Đột nhiên...
Một tiếng quát trầm đục vang lên, bóng người vút qua, người bịt mặt phía sau đã bay vào giữa hai người đang say đấu. Song chưởng của người thứ ba này nhẹ nhàng vung ra, hai làn tiên thiên cương khí như có như không, từ từ tách hai người ra một trái một phải đẩy hai bên ra ngoài mấy trượng.
Người bịt mặt nãy giờ đứng phía sau quan sát trận đấu từ đầu đến giờ nhẹ nhàng đưa mắt liếc nhìn hai người rồi mỉm cười nói :
- Muốn liều mạng cũng được, nhưng bây giờ hãy nghỉ để điều tức một chút rồi xáp lại đánh tiếp.
Thời gian khoảng cạn một chén trà trôi qua.
Đặng Tiểu Nhàn đột ngột đứng phắt dậy đưa mắt đảo nhanh một cái, trên khuôn mặt chàng thoáng ra một nụ cười ngụy dị, song chưởng bình ôm trước ngực. Bất ngờ đẩy nhẹ ra, một luồng kình phong phát ra, cuồng phong cuộn lên ào ạt nhằm vào người bịt mặt đứng phía sau chụp xuống.
Người này nhẹ nhàng tung mình né tránh, thân hình phút chốc đã bay ra xa vài trượng, lấy tay chỉ vào Đặng Tiểu Nhàn quát lớn :
- Hảo tiểu tử, ta sợ ngươi tận lực chết uổng nên có hảo tâm cứu ngươi một lần, có ngờ đâu ngươi lấy oán báo ân nói đánh là đánh ngay.
Đặng Tiểu Nhàn nghịch ngợm nhăn mặt làm trò quỷ rồi cười ha hả :
- Nè chẳng phải ngươi đến tìm ta để đánh nhau sao? Bộ sợ rồi hả?
Người bịt mặt này lạnh lùng lên tiếng :
- Sợ à? Cả đời ta không biết mặt mũi chữ “sợ” ra sao? Tiểu tử hãy tiếp chiêu của ta.
Nói vừa dứt lời người này đã khoa chân bước tới, cánh tay phải giơ lên nhanh như sao băng điện xẹt đánh ra một chưởng.
Đặng Tiểu Nhàn xoay người tránh thế chưởng của đối phương, ngón tay cái và ngón giữa cong chụm vào nhau, hữu thủ nhanh lẹ vươn ra búng mạnh một cái, một luồng chỉ phong bay vọt ra phóng thẳng và Mạch Môn của người bịt mặt này.
Người này chợt la lên một tiếng kinh ngạc, hai vai lắc mạnh một cái, thân ảnh đã bay ra xa tránh đòn, kẻ bịt mặt đứng sau nảy kinh hãi nhìn sững vào Đặng Tiểu Nhàn, trong lòng đang cực kỳ bồn chồn nghĩ thầm:
“Môn Đàn Chỉ thần công này là một trong những loại võ học tuyệt thế của Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp, khó luyện vô cùng, chỉ riêng nó thôi cũng phải mất thời gian luyện tập hai ba chục năm qua mới thành công, xem ra tiểu tử này chỉ bất quá là đứa bé chưa đầy hai chục tuổi...”
Hắn đâu biết rằng Đặng Tiểu Nhàn từ lúc nhỏ đã được luyện tập công phu của cả Phật gia lẫn Đạo gia hợp sức nên đó là môn Đại Bàn Nhược Huyền Thiên thần công, hai mạch Nhâm, Đốc được đả thông từ nhỏ, võ công mà người thường khổ công suốt mười năm mới luyện thành đối với chàng lại dễ như trở bàn tay, chỉ cần nắm được khẩu quyết mấy ngày sau là có thể thành công rồi.
Đặng Tiểu Nhàn tựa hồ không hề hay biết sự lợi hại của luồng chỉ phong mà chàng vừa búng ra, đã khiến cho một kẻ hào hùng từng lăn lộn suốt mấy chục năm trong chốn giang hồ võ lâm phải thất kinh vì nó.
Đặng Tiểu Nhàn thấy đối phương cứ đứng chết trân nhìn chàng như vậy bèn trợn mắt, đôi tay nhanh như như tia chớp vung ra liên hoàn xuất thủ công liền ba chưởng. Người bịt mặt liền dùng Mê Tung bộ lách mình tránh khỏi ba chưởng của đối phương, rồi cũng vung chưởng phản kích lẹ làng triển khai thế công nhanh như điện xẹt tạo ra những cơn lốc xoáy, trong nháy mắt liên tục xuất ra hai ba chục chưởng thế.
Nếu như luận về công lực và thủ pháp ảo diệu mà Đặng Tiểu Nhàn đang mang trong mình thì chỉ nội trong mười chiêu là có thể khiến cho đối phương táng mạng dưới ngọn chưởng của chàng, hoặc cũng có thể dễ dàng bắt sống đối phương, nhưng hoàn toàn trái ngược là chàng đã để cho người bịt mặt công liền hai ba chục chưởng.
Nguyên là chàng không hề có kinh nghiệm đối địch thực chiến, lại thêm trong lòng chàng đã thuộc quá nhiều chiêu thức võ công, thâm ảo, cùng với những thủ pháp cận chiến, trong lúc nhất thời không biết dùng loại võ công nào, thủ pháp gì để khắc chế đối phương cho được.
Lấy tinh thần để hóa giải chưởng thế của đối phương sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Cho nên người bịt mặt nhân đó mới chiếm được thế thượng phong.
May mà Đặng Tiểu Nhàn đã giao đấu người bịt mặt trước từ sáng đến giờ đã khiến cho chàng tăng thêm kinh nghiệm thực chiến đối địch không ít, võ học tuyệt thế trong người dần dần được đem ra sử dụng linh hoạt hơn, nếu không e rằng chàng đã thất bại từ sáng sớm.
Đây vốn là điều tối kỵ nhất trong khi lâm trận đối địch, cũng may là những võ công mà lão quái cùng với Thiên Kiều bát quái truyền thụ cho, chàng đều đã thuộc nằm lòng. Vì vậy mỗi lần đối phương xuất thủ chàng lập tức nghĩ ra thủ pháp để phá giải.
Sau hai mươi chiêu, Đặng Tiểu Nhàn đã có thể xuất thủ ngang sức với đối phương, lấy công thay cho thủ, chưởng thế đối phương vừa đánh ra chàng ngay tức khắc có thủ pháp khắc chế chưởng thế địch thủ, chế áp đối thủ chiếm lấy thế thượng phong.
Người bịt mặt phía sau đang đánh với chàng liên tục phải thay đổi chưởng pháp không giống nhau, nhưng đều bị chàng phong tỏa chiếm lấy tiên cơ bức bách hắn giữa chừng phải thu thế biến chiêu.
Thời gian cạn chén trà dần qua.
Người bịt mặt lúc này đã bị Đặng Tiểu Nhàn bức bách đến nỗi không cách nào hoàn thủ, càng đánh hắn càng cảm thấy sợ hãi không biết đối phương dùng chiêu thuật quỷ dị gì mà vừa xuất thủ đã bị đối phương khắc chế.
Đặng Tiểu Nhàn qua hơn nửa ngày giao đấu đã tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm đối địch. Chàng càng thêm tự tin, chiêu thức đánh ra càng lúc càng kỳ ảo, càng đánh càng hăng. Chợt chàng cất lên tiếng hú dài, người đã bay vút lên không trung cánh tay phải vươn ra như bóng với hình lanh lẹ chụp vào mặt đối phương.
- Dừng tay!
Lời nói chưa dứt bóng người đã vụt tới lẹ như sao băng.
Người bịt mặt lúc nãy đứng phía trước đã bay đến chặn ngang đường Đặng Tiểu Nhàn, cất giọng nói :
- Các hạ chẳng phải là muốn xem chân diện mục của bọn ta, muốn biết hai ta là ai sao? Được rồi, bây giờ để ngươi xem cho rõ đây.
Nói xong người này liền giơ tay định kéo miếng vải đen che mặt xuống.
Đặng Tiểu Nhàn cười ha hả nói lớn :
- Không cần thiết đâu. Ta đã biết nhị vị là người nào rồi.
Người bịt mặt phía trước đứng ngẩn người tỏ vẻ không tin hỏi :
- Ngươi định lừa ta?
Đặng Tiểu Nhàn liền cười lớn đáp :
- Nếu ta đoán không sai, các hạ chính Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu, còn người kia là Thần Đao Trịnh Chính Nhân.
Hai người bịt mặt cùng cười ha hả đồng thời giật miếng vải đen che mặt vứt xuống, quả nhiên không sai. Người đứng trước chính là Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu, còn người kia đích thị là Thần Đao Trịnh Chính Nhân.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân vui vẻ hỏi :
- Tiểu huynh đệ thật là mới xa cách chẳng bao lâu, khi quay lại nhìn hai cái đầu cứng của bọn ta đã suýt chút nữa bị ngươi đập bể rồi. Nói mau, ngươi làm sao nhận ra đây chính là hai anh em ta, có cái kẽ hở nào khiến ngươi nhìn ra được chúng ta là ai?
Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ đắc ý nói với hai người :
- Đừng nói là có chỗ sơ hở nào, dẫu sao ta đã nhận ra hai vị là được rồi, chúng ta nên đi kiếm cái chi ăn cho no bụng, rồi có điều gì vừa ăn uống vừa nói chuyện cũng được mà.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cũng tán đồng cất tiếng nói lớn :
- Đi, ai không ăn thì mặc xác hắn, còn ta thì đang mang cái bụng trống không nên không nghĩ ra cái gì hay ho cả.
Ba người vừa nói đi là liền cất bước, trong thoáng chốc đã biến mất vô ảnh vô hình.
* * * * *
Trong quán ăn Đồng Phúc Cư.
Hai cái lẩu đặt trên bàn đang nghi ngút bốc khói.
Ba chén rượu vừa cạn thì câu chuyện giữa ba người cũng bắt đầu trở nên sôi nổi.
Đặng Tiểu Nhàn cười nói :
- Đa tạ nhị vị lão ca ra tay giúp đỡ tiểu đệ thành toàn.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân chớp mắt một cái rồi trợn mắt ngó Đặng Tiểu Nhàn :
- Thành toàn, ta không hiểu ý của ngươi muốn nói?
Đặng Tiểu Nhàn nghiêm sắc mặt nói :
- Nhị vị lão ca bất tất phải giả bộ hồ đồ như vậy, ta tuy rằng mang trong mình võ học tuyệt thế, nhưng lại không hề có kinh nghiệm giao đấu thực tế, một khi ngộ phải cường địch chân tay trở nên bấn loạn không biết xoay trở ra sao. Cho nên các vị giả làm người bịt mặt đến trước ta xuất chiêu bức bách, dồn ép ta vào tử lộ buộc ta phải liều chết chống cự, tận lực đem hết sở học khiến cho võ công của ta chỉ trong một ngày đã tiến triển vượt bực lẽ nào đây không phải là công lao thành toàn.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu mắt nhìn nhau, mỉm cười không nói, cứ lo ăn uống no say.
Đặng Tiểu Nhàn nói với giọng cực kỳ xúc động :
- Nếu như ta đoán không lầm thì lúc ta rời khỏi Trương Dịch đến nay, nhị vị lão ca vẫn âm thầm theo sát ngầm ám trợ bảo hộ cho ta đúng không?
Quỷ Ảnh Tử chỉ cười không đáp, đột nhiên hỏi lại :
- Tiểu huynh đệ ngươi làm thế nào mà nhận ra được hai anh em ta?
Đặng Tiểu Nhàn ranh ma cười đáp :
- Bởi vì lão ca nhắc tới Mê Cung sơn.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thoáng nét ngạc nhiên vẫn chưa nghĩ ra liền hỏi lại :
- Mê Cung sơn.
Đặng Tiểu Nhàn gật đầu nói :
- Bởi vì chuyện xảy ra ở Mê Cung sơn chỉ có ba chúng ta biết được mà thôi.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lúc này mới chợt hiểu ra, lấy tay vỗ vào sau gáy rồi tự mắng mình :
- Tổ bà nó, mình thật là ngu hơn heo.
Đặng Tiểu Nhàn nhịn không được liền cười hì hì, suýt nữa là cơm rượu trong miệng phun ra ngoài.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân nói tiếp :
- Hai chúng ta luôn luôn nghĩ ra cơ hội, tìm mọi cách để truyền thụ võ công của bản thân cho ngươi. Nhưng khi phát hiện thấy Thiên Kiều bát quái đã truyền thụ cho ngươi toàn là những môn võ tuyệt thế, nên tự lượng sức mình không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng mà lúc gần đây ta vừa tự ngộ được một loại công phu vô địch thiên hạ.
Đặng Tiểu Nhàn thoáng chút kinh ngạc, mặt chợt lộ vẻ nghi ngờ quả quyết nói :
- Ta không tin!
Thần Đao Trịnh Chính Nhân sảng khoái cất tiếng cười ha hả :
- Ngươi không tin sao? Có dám thử sức với ta một lần nữa chăng?
Đặng Tiểu Nhàn suy nghĩ một lúc đôi mắt đảo qua liếc lại rồi cười lớn nói :
- Chỉ giỏi lừa gạt người ta, ngươi có thề trời thề đất ta cũng chẳng tin.
Quỷ Ảnh Tử nói thêm vào :
- Nếu như ngươi không tin, vậy thì chúng ta dứt khoát ra phía bắc thành tỷ thí xem sao? Ngươi có dám không?
Đặng Tiểu Nhàn bán tín bán nghi nâng chén rượu lên rồi nói :
- Được chúng ta ăn no rồi hãy đi.
* * * * *
Dưới bóng cây cao ở phía bắc nội thành của An Định môn.
Lúc này ở đây không có lấy một bóng người.
Đặng Tiểu Nhàn đang đứng tấn kỵ mã, song chưởng để trước thủ thế chờ đợi.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi qua đi lại khoan thai đĩnh đạc vô cùng trên mặt bỗng hiện lên một nụ cười ngụy dị không hề khẩn trương chú ý đến đối thủ đang đứng trước mặt.
Hồi lâu Đặng Tiểu Nhàn thấy Thần Đao Trịnh Chính Nhân chẳng hề có chút động tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, trên mặt bắt đầu lộ vẻ nghi ngờ trầm giọng la lớn :
- Tại sao lão còn chưa chịu động thủ?
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cất tiếng cười lớn :
- Tiểu huynh đệ coi chừng, lão ca xuất chiêu ngay đây.
Đặng Tiểu Nhàn điềm nhiên mỉm cười :
- Xin mời!
Thần Đao Trịnh Chính Nhân nhẹ nhàng vươn cánh tay phải ra thuận tay phất nhẹ một cái, tiếp đó song cước điểm nhẹ xuống đất, thân hình mau chóng lùi ra ngoài một trượng. Đặng Tiểu Nhàn vội vàng trầm khí xuống Đan Điền, lực dồn vào cánh tay, huy chưởng đang định đẩy ra đột nhiên phát hiện Trịnh Chính Nhân huy động cánh tay phất ra không những chẳng có luồng kình phong nào phát ra mà ngay cả một chút tiềm lực cũng không có, dường như đang đùa cợt trêu tức chàng, không khỏi khiến chàng giận dữ lên trầm giọng hét lớn :
- Lão đang làm trò quỷ mỵ gì vậy?
Thần Đao Trịnh Chính Nhân trầm hẳn sắc mặt rồi từ từ đi về phía trước, mắt trợn trừng nhìn Đặng Tiểu Nhàn không rời lạnh lùng bảo chàng :
- Làm trò quỷ ư? Ha ha ha ngươi đã trúng phải U Minh Thu Hồn chưởng của ta, nếu không kịp thời giải cứu thì chỉ sau ba khắc ngươi sẽ hóa huyết vong thân.
Đặng Tiểu Nhàn tâm thần chấn động, thần sắc đột nhiên biến đổi, vội vàng vận khí xem thử, thấy khí huyết vẫn lưu thông không có vật gì ngăn trở trong lòng nghi nghi hoặc hoặc, chậm chạp ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy Thần Đao Trịnh Chính Nhân chốc chốc ngửa mặt lên trời, thỉnh thoảng lại cúi đầu chăm chú nhìn vào thân ảnh đang di động trên mặt đất, thần sắc ngưng trọng, trong miệng cứ lẩm ba lẩm bẩm dáng vẻ dường như chẳng có chút gì là đùa cợt.
Đặng Tiểu Nhàn tuy thông mình tuyệt đỉnh, cơ trí hơn người, nhưng cũng bị lời nói của lão làm cho bối rối lo sợ, trong lòng lạnh run càng nghĩ càng cảm thấy ghê sợ hãi hùng, đôi mắt kinh hoàng thất sắc nhìn sững vào Thần Đao Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng :
- Lời lão ca nói đều là thật cả chứ?
Thần Đao Trịnh Chính Nhân nghiêm mặt bảo :
- Không sai!
Đặng Tiểu Nhàn nói tiếp :
- Ta vừa mới thử vận khí đâu thấy khí huyết có gì bị trở ngại chút nào...
Thần Đao Trịnh Chính Nhân vội vàng cướp lời :
- Đây chính là chỗ lợi hại của U Minh Thu Hồn chưởng...
Thần Đao Trịnh Chính Nhân lại ngửa mặt lên cười rồi cất giọng nói tiếp :
- Nhược bằng ngươi không tin có thể lấy ngón tay ấn thử vào giữa đốt xương thứ ba dưới ngực phải một cái lập tức sẽ rõ mọi sự ngay.
Đặng Tiểu Nhàn ngạc nhiên trên mặt, vẫn chưa hết vẻ ngờ vực, tay phải bất giác đưa lên ấn vào đốt xương thứ ba phía dưới ngực phải.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân vui vẻ nháy mắt cười lớn nói :
- Sao? Ngươi cảm thấy thế nào?
Đặng Tiểu Nhàn thuận miệng trả lời :
- Có hơi đau một chút.
- Nói điên ai lấy tay ấn vào xuống mà không cảm thấy có chút đau đớn.
Người thông minh như Đặng Tiểu Nhàn cũng không hề chú ý tới cái việc cực kỳ tầm thường này với thái độ cực kỳ khẩn trương. Chàng nhìn Thần Đao Trịnh Chính Nhân tay chân tỏ ra luống cuống.
Đây là điều thường tình của con người khi càng khẩn trương chân tay tự nhiên trở nên bấn loạn, phàm khi người ta càng thông mình thì ngoài mặt càng lúc càng trở nên mất tự chủ, điều này cũng không có gì quái lạ cho lắm.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cứ ngửa mặt nhìn trời cười rồi nói tiếp :
- Cái này thật là đúng, ngươi thử dùng lực ấn vào đó một lần nữa coi.
Đặng Tiểu Nhàn với vẻ bất an, mở to đôi mắt nhìn Trịnh Chính Nhân muốn dùng nhãn lực để đoán ra thực hư, trong lòng tự nhủ:
“Đừng ấn, đừng ấn...”
Nhưng những ngón tay bất giác không nghe theo lời chàng cứ ra sức dụng lực ấn vào nơi đốt xương thứ ba dưới ngực phải một cái khá mạnh.