“Dẫn cô ta ra ngoài.”
“Dạ, nhị thiếu, là muốn ném ra ngoài cho sói ăn sao?” Người giúp việc kia lớn mật hỏi.
“Người nào nói cho cô biết muốn ném ra ngoài cho sói ăn, vậy thì cô sống đủ rồi!” Thư Yến Tả nhướn mày, tức giận càng lớn.
Người giúp việc kia bị sợ đến quỳ xuống, đầu cúi trên đất run lẩy bẩy, không dám nói nữa, sợ mình bị ném ra ngoài cho sói ăn.
“Nhốt riêng cô ta một phòng, không có lệnh của tôi không cho phép người nào tới thăm, đưa cơm một ngày ba bữa bình thường.” Giọng Thư Yến Tả lạnh lùng mà uy nghiêm.
Hoắc Nhĩ Phi cũng cho rằng mình sắp chết, không ngờ một lần tới Hongkong thì đi thiên đường, thật không biết nên cười hay nên khóc, nhưng khi nghe người đàn ông ác ma kia nói không phải ném cô ra ngoài cho sói ăn thì ngây ngẩn cả người. Chỉ nghĩ thoáng qua, nói không chừng có thể người đàn ông ác ma kia muốn dùng phương pháp khác hành hạ cô. Trong lòng đau đớn tình nguyện chết đi!
Lập tức có hai người nữ giúp việc đỡ Hoắc Nhĩ Phi té xuống đất ra ngoài, nữ giúp việc khác vào phục vụ Thư Yến Tả tắm rửa, nhìn mắt phải anh như mắt gấu mèo, thịt chỗ cổ và máu nơi khóe miệng chảy ra còn có vết cào sau lưng, quả thực nhìn thấy mà ghê! Trong lòng đều toát mồ hôi vì cô gái kia: Lá gan cũng quá lớn, đây là lần đầu tiên nhị thiếu bị phụ nữ đánh thành như vậy, đoán chừng cô gái kia sống không lâu, bây giờ không kéo ra ngoài cho sói ăn, chỉ sợ nhị thiếu định dùng cách lợi hại hơn hành hạ cô ấy.
Tiền đồ đáng lo ngại!
Thư Yến Tả chịu đựng đau đớn trên lưng và cổ tắm xong, rồi kêu người giúp việc gọi bác sỹ kiêm bạn tốt duy nhất của anh Đoạn Tử Lang đi vào.
Đoạn Tử Lang và Thư Yến Tả là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có thể nói là hiểu rõ anh, cậu ta từng cảm khái die enda nle equ ydon mình tuyệt đối lên nhầm thuyền giặc, sao lúc đầu lại nghĩ đến học y, sau đó bị Yến cưỡng chế và dụ dỗ làm bác sỹ riêng, ôi! Đúng là thất sách!
Khi Đoạn Tử Lang nhìn thấy Thư Yến Tả bị đánh thành mắt gấu mèo, còn có đầy vết cào, thân thể cắn bị thương thì không khỏi chậc chậc thành tiếng, “Thật khó có, quá hiếm, lại còn có người đánh cậu thành ra thế này, ngàn đời có một! Cậu chắc chắn cậu thật sự là Yến? Không phải giả mạo?”
Thư Yến Tả lạnh lùng nhếch mắt phượng, “Cậu nói nhảm quá!”
“Này! Yến, người ta cũng quan tâm cậu! Cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu, thật thảm!” Đoạn Tử Lang lại tiếp tục thêm dầu thêm dấm.
Thư Yến Tả hoàn toàn hiểu rõ tính tình Đoạn Tử Lang, hai người từ nhỏ cùng cởi truồng mà lớn lên, đến bây giờ đã hai mươi lăm năm, nhiều khi vô cùng ăn ý, đó là bạn bè chân chính, chỉ có trước mặt bạn bè, anh mới thật sự buông lỏng, không cần lo lắng cái gì.
“Tôi đây đau sắp chết rồi, nhanh bôi thuốc cho tôi.” Thư Yến Tả chỉ vào chỗ bị cắn trên cổ nhìn mà giật mình.
Đoạn Tử Lang vừa chép miệng vừa lấy nước thuốc trong hòm thuốc theo người ra, giúp Thư Yến Tả rửa sạch miệng vết thương, cười híp mắt nói: “Xem ra răng sói của cô gái kia quá dài, trái lại rất hợp khẩu vị của tôi.”
Thư Yến Tả trợn mắt giận dữ nhìn bạn, “Đừng... Động tâm với cô ấy, cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi.”
Đoạn Tử Lang cười đến bỉ ổi, “Yến, cậu quả thật thích bị người ngược đãi, hạ miệng ác như vậy, cậu vẫn duy trì như thế, không giống phong cách trước kia của cậu! Nên là... Để cho người ném cô ta cho sói ăn!”
“Cậu dài dòng quá!”
“Cậu mới phát hiện à! Mỗi ngày tôi đều dài dòng, cậu cũng không phải mới biết tôi ngày đầu tiên.” Đoạn Tử Lang cười rất du côn, tay không nhàn rỗi, rất chuyên nghiệp đắp thuốc lên cổ Thư Yến Tả.