Nam Bút Tả Tiêu Thiên thấy đại sự đã sụp đổ, thế cùng lực kiệt bất giác buông tiếng thở dài, trong lòng vô cùng chán nản, hai khóe mắt của lão bất giác hai dòng lệ chầm chậm chảy ra.
Chu đại hiệp tính tình vốn nhân hậu trong lòng cũng hết sức buồn bã vội chắp hai tay lại nghiêm trang bảo :
- Phật dạy thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, bỏ giới đao xuống lập tức thành Phật, mong Tả huynh nghĩ lại.
Tả Tiêu Thiên chợt cất lên tiếng hú dài, bao nhiêu phiền muộn bực tức đều theo tiếng hú thoát ra ngoài trong lòng lão từ từ bình tĩnh trở lại cũng vội chắp hai tay, nét mặt nghiêm trang :
- Đa tạ hảo ý của Chu huynh nhưng tâm ta coi như đã chết rồi, ngày xưa hai ta tỷ võ luận kiếm đến nay đã hơn mấy chục năm rồi. Tả mỗ tuy bất tài cũng xin được lãnh giáo vài chiêu, nếu như tại hạ bất tài thua cuộc thì nguyện lấy cái chết để tạ tội với võ lâm thiên hạ, không biết ý Chu huynh ra sao?
Chu đại hiệp lớn tiếng đáp :
- Tại hạ phong kiếm quy ẩn ở tuyền lâm không muốn tỷ thí đã lâu. Tả huynh bất tất phải làm tại hạ khó xử như thế.
Tả Tiêu Thiên chợt cau đôi mày lạnh lùng cười bảo :
- Ha ha ha! Phong kiếm quy ẩn tuyền lâm, không muốn tỷ thí cao thấp đã lâu, vậy thì tại sao Chu huynh lại đặt chân đến hoang đảo cô tịch này của lão phu?
Chu đại hiệp bất giác đỏ mặt lặng im không đáp.
Tả Tiêu Thiên hừ lạnh một tiếng, cất giọng mỉa mai châm chọc :
- Không biết Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp danh chấn thiên hạ lãnh tụ quần hùng võ lâm không chịu động kiếm với Tạ mỗ mấy chiêu, hay là không dám tỷ võ luận kiếm với Tạ mỗ vậy? Quần hùng nghĩa hiệp cực kỳ phẫn nộ chỉ muốn ào lên xuất thủ.
Chu đại hiệp cười nhạt một tiếng rồi vung tay can quần hùng nghĩa hiệp.
Đặng Tiểu Nhàn thấy Nam Bút bức bách gia phụ mình, trong lòng nổi giận, cố gắng kìm nén bực tức vội chắp hai tay lại lớn tiếng đáp :
- Thỉnh vấn Tạ lão tiền bối, Tiểu Nhàn tuy bất tài cũng muốn thay mặt gia phụ giao đấu với người một trận, không biết ý lão tiền bối thế nào?
Chu đại hiệp đột nhiên trầm sắc mặt, thấp giọng nạt :
- Trước mặt Tạ lão tiền bối mà ngươi dám lộng ngôn thế ư?
Đặng Tiểu Nhàn đỏ mặt cúi đầu đứng qua một bên.
Đôi mắt của Tả Tiêu Thiên thoáng lộ tia nhìn kỳ dị, trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ:
“Hừ! Ta phải cho mi biết thế nào là nỗi khổ mất con, như vậy mới vơi bớt nỗi hận trong lòng ta, tiểu tử này võ công cao thâm, kiếm pháp ảo diệu xuất chúng, nhưng nội lực quyết chẳng thể nào có thể so sánh với ta được, ta chỉ cần lấy nội lực liều đấu với nó, chẳng khó gì mà không chế ngự được...”
Tả Tiêu Thiên vàng nghĩ càng cao hứng, cười ha ha lên tiếng :
- Hổ phụ sinh hổ tử, chúc mừng Chu huynh, mừng cho Chu huynh. Tiểu huynh đệ, trận giao đấu hôm nay không phải là cuộc tỷ thí võ tầm thường, mà phải đấu cho đến chết mới thôi, còn nếu như các hạ cũng khiếp nhược như lệnh tôn vậy thì thôi.
Quần hùng không thể nào nhịn được nữa, song trước mặt Chu đại hiệp họ không dám hàm hồ tùy tiện, vượt qua Minh chủ võ lâm.
Đặng Tiêu Nhàn nội cương ngoại nhu, bên ngoài tuy gắng nhẫn nhịn nhưng trong lòng cực kỳ phấn chấn, thiên tính cuồng ngạo vô cùng, đâu dễ chịu cho người khác lăng nhục, vội quỳ xuống đất cúi lạy gia phụ rồi nói :
- Hài nhi chết cũng không tiếc nhưng quyết không cho phép ai nhục mạ dòng họ Chu, mong gia gia cho hài nhi quyết đấu một trận.
Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp là bậc kỳ tài trong võ lâm, nhãn quan sáng rực như thần, làm sao lại không biết võ công của hài nhi mình đã đến mức siêu tuyệt, tinh hoa ẩn hàm bên trong nội lực đã vào bậc thượng thừa, cơ trí có một không hai trên cõi thế. Nhưng vốn tính nhân hậu chỉ e sợ Tả Tiêu Thiên bị sát thương dưới tay hài tử, càng không muốn để hài tử khoe khoang tài nghệ trước mặt thiên hạ, nhưng do lão họ Tạ bức bách, hơn nữa quần hùng bị kích động nên không biết làm sao đành miễn cưỡng gật đầu.
- Đứng dậy đi!
Đặng Tiểu Nhàn hết sức cao hứng vội đứng bật dậy cúi đầu đáp :
- Hài nhi xin đa tạ gia gia!
Tiểu Tiêu Thiên vô cùng mừng rỡ vội vận nội khí hành công thủ thế chờ đợi.
Chợt nghe Chu đại hiệp nghiêm giọng dặn dò.
- Nhớ lấy, tha thứ rộng lượng làm đầu, người có lòng nhân luôn luôn vô địch, ngươi đi đi.
Tiểu Nhàn cúi mình bái lạy nhỏ giọng đáp :
- Hài nhi vâng mệnh!
Một cái bóng trắng nhẹ nhàng lướt tới, nhanh như sao băng, chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Tả Tiêu Thiên.
Chưởng môn nhân các đại môn phái thấy vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau mặt mày biến sắc.
Đại sư Huệ Qua Chưởng môn phái Thiếu Lâm vội chắp tay, miệng khẽ niệm Phật hiệu rồi nói :
- Đứa bé này tuy được chân truyền võ công của Chu đại hiệp, song niên kỷ còn quá nhỏ, huống chi dòng họ Chu chỉ còn một người độc nhất, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra chúng ta há chẳng phải ôm hận thương tiếc suốt đời sao?
Thiên Nhất đạo trưởng, Chưởng môn phái Võ Đang thở dài nói tiếp :
- Chu đại hiệp nghĩa khí ngút trời, đã ra tay giải cứu chúng ta, lại còn cho hài nhi độc nhất đi vào chốn nguy hiểm, như vậy để báo đáp ơn này không chỉ phải liều mình mà còn bắt buộc phải vượt qua quy củ võ lâm, một khi thấy tình hình nguy cấp chúng ta phải vây lại cứu tính mạng hài tử này mới được.
Đường Nhân Phượng, Chưởng môn phái Tứ Xuyên Đường môn đại đương gia vội nói tiếp :
- Chư vị bất tất phải lo nghĩ, động thủ liều mạng có lẽ Đường Nhân Phượng ta đây không phải là đối thủ, nhưng ám khí của Đường gia ngăn chặn Tả Tiêu Thiên cũng chẳng phải là chuyện khó.
Mọi người nghe vậy mới tạm yên tâm.
Đặng Tiểu Nhàn tuy căm hận Tả Tiêu Thiên đến tận cốt tủy nhưng trước mặt quần hùng thiên hạ vẫn tỏ ra lễ độ, chàng cúi rạp mình xuống đất cười lớn nói :
- Vãn bối Đặng Tiểu Nhàn bái kiến Tạ lão tiền bối.
Tả Tiêu Thiên thấy âm mưu của mình đã thành công, không khỏi hả dạ mừng thầm, liền cười ha hả đáp :
- Tả mỗ không dám nhận đại lễ này đâu.
Tiểu Nhàn vòng tay cất tiếng cười nói :
- Vãn bối xin cung kính lãnh giáo, mong tiền bối xuất chiêu chỉ giáo.
Nói xong chàng lùi lại sau mấy bước, ngưng thần tụ khí, phong thái tiêu sái xuất thần.
Tạ Tiêu Thiên bật cười cuồng ngạo lớn tiếng bảo chàng :
- Hai ta tuy là địch thủ song Tả mỗ là bậc trưởng bối há lại xuất chiêu trước ngươi để mong chiếm lấy tiên cơ, tiểu tử ngươi hãy hạ thủ trước đi.
Tiểu Nhàn hơi nhích động cánh tay phải, một đạo ô quang chớp lên, thanh Mặc kiếm uy chấn giang hồ năm xưa đã lăm lăm trong tay, rồi tiện tay vung lên một cái cúi mình cười đáp :
- Đa tạ tiền bối thương tình nhường chiêu, một chiêu đã qua, vãn bối kính mong người chỉ giáo...
Khí độ, can đảm hơn người của chàng khiến cho quần hùng thiên hạ khâm phục.
Họ Tả thấy Tiểu Nhàn tỏ vẻ khinh thường bất giác nổi giận cười lạnh một tiếng, trầm giọng bảo chàng :
- Trận giao hữu hôm nay, đấu đến chết mới thôi, các hạ đã không chịu xuất chiêu trước vậy thì Tả mỗ sắp động thủ đây.
Ngân bút xẹt tới.
Chưởng ảnh chớp lên.
Một chiêu Diệu bút sinh hoa điểm tới chặn ngang lưng Đặng Tiểu Nhàn, ngân quang liên tục lóe lên mau như điện xẹt, thế công của họ Tả nhanh, mạnh, chuẩn xác vô cùng.
Đồng thời tả chưởng đẩy ra, cuồng phong nổi lên ào ạt, kình khí toát ra rợn người, thế mạnh như sóng biển cuồn cuộn tràn tới liên mien bất tận phòng tỏa đường thối lui của Đặng Tiểu Nhàn.
- Ối cha!
Thiên hạ quần hùng la lên thất kinh, nhưng chỉ thấy một ngọn gió trắng tựa như cơn lốc xoáy giữa bình địa không ngừng quay tròn liên tục rồi chợt bốc thẳng lên cao lẹ hơn điện xẹt khiến cho ai nấy đều hoa mắt.
Ngân bút chưởng phong đã lướt qua phía dưới đế giày của Đặng Tiểu Nhàn.
- Được lắm.
- Khá đó.
- Tốt, hảo thân pháp.
Tiếng la hét thất kinh lập tức biến thành tiếng reo vui hoan hỉ.
Nam Bút Tạ Tiêu Thiên lấy bút chương đồng thời đánh vào khoảng không, trong lòng chấn động, quá hổ thẹn, nên nổi cơn thịnh nộ, ngân bút trong tay thuận đà quất lên theo thế bút phán âm dương biến chiêu mãnh liệt quét về phía hạ thân của Đặng Tiểu Nhàn đang lơ lửng trên không.
Tả chưởng để bình ổn trước ngực đợi chờ cơ hội đẩy tới.
Đặng Tiểu Nhàn cất tiếng cười lạnh lùng song cước đột ngột co lại.
Ngân bút lại lỡ đà quét vào khoảng không.
Tiếp đó...
Song cước của Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên duỗi ra nhanh hơn chớp điện điểm nhẹ vào đầu ngọn ngân bút rồi mượn sức xoáy người một vòng, thân hình đã lao vút lên không đồng thời khéo léo lách mình tránh khỏi tả chưởng của đối phương.
Chàng bay bổng lên không trung tránh chiêu ảo diệu tuyệt luân. Thân pháp có một không hai trong võ lâm, chẳng những tránh khỏi thế công của Tạ Tiêu Thiên mà còn cất tiếng cười lớn đồng thời vung tay xuất chiêu đánh xuống.
Chàng xoay mình cười lên lạnh lùng, đầu hơi chúc xuống cánh tay phải nhanh chóng vươn ra lẹ hơn sao băng ấn xuống huyệt Mệnh Môn phía sau Tả Tiêu Thiên tựa như gió cuốn.
Tả Tiêu Thiên không hổ danh là hào kiệt võ lâm đương thời, trong lúc cấp bách vẫn đảo tay phóng ngược ngân bút ra đâm vào đại huyệt Kiên tỉnh của Đặng Tiểu Nhàn. Y nhanh song Tiểu Nhàn còn nhanh hơn y một bậc, song cước vừa chạm đất chàng đã lắc mình nhún vai bay vọt lên không.
Chỉ thấy Tiểu Nhàn bay qua lộn lại đánh trước mặt khi thì đánh sau lưng Tả Tiêu Thiên.
Chàng mượn sức phản chấn của Tả Tiêu Thiên đánh ra lúc thì hụp mình xông tới đánh tập kích lúc thì bay lên không tránh chiêu, thân pháp ngụy dị phiêu hốt làm cho người ta kinh ngạc còn đối phương không tài nào phòng bị.
Tả Tiêu Thiên tuy là một trong ngũ bá võ lâm, song vẫn bị thân pháp phiêu hốt như cơn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện làm cho chân tay bấn loạn, dù có võ công tuyệt thế cũng không cách nào hoàn thủ đành để cho chàng chiếm lấy tiên cơ.
Quần hùng trong thiên hạ thấy vậy cũng hoa mắt miệng không ngớt reo hò.
Đến lúc này Chưởng môn nhân các đại phái mới trút bỏ lo lắng đang đè nặng trong lòng.
Tả Tiêu Thiên bị Đặng Tiểu Nhàn trêu ngươi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt gầm vang như sấm.
- Mi xảo quyệt cứ chạy qua chạy lại sao gọi là bản lĩnh thật sự, mi có dám đứng lại đấu với lão phu mấy chiêu để quyết phân thắng bại không?
Bóng người nhẹ nhàng lướt tới, Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng đáp xuống đất lạnh lùng cười đáp :
- Được lắm, cho dù tôn giá muốn thế nào vãn bối cũng xin hầu tiếp cho tiền bối hài lòng mãn nguyện.
Hào khí ngất trời, khẩu khí cao ngạo hơn người.
Tả Tiêu Thiên giật ngọn ngân bút vào thắt lưng, đôi mắt trợn tròn ngưng thần vận khí chờ đợi.
Bầu khí trầm mặc ập xuống.
Hai người lượn quanh lựa thế, cước bộ không ngừng di động.
Tốc độ càng lúc càng nhanh tựa như lưu tinh xạ nguyệt, dần dần hai người như bị chìm vào trong làn sương, không ai nhìn rõ được mặt mũi đối phương.
Trong nháy mắt.
Bóng hai người hòa nhập làm một không tài nào phân biệt được nữa.
Đột nhiên.
Bùng...
Một tiếng nổ chấn động vang lên.
Kình phong mãnh liệt ập tới.
Gió xoáy cuốn lên ào ạt, thanh thế toát ra kinh hồn.
Hai người vừa đấu với nhau một chưởng.
Bốn mắt giận dữ nhìn nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, vẫn chưa phân thắng bại.
Thình lình...
Chưởng phong ào ạt ập tới.
Chỉ phong chập chờn xẹt ra.
Quyền cước mãnh liệt tới tấp tung ra.
Thế công lúc nhanh lúc chậm khôn lường. Thoáng chốc hai bên đã giao thủ qua gần chục chiêu.
Song nhìn bề ngoài xem ra chẳng có gì đáng nói. Kỳ thực lúc cận chiến như vậy tình thế cực kỳ hung hiểm, các yếu huyệt khắp châu thân đều lộ ra gần đối phương chỉ cần một chút sơ hở lập tức mất mạng.
Bùng...
Một âm thanh lại vang lên.
Song chưởng của Tả Tiêu Thiên và Đặng Tiểu Nhàn hút chặt vào nhau, hai bên dồn hết nội lực toàn thân liều mạng đấu với nhau, không ai chịu nhường ai.
Phút chốc.
Cánh tay hai người chợt run lên liên hồi, cước bộ lanh lẹ di động, tuy thanh thản mà nhanh cực kỳ.
Chớp mắt hai người gần như dính sát vào nhau, kình phong tỏa ra khắp tứ phía những cột gió xoáy cuốn tung cát bay lên mờ mịt bốc thẳng lên không trung.
Ầm...
Một thanh âm chấn động dội vào tai quần chúng, tiếng dội vang vào vách đá hồi lâu không ngớt.
Chợt nghe Đặng Tiểu Nhàn lạnh lùng quát lớn :
- Bay ra.
- Hự...
Một âm thanh trầm đục vang tới.
Thân hình Tả Tiêu Thiên đã bị chấn động dội ngược ra xa gần chục trượng.
Đặng Tiểu Nhàn vội trầm khí xuống Đan Điền, nhẹ nhàng đáp xuống đất vòng tay thi lễ cười nói :
- Tiền bối nhường cho tại hạ thắng rồi.
Bước chân Tả Tiêu Thiên loạng choạng miệng khạc ra một búng máu tươi, qua một hồi lâu mới đứng vững lại được, vội vận chân khí điều tức đoạn lạnh lùng thốt lên :
- Không sai, ta thua, ta đã thua nhưng mà ta còn muốn được lãnh giáo Thu Phong Tảo Điệp kiếm pháp vô địch của các hạ.
Đến đây, quần hùng thiên hạ mới biết rằng thiếu niên trẻ tuổi đứng trước mặt mình, võ công đã đạt mức siêu phàm nhập thánh, tâm tùy ý động, tám động chế nhân, trình độ đã đạt tới cảnh giới tối cao mà bất cứ nhân vật võ lâm nào cũng ước vọng đạt tới.
Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp nhìn thấy cũng phải gật đầu khen ngợi.
Đặng Tiểu Nhàn chắp tay thản nhiên cười nói :
- Tiền bối đã lệnh như vậy tại hạ không dám trái lời, chúng ta lấy ba chiêu để phân cao thấp, ý tiền bối thế nào?
Nam Bút Tả Tiêu Thiên gật đầu đáp :
- Được lắm! Xin mời!
Đặng Tiểu Nhàn không hề khiêm nhượng liền nhích động cổ tay vung kiếm xuất chiêu đánh tới.
Ô quang đột ngột lóe lên hóa thành một màn kiếm quang đen kịt không những cuộn chặt ngọn ngân bút mà còn lấy thủ làm công, điểm vào huyệt Cưu Vi trước ngực đối phương.
Nam Bút Tả Tiêu Thiên vội đẩy ngân bút khỏi vòng cương tỏa của đối phương bỗng thấy Mặc kiếm hóa ra muôn vạn điểm đen xẹt tới không biết mũi kiếm nào là thật mũi kiếm nào hư, lúc này lão mới lãnh giáo được sự huyền ảo vi diệu của Thu phong tảo điệp kiếm pháp, hấp tấp biến chiêu đối phó nhưng đã không còn kịp nữa.
Nam Bút quả không hổ danh là một trong những cao thủ của Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm thiên hạ, tuy gặp lâm nguy song chẳng hề bấn loạn, đột nhiên ngửa người hóp bụng bật ngược ra sau hơn một trượng thoát khỏi mà kiếm quang dày đặc cực kỳ lợi hại của đối phương.
Kiếm khí tỏa ra lạnh người xẹt tới lẹ hơn chớp điện.
Tả Tiểu Thiên còn đang hoảng kinh khiếp vía thì chiêu kiếm thứ hai của Đặng Tiểu Nhàn đã liên hoàn đẩy tới, lão vội hít một hơi chân khí, ngân bút đưa chếch bên trên múa như điên cuồng.
Một màn bút ảnh kín mít trùng trùng điệp điệp phủ kín khắp trời hộ vệ đỉnh đầu.
Thu phong tảo điệp kiếm pháp quả nhiên biến ảo đến mức thần quỷ khôn lường thế kiếm của Đặng Tiểu Nhàn chợt chuyển vị tránh thế bút có sức nặng ngàn cân rồi đâm xiên xuống dưới.
Tả Tiêu Thiên không ngờ nổi chàng thiếu niên có thể biến chiêu bất ngờ như vậy, không biết làm sao hơn vội vàng ngã người lăn tròn dưới đất mấy vòng mới tránh được mũi kiếm ác hiểm của đối phương.
Tả Tiêu Thiên bật người đứng dậy mặt mũi dính đầy đất cát, bộ dạng trông cực kỳ thảm hại.
Đặng Tiểu Nhàn cười lớn nói tiếp :
- Tiền bối hãy chú ý, chiêu thứ ba của tại hạ đến đây.
Nói xong thân hình chàng hơi hạ xuống mũi kiếm hướng chếch lên trên, cổ tay chàng gạt nhẹ một cái ba bông hoa kiếm lẹ hơn chớp điện nhằm ngay yết hầu Tả Tiêu Thiên xẹt tới.
Liền đó...
Ô quang đen kịt cuồn cuộn ập tới.
Ngân quang chớp lên lóa mắt.
Keng...
Choang...
Tiếng binh khí chạm nhau nghe đinh tai nhức óc.
Tiếng kêu kinh hoàng vang lên hầu như đồng thời hòa lẫn vào với nhau tạo thành một thứ hợp âm cực kỳ quái dị.
Trong nháy mắt tất cả đều trở lại tĩnh lặng như cũ còn những thanh âm kinh dị đột ngột tắt lịm. Quần hùng ai nấy đều há miệng trợn mắt, vẻ mặt như mê như tỉnh.
Hồi lâu sau...
Tiếng vỗ tay reo hò bất ngờ vang lên như sấm nổ. Râu tóc của Tả Tiêu Thiên bị lưỡi kiếm gọt sạch bay lả tả trong gió, chỉ còn trơ lại chiếc đầu trọc lóc, bộ mặt nhẵn thín không còn một sợi lông tơ.
Thanh Mặc kiếm trong tay đã chỉ ngay giữa ngực Tả Tiêu Thiên.
Mặt lão tái xanh như xác chết không nói một lời, nhắm mắt đợi cái chết đến.
Chỉ cần Tiểu Nhàn khẽ nhích động cánh tay đâm mũi kiếm xuống một chút nữa thôi thì dù không táng mạng đương trường cũng bị trọng thương.
Không khí chung quanh dường như sắp đông cứng lại.
Chàng bất ngờ thu kiếm lại, hai tay chắp lại lớn tiếng nói :
- Vãn bối thu thế không kịp thật là đắc tội với lão tiền bối, mong người thứ lỗi...
Nam Bút Tả Tiêu Thiên từ từ mở mắt ra, nét mặt chưa hết kinh hoàng đưa mắt mỉm cười ngó Đặng Tiểu Nhàn đoạn ôn tồn bảo chàng :
- Kiếm pháp của các hạ đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa ngay cả lệnh tôn cũng không phải là đối thủ của người, chỉ tiếc một điều là ta biết quá muộn, ta lại thua nhưng chẳng ngờ lại thua thảm hại như thế này. Ha ha ha lãnh tụ võ lâm bá chủ giang hồ xem ra bất quá chỉ là một giấc mộng ảo mà thôi. Ha ha ha...
Nói vừa dứt lời chợt thấy y giơ hữu thủ lên nhanh tựa sao băng vung chưởng đánh xuống đỉnh đầu của mình.
Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp sớm phát giác kỳ dị của y vội phóng như bay tới trước, miệng thét lớn ngăn cản :
- Tả huynh đừng làm như vậy!
Song Chu đại hiệp đã chậm một bước.
Đỉnh đầu của Tả Tiêu Thiên đã bị chưởng lực đánh nát máu tuôn ra xối xả, trước khi ngã vật xuống y còn đưa mắt nhìn Chu đại hiệp cất tiếng cười thê lương miệng thốt ra mấy tiếng đứt quãng :
- Tỉnh mộng... rồi... đến... lúc... ta... phải đi... thôi.
Nói đoạn máu huyết tuôn ra thân hình ngã vật xuống đất, tắt thở ngay lập tức.
Quần hùng trong thiên hạ đưa mắt ngó một cao thủ đã lừng danh quát tháo võ lâm, coi thường nhân vật trong khắp giang hồ nay nằm chết thê thảm ở đây, mọi người bất giác buông tiếng thở dài buồn rầu.
Đột nhiên...
Trên mặt biển vọng lại những tiếng pháo nổ dữ dội.
Từng đợt sóng tung lên hơi nước mù mịt khắp trời.
Tiếng pháo chấn động bên tai.
Tiếng gào thét kêu la thảm thiết vọng tới.
Quần hùng vội ngước mắt lên nhìn lên hóa ra là những chiếc thuyền lớn mang cờ hiệu quan phủ đang bao vây tiêu diệt dư đảng của Tả Tiêu Thiên.
Lát sau...
Những con thuyền của bọn dư đảng dưới trướng Tả Tiêu Thiên còn sót lại đều bị đánh chìm xuống đáy biển.
Thuyền của quan phủ thả neo trên biển, đột ngột dừng lại.
Một nam nhân trung niên uy phong lẫm liệt đứng trên một con thuyền nhỏ vừa thả xuống, phía sau có hai cận vệ mang đao đứng hầu hai bên tả hữu.
Con thuyền lao vút đi như tên bắn trong nháy mắt đã cập vào bờ.
Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp đột nhiên hé lộ kỳ quang nhẹ nhàng tung mình tới trước bước nhanh đến bên bờ biển.
Người trung niên vận áo bào gấm cũng nhảy phóc lên bờ vội vàng chạy lại ôm chặt lấy Chu đại hiệp hồi lâu mới ôn tồn nói :
- Chu huynh lâu nay vẫn bình yên chứ? Ngươi muốn đoạn tình huynh đệ hay sao?
Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp nhẹ nhàng mỉm cười rồi hỏi :
- Vương gia làm sao mà biết được mà tìm đến đây?
Cung Thân Vương cười ha hả :
- Nói ra thì có lẽ ngươi không thích nghe, tai mắt quan phủ có mặt khắp nơi cho dù hắn có trốn nơi chân trời góc bể nào đi nữa cũng có thể bắt hắn được mà.
Chu đại hiệp chỉ mỉm cười lặng im không nói gì.
Cung Thân Vương chợt hỏi tiếp :
- Nói thật, ta rất ngại các chuyện ân oán giang hồ của Chu huynh đệ, ta đến đây lần này là để kiếm con gái yêu và chàng rể quý của ta mà thôi.
Bóng người chợt lướt tới.
Mai Đông Ni đã lao vào lòng Cung Thân Vương.
Cung Thân Vương trìu mến vuốt ve mái tóc của ái nữ, lát sau mới thì thầm mắng nàng :
- Ngươi không có quy củ chi cả, sao còn chưa qua bái kiến công công của ngươi?
Chu đại hiệp nghe vậy chợt giật mình kinh ngạc, quay lại liếc mắt nhìn ái tử của mình, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của Đặng Tiểu Nhàn thoáng đỏ ửng, chầm chậm cúi đầu xuống, lúc này ông đã vỡ lẽ chuyện gì đã xảy ra.
Mai Đông Ni khép nép cúi chào Chu đại hiệp, mặt đỏ bừng cúi đầu nói :
- Gia phụ...
Một trận gió xuân mát rượi thổi đến.
Hai cái bóng thướt tha bay tới.
Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố cũng vội tới nơi quỳ xuống đất bái kiến công công.
Chu đại hiệp đưa mắt nhìn ái tử rồi lại ngó ba thiếu nữ trước mặt, càng nhìn càng thêm phấn chấn, bất giác ông cất tiếng cười ha ha nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Hài tử, mẫu thân ngươi đang ở trong động Huyền Vũ phía sau núi bận cứu trị thượng thế cho chúng nhân, mau cũng ba người đến thăm để cho thân mẫu ngươi vui mừng chứ.
* * * * *
Đặng Nghiên Thu là mẫu thân của Đặng Tiểu Nhàn vừa xinh đẹp lại thông minh hơn người.
Bạch Hàng Tố, Mai Đông Ni cùng Lãnh Nguyệt My cứ đăm đăm nhìn thiếu phụ diễm lệ trước mặt không chớp mắt hồi lâu vẫn chưa thốt nên một lời.
Đặng Nghiên Thu liếc nhìn ba người đoạn cười hỏi :
- Tại sao các con không nói gì vậy.
Lãnh Nguyệt My đỏ mặt cúi đầu đáp :
- Mẫu thân đẹp quá chúng con mải nhìn quên cả nói chuyện.
Đặng Nghiên Thu cười bảo :
- My nhi con thật là khéo miệng cho dù là thật hay giả mẫu thân cũng rất vui mừng.
Bạch Tố Tố nghiêm giọng nói :
- Mẫu thân ơi! Thật vậy đó mẫu thân rất đẹp, đẹp vô cùng.
Đặng Nghiên Thu nắm tay Mai Đông Ni rồi bảo nàng :
- Con sinh ra nơi vương phủ lại là Quận chúa sau này sợ rằng con sẽ khổ...
Mai Đông Ni tươi cười đáp :
- Chỉ cần được theo mẫu thân, khổ bao nhiêu con cũng không sợ.
Đặng Nghiên Thu nhẹ buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Ôi hài tử, thời gian các con theo ta chỉ sợ không được bao lâu...
Bạch Hàng Tố, Mai Đông Ni, Lãnh Nguyệt My cũng đưa mắt nhìn nhau nét mặt hiện ra vẻ nghi ngờ, ngạc nhiên cùng cất tiếng hỏi :
- Tại sao hả mẫu thân.
Đặng Nghiên Thu đưa mắt nhìn ba người không đáp mà lại hỏi tiếp :
- Các con thật sự yêu Tiểu Nhàn chứ, Ba người chợt đỏ mặt khẽ gật đầu.
Đặng Nghiên Thu thở dài nhè nhẹ rồi từ tốn hỏi :
- Các con đều biết rõ thân thế của Tiểu Nhàn phải không?
Ba người đồng thanh đáp :
- Dạ biết!
Đặng Nghiên Thu lẩm bẩm :
- Vậy thì càng khổ hơn.
Ba người ngơ ngác hỏi tiếp :
- Mẫu thân ơi! Tại sao vậy?
Đặng Nghiên Thu nhỏ nhẹ đáp :
- Bởi vì Tiểu Nhàn là một người phi thường.
Ba người thoáng giật mình kinh ngạc, lặng im không nói.
Một khoảng thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đặng Nghiên Thu im lặng hồi lâu mới ôn tồn nói tiếp :
- Người phi thường tất nhiên phải làm những việc phi thường, hắn sẽ không còn thuộc về phụ mẫu cũng không thuộc về hiền thê...
Ba người cùng đưa mắt nhìn nhau lẩm bẩm :
- Vậy thì... chàng thuộc về ai.
Đặng Nghiên Thu nghiêm mặt đáp :
- Quốc gia.
Ba người lại lặng thinh.
Đặng Nghiên Thu lại nói tiếp :
- Người dân dã bình thường, nam cày ruộng nữ dệt vải sống chung với nhau đến lúc bạc đầu nhưng Tiểu Nhàn thì không được. Bởi vì phải làm những chuyện phi thường, nên sẽ gần ít xa nhiều, các con cần phải chịu cảnh cô đơn trống trải, luôn phải lo lắng, sợ hãi cho hắn...
Lại một thoáng trầm lặng trôi qua.
Đặng Nghiên Thu buông tiếng thở dài :
- Vì đại sự quốc gia lúc nào hắn cũng sẵn sàng bỏ mình đem bầu nhiệt huyết lo đại sự, nếu các con yêu hắn thì phải chuẩn bị tinh thần, chịu thiệt thòi. Các con không sợ, không hối hận chứ?
Bạch Hàng Tố, Mai Đông Ni, Lãnh Nguyệt My đồng thanh cương quyết đáp :
- Mẫu thân ơi chúng con không sợ cũng cũng chẳng hối hận, chúng con có thể sống chết vì chàng cũng được...
Đặng Nghiên Thu cảm động sung sướng rơi lệ lẩm bẩm nói :
- Các con thật là con dâu tốt của ta.
* * * * *
Ánh trăng tỏa sáng trên cao.
Gió biển rì rào mát rượi.
Quần hùng nghĩa hiệp đang vui vẻ uống rượu trò chuyện dưới ánh trăng.
Hồi bộ chi vương Mục Lặc Trác Mộc, Cung Thân Vương, Mai Động Ni, Bạch Hàng Tố, Lãnh Nguyệt My, Đặng Tiểu Nhàn, Nạp Vũ Xuân, Trình Lão Nhị, Nguyễn Đại Thành, Từ Bán Nông... ngồi quây quần bên nhau hàn huyên về tình hình sau khi từ biệt ra đi.
Lúc này.
Trên bãi cát bên bờ biển có một nữ nhân tóc dài chấm vai đang đứng lặng, gió biển thổi tà áo bay phất phơ, mơn man trên mái tóc đen mượt, nước triều dâng thấm ướt đôi hài xinh xắn dưới chân.
Nhưng nàng vẫn đứng bất động hồi lâu mới phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ.
Bỗng nhiên...
Sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng bước chân lạo xạo trên nền cát.
Nàng vẫn không quay đầu lại, thân hình chợt run lên cất tiếng hỏi :
- Ai?
Người mới đến khẽ đáp :
- Ta, Đặng Nghiên Thu đây.
Nữ nhân chợt giật mình giọng run run chua chát :
- Hừ! Thì ra là phu nhân!
- Thu nữ hiệp, chúng mình nói chuyện một chút được không?
Thì ra nữ nhân này chính là Thu Hàn Vân, bỗng nghe bà lạnh nhạt đáp :
- Nói chuyện hả! Nói cái gì?
Đặng Nghiên Thu đi đến trước mặt Thu Hàn Vân, đoạn nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn nói tiếp :
- Ta muốn mời nàng... cùng lưu lại với chúng ta.
Đông Địch Thu Hàn Vân toàn thân run lên liên hồi mắt nhìn Đặng Nghiên Thu không chớp, lúc lâu sau mới lẩm nhẩm :
- Tại sao vậy?
Đặng Nghiên Thu nói giọng thành khẩn :
- Vì chàng, vì nàng lại càng vì ta nữa.
Thu Hàn Vân không hiểu ngơ ngác hỏi :
- Ta không hiểu ý của nàng.
Đặng Nghiên Thu buông tiếng thở dài đáp :
- Nàng phải hiểu bởi vì chàng đau khổ, nàng đau khổ, ta cũng chẳng sung sướng gì.
Hồi lâu sau Thu Hàn Vân mới chậm chạp lên tiếng :
- Ý của chàng như vậy sao?
Đặng Nghiên Thu đáp :
- Ý của chàng, cũng là ý muốn của ta hơn nữa ý của...
Thu Hàn Vân đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu xuống.
Bất chợt...
Thu Hàn Vân bỗng ngước mắt ngó lên ôn tồn nói :
- Nhưng chàng đâu có nói gì với ta?
Đặng Nghiên Thu vội đáp :
- Trước đây thì không thể nói, sau đó chàng không dám nói, còn bây giờ thì...
Thu Hàn Vân đưa mắt nhìn Đặng Nghiên Thu :
- Chẳng lẽ nàng không hề phản đối?
Đặng Nghiên Thu nghiêm giọng đáp :
- Ta hoan hô còn không hết, lẽ đâu có thể phản đối.
Thu Hàn Vân hỏi ngược lại :
- Lý do gì vậy?
Đặng Nghiên Thu nghiêm sắc mặt :
- Bởi vì nàng yêu chàng, chàng yêu nàng đương nhiên ta cũng yêu nàng có gì là không đúng hả?
Thu Hàn Vân cười lạnh lùng lắc đầu bảo :
- Yêu ta, vậy thì tại sao chàng không đến nói với ta?
Đặng Nghiên Thu mỉm cười bí mật đáp :
- Ai nói là chàng không đến...
Đặng Nghiên Thu quay đầu vẫy tay ra hiệu thấp giọng gọi :
- Đến lượt chàng rồi đó.
Nàng nháy mắt ra hiệu cho Thu Hàn Vân rồi lướt đi như bay.
Thu Hàn Vân đỏ mặt xấu hổ co giò định chạy.
Thình lình...
Một cái bóng trắng lướt tới chắn ngang đường Thu Hàn Vân.
Thu Hàn Vân thủ thế không kịp liền lao đầu vào ngực Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp.
Chu đại hiệp thừa thế ôm chặt nàng vào lòng rồi khẽ đưa tay vuốt mái tóc mượt mà của nàng, không ai nói với nhau một lời, cùng im lặng nhớ lại chuyện cũ.
Bao nhiêu lời thề hải minh sơn, bao nhiêu cuộc hẹn hò dưới ánh trăng hai người thật tâm yêu nhau tai sao không thể kết hợp cùng nhau? Hai người đều không sao trả lời được.
Lát sau...
Thu Hàn Vân cất giọng e thẹn khẽ hỏi :
- Như vậy có... quá muộn không?
Chu đại hiệp mỉm cười đáp :
- Chỉ cần yêu nhau thực sự thì vĩnh viễn không muộn?
Hai dòng lệ nóng từ trong khóe mắt nàng chợt tuôn trào, nàng biết ngoài tình yêu ra còn có sự cảm thông sâu sắc.
* * * * *
Màn đêm dần dần lùi xa.
Vầng thái dương từ từ lên cao.
Ở bên phía mặt trời lặn, một tấm bia mộ vừa được dựng lên.
Khói hương nghi ngút bay lên lan tỏa khắp nơi.
Giấy vàng bay phất phơ theo gió.
Trên tấm bia mộ bằng đá cao lớn có khắc hàng chữ:
“Võ lâm nghĩa sĩ Tái Thế Nhàn chi mộ”. Đặng Tiểu Nhàn kính thượng.
Đặng Tiểu Nhàn cùng với Bạch Hàng Tố, Lãnh Nguyệt My, Mai Đông Ni mặc tang phục quỳ bên cạnh bia mộ khấu đầu bái lạy đáp tạ quần hùng hiệp nghĩa đến kính viếng.
Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ kính mến vị lão nhân, bởi vì Tái Thế Nhân đối với phu thê chàng ơn cao như núi nên sau khi được song thân đồng ý chàng mặc tang phục theo lối kính hiếu đối với phụ thân đáp lễ quần hùng.
Quần hùng hiệp nghĩa lục tục đi ra.
Thu Hàn Vân thấy mắt Đặng Tiểu Nhàn đỏ hoe trong lòng đau xót, giục chàng :
- Hài tử, về đi con.
Chàng nghẹn ngào không nói ra tiếng :
- Cô cô đi đi, con muốn ở lại với lão nhân một chút...
* * * * *
Chẳng có bữa tiệc nào không đến lúc chấm dứt.
Quần hùng đã đi hết.
Phu thê Chu đại hiệp thích thú trước cảnh sắc tuyệt đẹp trên đảo tựa như Bồng Lai tiên đảo nên đã lưu lại đây.
Thu Hàn Vân cũng cùng ở lại trên đảo.
Đêm tân hôn.
Đặng Tiểu Nhàn tuy là tân lang nhưng không tài nào vô động phòng được, chàng vừa đến khuê phòng Nguyệt My thì nàng đã đẩy chàng ra rồi nhỏ nhẹ nói :
- Đi qua bên phòng Tố Tố đi!
Chàng hào hứng vui vẻ đi đến phòng Bạch Hàng Tố thì chàng lại được nghe nàng chỉ dẫn với một giọng nói rất kỳ dị :
- Đi qua phòng Đông Đông nhé!
Đặng Tiểu Nhàn không biết tính sao đành phải ba chân bốn cẳng chạy tới phòng Mai Đông Ni. Chẳng ngờ Mai Đông Ni chưa đợi chàng ngồi xuống đã vội đẩy chàng ra, giọng yêu kiều nói với chàng :
- Chàng qua bên My tỷ đi.
Kẻ xô người đẩy, giày vò chàng đến quá nửa đêm.
Đặng Tiểu Nhàn bực bội co chân phóng tuốt ra bờ biển.
Vầng trăng treo lơ lửng trên cao.
Những cơn sóng điên cuồng vỗ vào bờ.
Gió hiu hiu thổi tới.
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng bực bội chợt trở nên thanh thản lạ thường, chàng đi đi lại lại rồi bỗng nhớ lại câu chuyện vui.
Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng xách nước uống, ba hòa thượng thì hết nước uống.
Đặng Tiểu Nhàn ngẫm lại cuộc sống hiện tại của mình :
- Một thê tử thì có chỗ nằm, hai thê tử thì ngủ không xong, ba thê tử thì ngủ ngoài sân. Đang lúc vô cùng cao hứng chàng bất ngờ phát giác có một người đang đứng trước mặt, chàng không khỏi giật mình kinh ngạc.
- Phụ thân...
Hai cha con cùng đưa mắt nhìn nhau.
Lát sau...
Cả hai đều phá lên cười vui vẻ.