là nó. Vốn là, truyền
thuyết chẳng qua chỉ là truyền thuyết, nhưng khoảng mười năm trước, quả
thật đã xuất hiện một đóa hoa như thế, cho nên để có được nó, kẻ thì uy
hiếp, kẻ thì đi trộm, có kẻ chém giết, còn định dùng quan hệ thông gia
gì đó. Chỉ là, Hồ tộc cảm thấy đây là Thần vật, không muốn động đến nó,
sau đó thì càng hỗn loạn.”
“Chiến tranh sao?” Huyền Kỳ cứ như nghe được chuyện gì thú vị lắm.
“Ừm, cũng không khác lắm.” Vu Dương gật đầu, “Dù sao lúc ấy cũng
tương đối náo nhiệt, lúc đầu Hồ tộc còn cố chịu đựng, kẻ nào đến thì
đuổi đi, nhưng sau khi Lang* tộc giết hại mấy con hồ ly trắng mới ít
tuổi đầu, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, trận hỗn chiến này dần
biến thành chiến tranh giữa sói và hồ ly.”
(*lang = sói)
“Bộ da này…” tôi cảm thấy anh ta hơi lạc đề rồi.
“Tôi đang định nói đây.” Anh ta xen ngang lời tôi, “Thế lực hai bên
ngang nhau, hai bên đều cùng tổn hại, hồ ly trốn đến nơi khác, không
biết làm thế nào lại bị ông cụ bắt được, dù sao, đóa hoa sen kia, lúc
này đã bị phong ấn lên bộ da này.”
Phòng sách lại yên tĩnh trở lại, mọi chuyện khó tin đều đến liên tiếp, trong đầu tôi đều loạn cả lên.
“Sao tôi lại không thấy chứ….” Huyền Kỳ lầm bầm.
“Cậu không thấy?” Vu Dương hơi biến sắc mặt, hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên quay qua nhìn chằm chằm tôi.
Tôi bị đôi mắt kia làm cho sợ hãi, “Làm gì vậy, đừng nhìn tôi kiểu đó.”
Anh ta không nói chuyện, đi đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn sát vào mắt tôi.
Khoảng cách gần như thế, đôi mắt kia càng lộ ra vẻ kì dị, đó là một
đôi mắt màu vàng kim không hề có tạp chất, bao bọc xung quanh con ngươi
đen nhánh hình thoi, xung quanh tròng mắt còn có một vòng đen mảnh,
khiến nó được giới hạn rõ ràng với tròng trắng.
Tôi ớn lạnh, vội vàng lùi về sau một bước, nghiêng đầu không dám nhìn nữa: “Anh làm ơn lấy cái kính sát tròng đó xuống đi, cái màu đó thật
đáng sợ.”
Cô vừa nói xong, sắc mặt anh ta liền thay đổi hoàn toàn: “Màu gì cơ?”
“Vàng, màu vàng kim.” tôi vừa nói vừa nhìn về phía hai người khác, muốn tìm kiếm sự đồng tình.
“Chị hoa mắt sao.” Huyền Kỳ lại là người đầu tiên phủ quyết “Rõ ràng là màu đen mà, giống hệt chúng ta.”
Hoa mắt? Tôi nhắm mắt, dụi dụi mắt, lại mở mắt ra, vẫn là màu vàng kim, dù đổi mấy góc nhìn, vẫn chỉ là màu đó.
Vu Dương kéo tôi: “Đúng là màu vàng sao?”
“Đúng vậy.” Tôi khẳng định, “Hơn nữa, con ngươi…ặc…không phải hình tròn….”
Anh ta bỗng buông tôi ra, đột nhiên cười rộ lên, sau đó nói với Thẩm
Thiên Huy: “Tôi biết ông cụ tại sao lại chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ
giúp đỡ họ rồi.”
Dừng một chút, nói tiếp: “Di Thiên châu trong mắt cô ấy.”
Lần này đến phiên sắc mặt Thẩm Thiên Huy biến đổi, thậm chí còn nói lắp: “Cô ấy…cô ấy….cô ấy….là Thiên Đồng* sao?!”
(*Thiên Đồng: đôi mắt của trời)
Vu Dương gật đầu, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
“Trong mắt Thanh Loan có vật gì à?” Huyền Kỳ cũng muốn nhìn thử.
“Là một vật quý giá trong truyền thuyết.” Vu Dương lại muốn nhìn mắt
tôi, đáng tiếc bị tôi né tránh “Nghe nói, đó là viên đá ngũ sắc còn sót
lại sau khi Nữ Oa vá trời*, có linh tính mấy ngàn năm, thích nhất là bám vào đôi mắt của sinh linh, người có đôi mắt như thế gọi là Thiên Đồng,
có thể thấy rất nhiều thứ vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường.”
(*tích Nữ Oa dùng đá ngũ sắc vá trời. Link tham khảo tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/N%E1%BB%AF_Oa#N.E1.BB.AF_Oa_v.C3.A1_tr.E1.BB.9Di)
“Bất kể là thứ gì, tôi không cần, lấy đi.” Tôi nghĩ, vật này cũng chẳng tốt lành gì, thể nào cũng đem phiền toái đến mà thôi.
Vu Dương bỗng bất ngờ túm lấy cằm tôi, buộc tôi nhìn anh ta, trong
mắt hơi nổi lên sát ý:”Muốn lấy Di Thiên châu ra, chỉ có hai cách. Hoặc
là tôi móc mắt cô, hoặc là tôi giết cô.”
Tôi cứng đờ, nhìn chằm chằm anh ta.
Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, anh ta liền buông tôi ra, xoay người nói: “Ông cụ này thật gian xảo, bắt tôi đồng ý không được làm các người bị thương, tôi có muốn làm chuyện xấu cũng không được.”
Thấy chúng tôi nghe không hiểu, liền nói tiếp:”Lang tộc tìm đến nơi,
hoa đang ở chỗ này của hai người cũng không phải bí mật gì, quá nhiều
người thèm muốn, tôi cũng không muốn xen vào, nếu chỉ là đoạt hoa, thì
chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao có thế nào cũng chẳng phải tôi làm
các người bị thương. Thế nhưng, trên người Thanh Loan có Di Thiên châu,
tôi không thể để cho bất cứ kẻ nào, với bất cứ lí do gì động đến cô ấy.
Viên châu đó, tôi nhất định phải có, mặc dù bây giờ không thể lấy được,
nhưng cũng không thể để nó rơi vào tay kẻ khác.”
“Muốn hoa chứ gì, cho luôn cũng được.” Huyền Kỳ nói mấy lời này, hiển nhiên là không hề suy nghĩ.
“Cậu suy nghĩ một chút xem, thứ nhiều người muốn như thế, ai dám
đường đường chính chính đến lấy chứ?” Thẩm Thiên Huy lắc đầu nói, “Muốn
lấy, cũng dùng cách lén lút, hơn nữa, chúng càng không thèm tìm cậu đàm
phán, chúng chỉ thích dùng vũ lực, chúng không tin cậu không có hứng thú với thứ này đâu.”
“Lang tộc lúc nào đến đây?” Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi.
“Vừa xô cửa đấy thôi.” Thẩm Thiên Huy chỉ chỉ khung cửa “Nhưng có phù chú mà ông cụ hạ ở đây, nên không vào được, dẫn dụ cô ra ngoài, lại bị
chủy thủ của cô dọa chạy biến.”
“Quả thật là phù chú?” Huyền Kỳ hưng phấn hẳn “Ông nội tôi lợi hại vậy sao?”
Thẩm Thiên Huy cười cười, trả lời qua loa.
“Nếu là vật của Hồ tộc, thì trả lại cho bọn họ.” tôi không hề có hứng thú với chủ đề “ông nội có phải một đạo sĩ lợi hại hay không?”.
“Tôi đã nói, trốn mất rồi, không tìm được.” Vu Dương nhún nhún vai.
Dự cảm trong tôi càng lúc càng mãnh liệt. “Vậy sẽ có rất nhiều yêu quái đến đoạt vật này?”
“Đúng.” Anh ta gật đầu, cười cười.
“Anh rất quen thuộc với yêu quái sao?” nghĩ đến cuộc sống không hề
yên bình sau này, tôi hơi nhức đầu, nói chuyện cũng bắt đầu thiếu suy
nghĩ, “Nếu không anh đi đàm phán với bọn chúng, nói chúng tôi không cần
cái này, để bọn chúng cầm đi tự chia đi.”
“Không thể.” Anh ta lại cười cười “Phần lớn yêu quái không tin con
người, bọn chúng sẽ không tin cô đưa cho chúng đồ thật đâu. Chưa kể, đây là bộ lông của trưởng lão Ngân Hồ, bên trong còn có Cửu Biện Huyết Liên (hoa sen máu chín cánh), hai thứ này đều là thánh vật của Hồ tộc, cô
tùy tiện đưa cho chúng, bọn chúng nuốt chửng hai người luôn.”
“Vậy cứ để bọn chúng đến đây ăn bọn tôi đi!” Mấy chuyện không thể
giải thích nổi này khiến tôi phiền não muốn chết, giọng nói cũng gay gắt lên: “Cuộc sống mà ngày ngày đều phải thấy yêu ma quỷ quái thật quá đủ
rồi, mấy thứ chết tiệt này không nên để ở chỗ chúng tôi, tôi không muốn
nhìn thấy chúng nữa, cứ để bọn chúng tới nuốt chửng bọn tôi luôn, nuốt
luôn đi! Xong xuôi rồi, mọi chuyện chấm dứt!”
Huyền Kỳ sợ hết hồn, muốn đến an ủi tôi, liền bị tôi đẩy ra: “Ông nội chỉ là một người bình thường, ông không phải cao nhân đắc đạo gì cả!”
Cơn giận của tôi càng lúc càng lớn, liền xoay qua Thẩm Thiên Huy, gần như muốn rống lên: “Còn anh nữa, mang anh bạn thích tỏ vẻ huyền bí này
của anh cút ra khỏi đây cho tôi! Ông nội không biết các người, cút đi!”
Vừa dứt lời, mắt bỗng hoa lên, tôi nhìn kĩ lại, Vu Dương đã biến mất.
“Anh ta….” Tôi đứng sững ở đó, một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được, cũng quên cả nổi giận.
“Anh ta không phải người đâu.” Thẩm Thiên Huy cười cười.
“Chứ là gì?” Hoang đường thật, tôi gần như muốn bật cười.
“Yêu quái.” Thẩm Thiên Huy nói, “Không biết là yêu quái gì, anh ta chả chịu nói.”
Huyền Kỳ cũng ngây người một lúc lâu, quay đầu hỏi tôi: “Chị khẳng định là thấy mắt anh ta màu vàng sao?”
Tôi gật đầu.
“Tôi tới tận hôm nay cũng mới biết mắt anh ta màu vàng kim đó chứ.”
Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ cũng rất muốn đến nhìn mắt tôi “Có Di Thiên châu
quả nhiên là khác biệt nha.”
Trong nháy mắt, tôi hoài nghi có phải mình xuyên không rồi không, đến một nơi kì quái nào đó, nhưng nhìn xung quanh, lại toàn là hoàn cảnh
mình quen thuộc. Ông nội rốt cuộc là ai? Trước kia, cuộc sống của ông
nội là như thế nào? Người vốn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn,
giờ lại trở nên xa lạ. Mà bây giờ, xuất hiện hai người kia, rốt cuộc là
ai? Nếu như tôi hỏi, bọn họ có chịu nói không? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
“Tiếp theo đây, mọi chuyện sẽ náo nhiệt lắm cho xem.” Vu Dương đột nhiên xuất hiện, khiến tôi và Huyền Kỳ sợ hết hồn.
Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ thấy mãi thành quen, nhìn tay phải đang nắm
thành nắm đấm của anh ta, liền hỏi có chuyện gì xảy ra. Anh ta mở tay ra cho chúng tôi xem, chỉ thấy trong tay anh ta có một con côn trùng có
cánh đã chết, toàn thân trong suốt, như làm từ thủy tinh, nếu nhìn không kĩ thì không thể nhìn ra.
“Vô Ảnh trùng của Lang tộc.” Anh ta phủi phủi con trùng kia quẳng
xuống đất, giẫm chân lên, nói: “Chạy thoát một con. Xem ra, chuyện Di
Thiên châu cũng không còn là bí mật gì rồi.”