Từ Chí Phi trở về nhà, lòng cảm thấy bất an, theo quán tính hắn đi thẳng lên phòng, căn phong bổng lạnh lẽo lạ thường, hắn không thấy Hạ Mạch ở phòng tìm kiếm khắp nhà lại không thấy, đôi chân bổng chốc run rẩy, đột nhiên một tiếng nhạc cất lên, hắn đi theo hướng tiếng nhạc phát ra trong nhà kho trên sân thượng.
Hắn bước lên thấy Hạ Mạch đang ngồi ôm chân vào lòng, kế bên là một cái máy mp3 đang phát nhạc.
" Tại sao lại ở đây" hắn tiến lại gần cô ngồi xỏm xuống đối diện với mặt cô.
Hạ Mạch không trả lời, im lặng nghe bản nhạc đang phát, đây chính là bản nhạc Hạ Nhiên đã tặng cho cô. Vì là một cái CD, cô đem CD thu âm thành lại trong máy sẽ tiện lợi hơn.
"Bản nhạc này.."
"Hay không là chị tôi sáng tác rồi chơi " không đợi hắn nói tiếp, cô cắt ngang lời hắn, ánh mắt vô hồn nhìn ra xa đằng kia, tâm trí lại hiện lên những hình ảnh của quá khứ.
" Cái gì, chị của em" Hắn gằn lên từng chữ, Hạ Mạch châu mày nhìn hắn khó hiểu.
" Anh ngạc nhiên cái gì, chẳng lẻ anh có em trai không cho tôi có chị gái sao"
Hắn im lặng, khuôn mặt trầm luân một hồi, một giây trước hắn còn điềm đạm, một giây sau khuôn mặt hắn liền trở nên băng lãnh, cô có chút hơi sợ, đưa tay chạm vào vai hắn, quan tâm hỏi. " Từ Chí Phi anh không sao chứ"
Hắn hất tay cô ra, ánh mắt trở nên băng lãnh nhìn cô, tim cô khẽ đập nhanh, cơ thể bồi hồi. Hắn vẫn nhìn cô một lúc, cô nhé tránh ánh mắt của hắn.
Từ Chí Phi đứng dậy rời đi không nói một tiếng nào. Cô vẫn không hiểu nhìn hắn, rồi lại nhìn nơi đằng xa kia, nghe tiếp bản nhạc còn dang dở.
Ngồi cũng được một tiếng, cứ nghĩ Từ Chí Phi đã ngủ rồi nhưng xuống nhà không thấy, lại nghe dì hai nói hắn cùng em trai đi ra khỏi nhà trong rất vội vàng.
Mặc kệ cô không quan tâm, cô quay về phòng ngủ.
Hạ Mạch miên man ngủ say. Đột nhiên trong cơn say ngủ, cô nghe những vỡ vụng, cô giật mình, tim bỗng loạn nhịp, không chần chừ Hạ Mạch bước xuống giường đi theo hướng đồ vỡ ra.
"Có chuyện gì vậy" Hạ Mạch đi đến thư phòng, hai tên thuộc hạ đứng nghiêm trọng canh cửa, cô bước lên mở cửa, hai tên thuộc hạ liền đưa tay ra chặn lại.
" Tiểu thư, ông chủ có lệnh không cho ai vào"
"Nhưng anh ta đang đập đồ trong đó"
Hạ Mạch nói liền uốn éo người mở cửa bước vào. Đập ngay trước mắt cô một bãi chiến trường, những sắp văn kiện, bình hoa, rượu, ly thuỷ tinh đều vỡ nát, nền gạch còn có một chút máu dính lại, cô nghiêng người về phía ghế, hắn đang dựa người vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại, chiếc áo sơ mi màu trắng sớm đã nhăn nheo, hai chiếc cúc áo đầu đã được mở ra, lòng ngực vì tức giận mà thở hổn thển, dưới hai bàn tay to lớn của hắn, vì bị thuỷ tinh đâm vào mà chảy máu, máu tuông ra rơi xuống sàn.
Hạ Mạch giật mình đi nhanh lại phía tủ kế bên cái ghế hắn đang ngồi, mở ngăn kéo ở dưới tủ cuối, lấy ra một hộp đồ dùng y tế. Cẩn thận nâng bàn tay hắn lên, xem xét một hồi. Đem một cây nhíp to gắp những miếng thuỷ tinh nhỏ đang dính vào thịt bên lòng tay của hắn, xong rồi đem khăn giấy cẩn thận lâu đi những vệt máu trên tay hắn, cuối cùng đem băng gạc cuốn quanh tay hắn giúp không cho bị nhiễm trùng.
" Có cần đến bệnh viện không" cô lẳng lặng hỏi hắn, ánh mắt vẫn nhìn bàn tay của hắn.
Từ Chí Phi đã sớm biết cô vào, cũng để im cho cô xử lý vết thương, bây giờ trong lòng hắn rất mệt, rất phiền lòng, hắn lại càng không muốn nhìn thấy cô, thế nhưng hắn lại không muốn cô rời xa hắn.
" Hạ Mạch, em là của tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc bỏ trốn" Hắn kéo cô đứng dậy áp cô vào tường.
"Anh không có quyền giam cầm tôi" Hạ Mạch tức lên, cơn phẫn nộ làm cơ thể yếu ớt của cô run rẩy, hắn bây giờ không giống như trước đây, ánh mắt hắn bây giờ rất lạnh, cả cơ thể của hắn luôn toát ra vẻ băng lãnh, đôi môi mỏng mím lại, chạm đến đôi môi của cô, cô né tránh nụ hôn của hắn, bình tỉnh mà nói. " Đừng chạm vào tôi"
"Nên nhớ cô là người phụ nữ của tôi" hắn không nói nhiều, nhấc bổng cô lên đi về phòng, không thương tiếc ném cô lên chiếc giường bọn họ thường ngủ cùng.
Hạ mạch ngồi bật dậy, vẻ mặt tức giận, còn chưa ngồi thẳng lên lại bị một sức lực từ bàn tay hắn nắm chân cô kéo ra.
Hạ Mạch vì mất trọng thế mà té ngửa ra, tiện thế hắn giữa chặt chân cô, vòng chân mình giữa eo cô quỳ lên.
Cô vươn tay trực tiếp cho hắn một cái tát. " Bốp"
"Mẹ kiếp! Đây là lần thứ hai em đánh tôi" quả thật lần thứ hai Từ Chí Phi bị phụ nữ đánh, có điều hai lần đánh đều là một người, hắn tức giận nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô hơi hoảng sợ, dùng hết sức gào thét lên " Từ Chí Phi, tôi hận anh, hận anh"
Hắn gật đầu miệng nói "Được"
" Hạ Mạch, tôi cho em biết thế nào là địa ngục" hắn xé bỏ đồ cô ra, cởi bỏ luôn đồ của mình, hắn đi lại ngăn kéo, lấy ra hai cái còng số tám.
Hạ Mạch kinh hãi, chòm dậy định chạy đi, lại bị một thân hình cường tráng của hắn đè lại, cô lại một lần té theo tư thế ngữa ra, Từ Chí Phi đem cái còng thứ nhất nắm cổ chân trái của cô còng lại cùng với góc giường, còng thứ hai còng chân phải của cô cùng góc giường còn lại.
"Buông ra đồ khốn" Hạ Mạch vùng vẩy la hét. Hắn lại chụp lấy hai tay cô đem một cộng dây thần cột lại trên đầu giường.
" Thả tôi ra, anh là cầm thú, anh không phải người, anh không được làm vậy với tôi"
" Nếu như đã được danh xưng là cầm thú, mà không làm ra những chuyện cầm thú, thì quả thật có lổi với cái tên này" Từ Chí Phi đem ra một viên thuốc từ trong tủ kéo đưa đến miệng cô.
Hạ Mạch không dám tin, lắc đầu cố không cho đụng vào viên thuốc, bặm môi thật chặt đến bật máu, lại bị bàn tay thô bạo mà vừa mới nảy cô còn băng bó vết thương lại bóp cằm cô, bắt cô há miệng ra, sức bàn tay của hắn tuy có vết thương nhưng vẫn không nhầm nhoà với hắn, một chút sức nhẹ của hắn đã đủ để cô há miệng.
Hạ Mạch bị bóp đau mà há miệng, viên thuốc đắng trong họng làm cô khó chịu, muốn phun nó ra, lại bị hắn bịt miệng, cuối cùng cô cũng nuốt đi viên thuốc.