La Linh cùng các nương tử trên đường trở về Cửu Thiên Sơn. Lần quay trở về này tâm trạng chàng vừa vui lại vừa lo lắng.
Niềm vui là chàng sắp gặp lại mấy vị nương tử như Tiêu Sơn Thần Nữ và Miêu Thiên Hồng. Nhưng nỗi lo lắng là không biết các nàng có tha thứ cho chàng không khi chàng lại có thêm 2 nương tử nữa là Hoàng Phủ Ngọc Kiều và Mạn Sương Sương.
Trên bước lưu lạc. Mối tình cảm của các vị cô nương cũng có phần gắn bó hơn. Những lúc đêm về họ tự động bố trí cùng nhau trong việc chia xẻ ái ân cùng với trượng phu.
La Linh vì thế cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chàng lần lượt chung đụng với các nàng và cảm thấy hương vị mỗi nàng mỗi khác khó nói lên lời.
Ngày đi, đêm nghỉ. Thấm thoát đã đi được một tuần liền. Cuối cùng rồi họ cũng đến nơi.
Tiêu Sơn Thần Nữ và Miêu Thiên Hồng mừng rỡ khôn xiết sao bao ngày lo lắng chờ đợi. Bọn họ cũng đã được Bạch Thái Tiên Hồ kéo vào trong tường thuật mọi chuyện từ lúc ra đi đến nay.
Nhưng điều La Linh lo lắng lại không xảy ra. Hai vị nương tử nọ lại rất hài lòng khi có thêm 02 người bầu bạn cùng mình. Họ đón tiếp Hoàng Phủ Ngọc Kiều và Mạn Sương Sương hết sức vui vẻ.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều cùng Mạn Sương Sương đều mang tâm trạng của kẻ đến sau nên có phần lo lắng sợ hãi. Họ đồng bệnh tương lân nên rất thương yêu nhau.
Riêng phần Bạch Ngọc Tiên Tử thì có phần bối rối về danh phận. Nàng bây giờ vừa là nương tử của La Linh lại vừa là đệ tử của Bạch Thái Tiên Hồ nên không biết cư xử ra sao.
Tiêu Sơn Thần Nữ thấy mọi người ai nấy đều gặp lúng túng trong cách xưng hô nên quyết định đem tuổi các nàng ra so đọ.
Cuối cùng Bạch Thái Tiên Hồ lớn nhất được gọi là đại nương, đứng kế là Tiêu Sơn Thần Nữ gọi là nhị nương, rồi Hoàng Phủ Ngọc Kiều gọi là tam nương, Miêu Thiên Hồng gọi là tứ nương, Mạn Sương Sương gọi là ngũ nương, Bạch Ngọc Tiên Tử gọi là lục nương.
Mấy vị cô nương phân bố danh phận rõ ràng, từ đó trở nên thuận tiện trong việc xưng hô lẫn đối xử.
Mặc dù trong môn không ai định danh phận chính thất hay thứ thiếp. Nhưng vì Bạch Thái Tiên Hồ được làm đại nương nên các nàng khác đều phải nghe lệnh.
Cuộc sống từ đó được êm đềm thong thả.
Lão thái bà được đón về Cửu Thiên Sơn ở cùng các nàng. Thời gian dư giả. La Linh và các nàng bèn đem võ công ra cùng tham luyện, trao đổi. Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Đã 4 tháng trôi qua. Các bông tuyết đã bắt đầu rơi lất phất, báo hiệu một mùa đông sắp đến.
Một hôm, mọi người đang tụ tập bên ngoài rừng cây ngắm tuyết thì chợt nghe có tiếng hú rất to vọng lại.
La Linh kinh ngạc chú ý lắng nghe.
Lát sau tiếng hú lại nổi lên và tiếng vũ khí chạm nhau chan chát bên kia đỉnh núi.
Chàng thấy vậy liền đề cử khinh công lao đi. Các nàng còn lại cũng không nén nổi tò mò nối gót nhau cất bước đuổi theo phía sau.
Đoàn người do La Linh dẫn đầu thoáng chốc đã đến được nơi chiến trận.
Thì ra trên mặt đất phủ đầy tuyết có một bọn người đang giao đấu kịch liệt.
Ở giữa trận đấu là một nam nhân anh tuấn, tay cầm ngọc địch đang giao tranh ác liệt với 3 thiếu nữ.
Phía bên ngoài còn có hai mỹ nhân bị thương đang ngồi bất động.
La Linh vừa nhìn thấy bọn người này thì giật cả mình.
Chàng nhận ra bọn nữ nhân kia chính là người của Vạn Hoa Cung.
Hai nữ nhân bị thương đang ngồi kia là Tiểu Phụng Cô và Tiêu Thanh Thanh.
Còn 3 mỹ nhân đang chiến đấu nọ là Lý Ngọc Uyển Cung chủ Vạn Hoa Cung, Ngọc Linh San đại hộ pháp và Vạn Ngọc Tình ngoại cung đường chủ.
Ba nữ nhân quây lấy nam nhân nọ tấn công dữ dội.
La Linh càng nhìn càng kinh hãi khi thấy chiêu số của nam nhân kia lợi hại vô cùng. Y một mình một địch mà vẫn chiếm thượng phong, đánh cho ba vị cô nương thảy đều phải dội ngược cả lại.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì nhìn nam nhân nọ đến thất thần. Người này đối với ai khác thì còn là một bí ẩn nhưng nàng chỉ nhìn qua đã biết y là ai.
Nam nhân kia chẳng phải là Hàn Thiếu Thanh, ý trung nhân ngày xưa của nàng thì còn ai nữa.
Lúc này Hàn Thiếu Thanh đã chiếm hết thượng phong nên chợt bật tiếng cười khanh khách:
- Hà... hà... các vị cô nương quả là không biết lượng sức. Thần địch ảo pháp nào phải tầm thường mà các nàng mong chống cự.
Lý Ngọc Uyển nghiến chặt răng quắc mắt nói lớn:
- Hừ! Các hạ lợi dụng võ công bổn môn để đánh người bổn môn. Điều đó có gì là hay. Mau mang trả Hồng Điệp Y ra đây.
Hàn Thiếu Thanh thấy nàng ta nổi giận như vậy lại càng khoái trá cười lớn:
- Hà... hà... Hồng Điệp Y bây giờ còn có giá trị gì. Bổn nhân đã luyện được Thần Địch Ảo Pháp từ trong Hồng Điệp Y. Có thể nói bổn nhân đã trở thành thiên hạ vô địch rồi.
Lý Ngọc Uyển tức giận hỏi lớn:
- Có phải năm xưa nhà ngươi gắp tâm chiếm đoạt Hồng Điệp Y từ tay Hoàng Phủ Ngọc Kiều hay không?
Hàn Thiếu Thanh cười khanh khách tay vung địch đánh ra khắp bốn phía. Y nhìn lăm lăm Lý Ngọc Uyển rồi hỏi:
- Cô nương chắc là Cung chủ hiện thời của Vạn Hoa Cung?
Lý Ngọc Uyển tay kiếm múa lên tấn công, quát lớn:
- Phải thì sao?
Hàn Thiếu Thanh nhếch mép cười vẻ tự phụ:
- Năm xưa ta lợi dụng Hoàng Phủ Ngọc Kiều chiếm được Hồng Điệp Y. Ngày nay ta phải lợi dụng nàng để chiếm lấy Vạn Hoa Cung.
Lý Ngọc Uyển nổi giận nói:
- Ngươi đừng hòng. Ta đâu phải là người ngu ngốc để cho ngươi lợi dụng.
Hàn Thiếu Thanh lên giọng đểu cáng:
- Ái chà! Nàng sắp trở thành nương tử của ta mà lại hung hăng thế ư. Nói cho nàng hay, trượng phu nàng sẽ lên chức Cung chủ Vạn Hoa Cung thay nàng điều hành mọi sự.
Lý Ngọc Uyển mặt hoa đỏ bừng hét lên một tiếng, kiếm phong ào ạt tung ra toàn những chiêu thức tinh túy nhất của Vạn Hoa Cung.
Nhưng mà cho dù nàng và các mỹ nhân khác ra sức chiến đấu thì đều chỉ như muối bỏ bể, nước chảy qua cầu, không có một chút công hiệu gì đối với Hàn Thiếu Thanh.
Trong khi đó phía ngoài xa. Khuôn mặt của Hoàng Phủ Ngọc Kiều trở nên nhăn nhúm vì tức giận.
Nàng không thể ngờ rằng mối tình si của nàng dành cho Hàn Thiếu Thanh chỉ là một sự hy sinh đáng thương, đáng tiếc.
May mà nàng gặp được La Linh và gá nghĩa cùng chàng. Nếu không thì cả cuộc đời nàng đã bị gã kia làm cho tan nát không còn ra gì nữa.
Mấy vị cô nương ai ai cũng biết được hoàn cảnh xưa kia của Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Nay họ nghe thấy mấy lời đểu giả của Hàn Thiếu Thanh nói với Lý Ngọc Uyển thì vô cùng tức giận.
Mạn Sương Sương tính tình nóng nẩy hơn cả lập tức nhảy ngay vào cuộc chiến.
Các cô nương còn lại cũng nhanh chóng nhảy ra. Họ không ai bảo ai liền múa kiếm bao vây lấy Hàn Thiếu Thanh vào giữa.
Hàn Thiếu Thanh đang lúc đắc ý bỗng thấy ở đâu nhảy ra 5,6 vị cô nương xinh đẹp lao đến tấn công mình thì hết sức kinh hãi.
Nhưng vì Thần Địch Ảo Pháp quá sức lợi hại nên bọn nữ nhân tuy đông mà vẫn không làm gì được đối phương.
Tuy vậy, do bọn mỹ nhân này đều là cao thủ thượng thừa nên cuộc chiến cũng không thể bị bại được.
Bạch Thái Tiên Hồ và Tiêu Sơn Thần Nữ đứng ngoài lượt trận cùng với La Linh. Còn Miêu Thiên Hồng đi đến bên hai người bị thương dùng thuốc cứu chữa cho bệnh nhân.
Phía bên phe quần nữ được bổ sung thêm 3 ả tố nga nữa là Hoàng Phủ Ngọc Kiều, Mạn Sương Sương và Bạch Ngọc Tiên Tử nên cuộc chiến đi vào thế cân bằng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều võ công ngang ngửa với Cung chủ Lý Ngọc Uyển, lại đang lúc tức giận vì bị gạt tình nên chiêu số nàng tung ra vô cùng ác độc, bí hiểm.
Hàn Thiếu Thanh làm gì không nhận ra người xưa. Có điều gã không ngờ nàng lại có mặt ở nơi này và chứng kiến hành vi đểu giả của gã.
Mà cũng lạ. Đã bao năm trôi qua rồi mà người ngọc vẫn xinh đẹp mê hồn. Hàn Thiếu Thanh nhìn thấy người xưa cũng không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.
Nhưng sự xinh đẹp, tươi vui ngày nay của Hoàng Phủ Ngọc Kiều lại hoàn toàn do những cuộc mây mưa ái ân cùng La Linh tạo nên. Phải nói từ khi được về làm vợ La Linh tâm hồn cũng như thể xác của nàng đã được chàng gội rửa toàn bộ. Nổi buồn đau xưa bị xóa nhòa nhanh chóng và tình yêu thương được đền bù bằng những cuộc ái ân ngây ngất đến kinh người.
Bây giờ Hoàng Phủ Ngọc Kiều như một bông hoa nở muộn, đằm thắm, đắm say. Vẻ đẹp này so với lúc còn trẻ chỉ có hơn chứ không kém.
Phần Lý Ngọc Uyển thì hết sức mừng rỡ vì có thêm tiếp viện. Nàng vốn đã tốn không ít công phu để tìm Hàn Thiếu Thanh, thế mà đến phút quan trọng người của nàng lại không đủ lực để bắt giữ y thì thật là bất công.
May sao giờ đây đã có thêm người hỗ trợ. Lý Ngọc Uyển hy vọng lực lượng này sẽ thu thập được kẻ xảo trá kia.
Thế nhưng tình thế lại hoàn toàn khác hẳn. Hàn Thiếu Thanh sau hơn 20 chiêu bối rối lùi tránh đã lại phản công tới tấp. Bạch Ngọc Tiên Tử võ công kém nhất lập tức bị trúng thương phải lùi lại. Còn Vạn Ngọc Tình cũng bị thương nhẹ ở vai.
La Linh nhận thấy các mỹ nhân tuy đông nhưng đấu pháp không có trật tự. Vì thế nếu cuộc đấu kéo dài chỉ khiến bọn họ bị thương nhiều hơn mà thôi.
Bạch Thái Tiên Hồ cũng cùng một suy nghĩ như vậy. Nàng thấy tình thế không ổn vội vàng quát to một tiếng ra hiệu cho mọi người lui ra.
Bây giờ bên phe của La Linh thực lực đã đông hơn nhiều.
La Linh thấy đối phương võ công cao tuyệt nên rất hứng thú. Chàng quyết định sử dụng Cuồng long chưởng ra để thi thố với đối phương xem cao thấp ra sao.
Thế rồi thân hình La Linh ẩn trong luồng chưởng phong ào ạt đánh tới.
Hàn Thiếu Thanh thấy đối phương thân pháp, chưởng pháp ảo diệu thì kinh hãi vội lùi lại né tránh.
Thế nhưng chưởng pháp của La Linh hết sức nhanh chóng và cực kỳ lạnh lẽo. Hàn Thiếu Thanh tuy nhảy tránh nhanh nhẹn nhưng cũng bị trúng phải gió chưởng lạnh run lên.
Từ khi rời khỏi cổ mộ, võ công của La Linh đã biến đổi đi rất nhiều. Cuồng long chưởng của chàng bây giờ vô cùng quái dị lại có khí lạnh kinh người. Nếu bình thường ngay giữa thời tiết khô ráo thì việc này cũng không có gì làm đáng sợ. Thế như bây giờ lại đang vào mùa đông. Khí lạnh ấy trở nên vô cùng nguy hiểm có thể xâm nhập khiến đối phương đông đặc kinh mạch mà chết.
Hàn Thiếu Thanh bị trúng gió chưởng phát run thì hoảng hốt vô cùng. Gã vội giỡ thế quỷ dị nhất của Thần Địch ảo pháp ra để phản công đối phương.
Hai người thân pháp như bay biến giao tranh ác liệt không chút khoan nhượng.
Cuộc chiến kéo dài hơn hai canh giờ và mỗi lúc lại thêm phần hung hiểm.
Các vị cô nương ai nấy đều đã tạm lành thương thế đứng xung quanh lo lắng nhìn vào.
Họ thấy cuồng phong gió lốc nổi lên mù trời không còn phân biệt được ai với ai nữa.
Đột nhiên, giữa luồng gió mạnh có một tiếng rú rõ to vang lên và một thân hình bắn vọt ra xa.
Mọi người đều kinh hãi để mắt nhìn xem.
Thì ra đó là thân hình của Hàn Thiếu Thanh ngã lăn ra đất co quắp không chút động đậy.
Tiêu Sơn Thần nữ lo lắng chạy lại bên La Linh hỏi:
- Tướng công có bị sao không?
La Linh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nương tử cười nói:
- Không có gì. Có điều gã kia e rằng không thể sống nổi.
Các nữ nhân nghe vậy đều nhìn lại thể trạng của Hàn Thiếu Thanh thì thấy thân hình gã giờ đây chẳng khác gì một khối đá lớn nằm im trên mặt tuyết.
La Linh nói:
- Gã này bị ta đánh trúng một chưởng nên cả người y đã bị đông đặc huyết mạch rồi.
Bấy giờ mấy nữ nhân mới hiểu ra mọi sự.
Cung chủ Lý Ngọc Uyển mừng rỡ chạy lại bên xác Hàn Thiếu Thanh lục tìm lấy Hồng Điệp Y.
Còn Tiểu Phượng Cô lại nhìn La Linh với vẻ quan hoài, say đắm.
Vạn Ngọc Tình thấy xung quanh La Linh có không ít các người đẹp thì biết rằng mình khó mà với tới chàng nên rầu rỉ quay đi.
Tiểu Phượng Cô nhìn La Linh một lúc không nén được lòng liền hỏi:
- Tướng công! Chàng còn nhớ thiếp không?
Câu hỏi của Tiểu Phụng Cô thật ra đã chất chứa biết bao tâm tình của người con gái. Nàng từ khi thất thân với chàng đã nguyện cùng chàng nên duyên cầm sắt. Không ngờ thế sự đổi dời. La Linh đã trốn khỏi Vạn Hoa Cung và mối tình đó đã được nàng ghi vào tâm khảm không thể nào quên.
Gìơ đây bất ngờ gặp được người xưa. Câu hỏi của nàng tưởng cũng không cần nói thêm cũng biết là chứa đựng biết bao điều thầm kín rồi.
La Linh quay lại nhìn người thiếu nữ đang đứng đó mà toàn thân chàng chấn động.
Chàng biết đối với người ta chàng đã mang một món nợ khó mà trả nổi.
Bây giờ hai người gặp nhau thì chàng biết nói sao đây.
Tiểu Phụng Cô đưa tay lau nước mắt run giọng nói:
- Thiếp tưởng rằng mãi cuộc đời này sẽ không còn gặp chàng nữa. Không ngờ mới đó mà chúng ta lại gặp nhau. Tướng công hãy nói xem. Chàng có còn nhớ thiếp không?
La Linh thở dài nói:
- Ta! Ta làm sao lại quên nàng. Cái chuyện ta làm với nàng ta suốt đời không dám quên.
Tiểu Phụng Cô thở dài:
- Chàng giờ đây đã có nương tử xinh tươi. Chắc chẳng còn để ý đến con bé xấu xí, đáng khinh này nữa.
Hai người đối đáp cùng nhau trước mặt bao nhiêu vị cô nương khiến họ đều ngẩn ngơ hết thảy.
Không ngờ sau lưng bọn họ có tiếng Lý Ngọc Uyển nói vọng tới:
- Ta là Cung chủ Vạn Hoa Cung muốn ngỏ lời gả Tiểu muội muội này cho chàng. Vậy chàng có ưng hay không?
La Linh quay nhìn sang các vị nương tử. Đột nhiên chàng ngẩng đầu lên nói lớn:
- Cung chủ! Tại hạ rất vui lòng.
Rồi chàng quay sang Tiểu Phụng Cô hỏi lớn:
- Nàng nói xem. Nàng có ưng làm vợ ta không?
Tiểu Phụng Cô khuôn mặt đột biến từ đau khổ sang trạng thái đỏ bừng. Đôi mắt nàng long lanh hai giọt nước mắt mà không nói lên lời.
La Linh thấy Tiểu Phụng Cô xúc động đến vậy thì cảm thấy trong dạ bồi hồi. Chàng bước vội đến ôm nàng nọ vào lòng mà hôn hít lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Các vị nương tử không ai là không choáng váng. Nhưng mà họ tôn trọng quyết định của trượng phu nên đồng loạt bước lại chúc mừng.
Trong lúc mọi người còn đang vui vẻ thì xẩy đâu có ba bóng người từ xa đi tới.
Một vị cô nương đi trước lên tiếng chào mọi người. Nàng này chính là Cao Thiên Tú.
Nữ nhân đi sau dìu đỡ một người nữa. Nàng này chính là Cao Thiên Nhạn đang đỡ tay sư phụ của họ U Cơ. Cái bụng của U Cơ thì đang phồng to, chứng tỏ nàng ta đang mang thai đã mấy tháng.
Bạch Thái Tiên Hồ thấy thể trạng của U Cơ như vậy thì không khỏi kinh hoàng. Nàng ta lờ mờ đoán ra cái bào thai đang ở trong mình U Cơ là của ai. Đột nhiên, Bạch Thái Tiên Hồ kêu lên thảng thốt rồi chạy vụt về phía đỉnh Cửu Thiên Sơn:
- Thuyền sắp chìm rồi.....!
Tiếng kêu của Bạch Thái Tiên Hồ không ngờ lại vang vọng đến vậy. Khi mọi người hiểu ra đưa mắt nhìn nàng thì bóng hình Bạch Thái Tiên Hồ chỉ còn như một dấu chấm nhỏ ở tít ngoài xa.
HẾT