Thiên Tịnh đuổi theo vào văn phòng của Mộ Thương Nam "Anh, không phải em, em không tự hất cà phê vào mình”.
Mắt cô hoen đỏ, những giọt nước mắt còn nằm trong khóe mắt. bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều không nỡ.
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thương Nam hiện lên trên khuôn mặt cô:"Em làm gì có liên quan tới tôi à, em không cần giải thích với tôi".
Thiên Tịnh cố hít vào một luồng khí lạnh, cho dù cô cố gắng bên anh hơn mười năm qua, anh vẫn giữ cái thái độ đó với cô.
"Anh, mình sắp kết hôn rồi, em không muốn anh hiểu lầm em" Cô nói nhỏ.
"Mình kết hôn là ý của bố mẹ, tôi chưa từng đồng ý chuyện này. Tôi nói em có hiểu không?" Mộ Thương Nam vẫn lạnh lùng đáp lại.
"Em biết, nhưng anh à, em thật sự rất yêu anh, bao nhiêu năm nay, anh không cảm nhận được sao?" Thiên Tịnh đau khổ.Cô biết đó đều là ý của bố mẹ, anh thậm chí còn chưa từng công nhận cô là bạn gái anh.
"Nói xong rồi thì ra ngoài" Mộ Thương Nam vẫn lạnh lùng.
"Hôm nay là chú Mộ muốn anh và em cùng về nhà ăn cơm”
Thiên Tịnh vội vàng nói tiếp, chỉ sợ anh không cho cô về nhà anh.
"Tôi biết rồi. Bây giờ tôi cần làm việc". Mộ Thương Nam nói.
Thiên Tịnh mím chặt răng, rời khỏi phòng làm việc, điều vui mừng duy nhất là tin Diệp Phi và người đàn ông khác làm càn đã bại lộ, Diệp Phi cả đời này đừng có mơ gả vào nhà họ Mộ.
Thiên Tịnh bước về phía Diệp Phi, cố nói nhỏ "Cô đừng mơ mà phá hoại được tôi và anh Mộ, hôn ước đã được định trước khi chúng tôi sinh ra. Cô đừng hòng phá hỏng”.
"Mộ Thương Nam đẹp trai thật, một người đẹp trai như vậy sao tôi nỡ để cho một mình chị" Diệp Phi nhìn người phụ nữ đối diện cười.
"Cô muốn làm gì. Cô đến cái trinh tiết còn chả giữ được, Mộ Thương Nam có cần cô không" Thiên Tịnh nói.
“Thế thì chờ xem? Xem tôi quyến rũ anh ta như nào!” Diệp Phi cố ý chọc tức Thiên Tịnh. Việc bức ảnh, cô chắc chắn là do Thiên Tịnh và Thiên Huệ làm, Thiên Tịnh vì để đuổi cô đi, làm ra việc như này, cô không quyến rũ Mộ Thương Nam, thật là có lỗi với thủ đoạn của Thiên Tịnh!”
“Mày!” Thiên Tịnh tức đến tái mặt “Vô liêm sỷ, anh Mộ là người ưu sạch sẽ, cho dù mày có quyến rũ cũng không ích gì, đồ người khác đã động vào, anh ấy sẽ không bao giờ động vào!” May mà Mộ Thương Nam ưa sạch sẽ đến rùa cũng có lông, theo phân tích tính cách của Mộ Thương Nam, anh có chết cũng không động đến Diệp Phi.”
“Xem ra chị thực sự rất quan tâm đến vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ! Thiên Tịnh, chúng ta chờ mà xem, xem ai có được vị trí này!” Diệp Phi nói giọng thách thức. Nói thật, cô chưa từng nghĩ đến vị trí này, cho dù cô cái gì cũng không tốt, ít nhất cô cũng tự biết bản thân mình. Cô chỉ đơn thuần muốn chọc tức Thiên Tịnh, không thể trừng trị Thiên Tịnh, cũng phải chọc cho Thiên Tịnh tức chết.
Thiên Tịnh suýt chút nữa tức nổ phổi “Chờ mà xem!”. Cô gằn giọng lên nói, cô không để Diệp Phi mất tích khỏi nước ZH, thì là có lỗi với bản thân mình.
Thời gian cứ như thế trôi đi trong tiếng hai người cãi nhau. Đến giờ tan làm, Mộ Thương Nam ra khỏi phòng làm việc, vì tin tức của cô, anh bận cả buổi chiều. Bây giờ nhìn thấy cô, anh vẫn còn giận, nếu như đối thủ và kẻ thù của anh nhận định cô là người phụ nữ của anh, sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô.
Diệp Phi nhìn mà không hiểu được bộ mặt trầm tư của anh, không biết đang giận anh, cô theo anh lên xe. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Mộ.