Edit: Lãnh Thiên Nhii.
"Trùng hợp như thế, ta lại thích mùi máu tươi." Lời của Nam Ức Tịch vừa dứt, một giọng nam cực kỳ tà mị ở góc vang lên, mọi người lúc này mới chú ý tới nam tử ngồi ở góc.
Nam tử kia mặc một bộ màu hồng đào cực kỳ bảnh bao, phía trên không có chút đồ trang trí nào, nhưng mà bởi vì màu sắc y phục này, tạo cảm giác không thanh lịch. Mà dung nhan nam tử cực kỳ xinh đẹp, lông mi dài nhỏ, sóng mắt lưu chuyển đào hoa, môi tà mị, có một cỗ tà khí tự nhiên tuấn mỹ.
Trong mắt mọi người đều lộ ra kinh ngạc, dĩ nhiên không chỉ bởi vì dung mạo nam tử xuất chúng, mà hơn nữa là bội phục nam tử này can đảm. Đệ đệ đại tướng quân cũng không chiếm được chỗ nào tốt, sau đó rơi vào kết quả như vậy, hắn lại còn dũng khí đi trêu chọc Nam Ức Tịch.
Mà Nam Ức Tịch lại không kinh ngạc chút nào, thật ra thì ngay từ lúc tiến vào đại sảnh lầu hai, nàng đã chú ý tới nam tử kia. Chỗ ngồi nam tử kia cực kỳ bí mật, người bình thường có thể sẽ không chú ý, nhưng thân là người lúc nào cũng trong nguy hiểm, Nam Ức Tịch đều cực kỳ nhạy cảm và tỉ mỉ với tất cả, một người nam tử như thế, làm sao có thể lừa gạt được ánh mắt của nàng?
"Vậy sao?" Nam Ức Tịch điềm nhiên như không có chuyện gì, tầm mắt chuyển qua người nam tử kia, nam tử kia bây giờ đã ngồi vào bàn Nam Ức Tịch, mọi người gần như chưa kịp phản ứng, cũng không thấy rõ ràng hắn làm như thế nào đến chỗ Nam Ức Tịch.
Xem ra là cao thủ võ công, khó trách dám trêu nữ tử này. Giờ phút này mọi người đã nín thở, bộ dáng xem kịch vui vẻ.
"Đúng vậy." Nam tử kia cực kỳ tà mị nhẹ nhàng nhảy lên đến cạnh Nam Ức Tịch, lông mày khẽ nhướng, trong đôi mắt đào hoa sóng mắt lưu chuyển, ý tứ giống như ngả ngớn trêu đùa, mà ở chỗ sâu đáy mắt cất giấu quan sát và suy tư.
Nam Ức Tịch cũng đùa giỡn nhìn nam tử trước mắt, nhìn giống như không để ý, thật ra thì chỗ sâu đáy mắt cất giấu một tia quan sát, môi nàng khẽ hiện lên nụ cười lạnh lùng, ra tay nhanh như điện, đôi đũa trên bàn giống như ám khí, bắn tới yếu huyệt quanh thân nam tử, động tác mau lẹ hung ác chính xác, không lưu tình chút nào.
Nam tử kia không ngờ tới việc Nam Ức Tịch đột nhiên ra tay, chỉ kịp tránh ra yếu huyệt quanh thân, trong lúc vội vàng, tóc lại bị chiếc đũa của Nam Ức Tịch cắt rơi xuống.
Nam Ức Tịch duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, nhìn như tùy ý, lại chính xác tiếp nhận một ít lọn tóc, hiển nhiên đã sớm dự liệu đến việc nam tử không thể tránh được sẽ bị cắt đứt một chòm tóc, nàng thưởng thức tóc trong tay, bên trong đôi mắt màu đen mang theo một tia lạnh lùng, lạnh giọng nói, "Nếu như ngươi thích mùi máu tươi, ta không ngại cho ngươi thử."
Nam tử kia nghe được Nam Ức Tịch nói, nụ cười trên khóe môi càng phát ra xinh đẹp và cao thâm, ánh mắt hắn nhìn Nam Ức Tịch tràn đầy hứng thú, cười nói với Nam Ức Tịch, "Khá lắm nữ tử cuồng ngạo, ngươi tên là gì?"
Nam Ức Tịch coi như không có nghe thấy vấn đề nam tử kia hỏi, nàng không kiên nhẫn phi một chiếc đũa đến trước mặt nam tử, lạnh lùng nói ra một câu, "Lập tức rời khỏi bàn này, nếu không, ta thật sự cho ngươi ngửi mùi máu tươi!"
Nam tử kia nghe được Nam Ức Tịch nói, vẫn bộ dáng tà mị như cũ, hình như không có quan tâm chút nào, đôi con ngươi như chim ưng nhìn chòng chọc vào Nam Ức Tịch, cười nói, "Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi, ta liền rời đi, như thế nào?"
"A, có biết, ta bình sinh ghét nhất người khác uy hiếp ta?" Nam Ức Tịch nghe vậy, trong tròng mắt đen để lộ ra từng tia hàn mang, chiếc đũa lại một lần nữa bay đến chỗ nam tử, lần này tốc độ chiếc đũa so với lần trước càng thêm mạnh mẽ, góc độ càng thêm xảo trá, dù nam tử kia chuẩn bị, cũng đã chật vật không chịu nổi, y phục bị cắt hết mấy chỗ.
Hắn bị buộc lui ra hai bước, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo ba phần ảo não bảy phần hứng thú, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, giống như nhìn con mồi, khóe môi hiện lên nụ cười tà mị, "Bản lĩnh giỏi. Ngược lại thật sự không thể coi thường ngươi!"
Khi Gia Luật Linh đi vào đại sảnh lầu hai, chính là thấy một màn này.
Nam Ức Tịch một thân hồng y, xinh đẹp lười biếng ngồi một chỗ, con ngươi đen nhánh giống như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp nhìn qua nam tử trước mắt, nhưng thực chất trong mắt nàng tản mát ra hàn quang. Mà đứng trước mặt nàng là nam tử mặc bộ y phục hồng đào, đang chật vật không chịu nổi, nhưng không chút nào che giấu được phong hoa tuyệt đại của hắn.
"Cung chủ, hiền chất Văn Cử, có chuyện gì xảy ra?" Gia Luật Linh hồ nghi nhìn Nam Ức Tịch và nam tử xiêm áo màu hồng đào này một cái, nhíu mày hỏi.
Nam Ức Tịch nghe vậy, ánh mắt hơi loé lên, hiền chất Văn Cử ? Thiên hạ này tên gọi Văn Cử còn có thể khiến Gia Luật Linh hô một tiếng hiền chất, sợ trừ thái tử Bắc Mạc Hạ Văn cử ra, cũng không tìm được người thứ hai.
Không nghĩ tới vận khí của nàng thật sự không tệ, tùy tiện ra ngoài đi lại mấy lần, đều gặp được quý nhân? Đáng tiếc không khéo chính là nàng đắc tội toàn bộ mấy người quý nhân này .
Mà Hạ Văn Cử nghe được Gia Luật Linh nói, trong mắt hiện lên suy tư. Gia Luật Linh kêu nữ tử này là công chúa? Thấy nữ tử này thế nào cũng không giống công chúa, huống chi hắn chưa bao giờ nghe nói qua công chúa nước nào có võ công cao siêu.
Một bộ hồng y, lụa mỏng che mặt. Sao hắn không nghĩ đây không phải là công chúa, mà là Cung chủ! Không nghĩ tới nàng là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc! Không trách được tính khí bừa bãi như thế, không trách được võ công cao tuyệt như thế!
Chỉ là tại sao Gia Luật Linh biết Cung chủ Ma Cung? Nhìn dáng vẻ này, bọn họ hình như là hẹn gặp mặt tại nơi này?
Nghĩ tới đây, Hạ Văn Cừ hiện lên nụ cười tà mị, nhìn Nam Ức Tịch nói, "Thì ra là Cung chủ Ma Cung, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Tiếp theo lại xoay người sang chỗ khác, cười nói với Gia Luật Linh, "Không biết Linh thúc thúc cũng đến Nam Hải, còn chưa gặp mặt, nếu Linh thúc thúc không ngại, không bằng uống hai chén cùng với ta?"
Nam Ức Tịch chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Thật ra thì bàn về tuổi, Gia Luật Linh cùng lắm hơn Hạ Văn Cừ mấy tuổi, nhưng bàn về bối phận, Gia Luật Linh là đệ đệ hoàng đế Tây Nhạc, mà Hạ Văn Cừ chỉ là thái tử, theo lý nên gọi hắn bằng thúc thúc. Nhưng mà điều này chỉ là cách xưng hô mà thôi, vì quyền thế, thủ túc người thân còn có thể tàn sát lẫn nhau, huống chi là hai quốc gia khác biệt?