Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 55: Ai cũng không dễ chịu

Nói trước chương này t làm trong chán nản, cho nên có thể không được trau chuốt lắm, hic. Đành chờ beta sau vậy.

*******************************************************************

‘Đi đâu ?’

‘Trong nhà có chuyện.’

‘Không phải !’

Tô Thần quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đối phương rõ ràng cố ý không cho đi, nhưng âm thanh vừa rồi của A Ly quả thực không tốt, trong nội tâm cậu có chút lo lắng, cắn chặt răng nói : ‘Em trai tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ phải đi, khi về muốn như thế nào tùy anh.’

Ngọn đèn huyền ảo làm biểu tình trên mặt nam nhân trở nên không thật, hắn cứ ngồi trong quán bar say sưa với mấy ly rượu phóng túng tất cả linh hồn.

Tiếu Nam tùy ý rót rượu đầy ly, híp hai tròng măt lam băng lại lười biếng tựa vào ghế sô pha mềm mại, trên trán có vài sợi tóc đen sậm rũ xuống, áo ghi lê màu xám mở rộng vài cúc mơ hồ để lộ lồng ngực cường tráng rắn chắc, quả thực là một bộ dạng phá lệ khiến người khác động tình.

Nam nhân ngồi một mình lại tỏa ra mị lực trí mạng nhanh chóng lôi kéo được mấy kẻ liều mạng muốn làm quen, cho dù là trong sáng hay kiều mị thì cũng đều có bọ mặt si mê, một bên giả vờ làm bộ hấp dẫn sự chú ý của hắn, một bên âm thầm đấu đã lẫn nhau.

Tiếu Nam nhếch môi cười, bương ly lên để sát bên môi, truyền vào không gian giọng nói trầm thấp lay động tâm tình con người: “Waiter, three Tequila.”

Mấy người ngồi trước mặt hắn nhanh chóng nhận ra nam nhân này quả thực là một huyết thống quý tộc di quốc cao quý!

“Tôi là Clara, còn anh?”

Một nữ nhân mượn lời cảm tạ hắn mà vươn thân thể mềm mại xông qua, đem bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve làn da dưới lớp áo sơ mi, đôi mắt chuyên chú phóng điện với hắn.

‘Anh rất tịch mịch sao, tôi cũng thế…’

Nữ nhân tóc dài ngồi bên cạnh hắn thấy thế cau mày lại, dáng vẻ vừa cười duyên dáng nhanh chóng thay bằng vẻ cô đơn vô tận, cho dù là ai nhìn qua cũng sẽ sinh tâm thương tiếc, mà lời nói khơi gợi lớn mật lại càng khiến kẻ khác huyết mạnh sôi trào.

Đối diện nữ nhân tóc dài lộ ra mị nhãn hèn mọn này là hai nữ nhân khác, đều bất động thanh sắc nhìn khuôn mặt anh tuấn không biểu lộ chút cảm xúc nào của nam nhân, thanh âm phát ra cũng thật mềm mại : ‘Rượu này không ngon sao, tôi có một bình melot 87 năm tuổi…’

Ả nói xong tiếp tục chờ đợi nam nhân, ánh mắt tự tin chăm chú nhìn vào đôi môi mỏng khêu gợi của hắn, tưởng tượng đến cảnh mình được đôi môi ấy hôn xuống thì quả thực vô cũng tốt đẹp.


Nào ngờ, nam nhân mỉm cười xoay người lấy chiếc điện thoại số lượng có hạn trên bàn, nhấn nhấn một dãy số : ‘Matin’s house, cho cậu mười phút.’

Không đợi bên kia trả lời đã đơn phương cúp máy, không chút để ý ném điện thoại đắt tiền lên mặt bàn, nhẹ nhàng khôi phục tư thế cầm lên ly rượu.

Mấy nữ nhân kia không hiểu được ý tứ của nam nhân, tựa hồ như gọi bằng hữu đến vui cùng, nhưng ngữ khí lại không thân thiết như đối với bằng hữu.

Mười lăm phút sau, Tô Thần đầu tóc hỗn loạn đứng trước mấy người, cảm nhận được khí tức ấm áp của mùa xuân, khăn quàng cổ lỏng lẻo trên vài áo Ba-đờ-xuy suýt chút nữa rơi xuống.

Tiếu Nam cúi người nhìn đồng đồ trên tay, tiếu ý trên môi ngày càng đậm, Tô Thần cứng đờ, thầm nghĩ nụ cười này đặc biệt lạnh lẽo.

‘Cậu đến muộn.’

Tô Thần yên lặng, trời vừa rạng sáng, chỉ có mười phút để thay quần áo, chạy đến đây như vậy là rất nhanh rồi.

‘Có chuyện gì ?’ Kì thực không hỏi cũng biết nam nhân ở đây làm chuyện gì, thần tình diễm lệ của mấy nữ nhân đó đại biểu cái gì cậu biết rất rõ.

‘Ha ha..’ Tiếu Nam không để ý đến cậu, ngược lại nghiêng đầu với nữ nhân một bên nói : ‘ So với cậu ta, các cô còn phải học hỏi nhiều đấy.’

Sắc mặt Tô Thần trong nháy mắt biến thành sợ hãi tái nhợt, mấy nữ nhân cũng xẹt qua tia xấu hổ, bầu không khí nhất thời trở nên trầm lắng, nhưng dù sao cũng là người thường xuyên lăn lộn ở quán bar, một thời gian ngắn sau một nữ nhân đứng dậy đối diện mở miệng nói chuyện với Tô Thần đang bất động thanh sắc : ‘Tới chậm thì phải phạt rượu.’

Hai người còn lại cũng liên tục phụ họa một bên, hai tay Tô Thần ở bên người liên tục nắm chặt, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ chăm chăm nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế sô pha làm biểu tình xem cuộc vui : ‘Tôi không uống rượu.’

Tiếu Nam nhướn mày không nói gì, nhưng mấy người xung quanh lập tức nhận thấy độ ấm không khí đang giảm xuống, Tô Thần cắn chặt răng : ‘Tôi đi về.’

Xoay người đi, phía sau lập tức truyền đến thanh âm khinh miệt của nam nhân : ‘Một người không thú vị.’

‘Không biết thân phận.’ có âm thanh phụ họa : ‘Hắn là người không biết xấu hổ, anh đừng nên vì thế mà tức giận, em hát cùng anh có được không ?’

Không muốn nghe nữa, Tô Thần từng bước rời khỏi những điều làm trái ti cậu thêm tan nát, đi ra cửa lớn nước mắt cuối cùng cũng không thể khống chế nổi chực rơi xuống.

Mùa xuân ấm áp đã đến thay thế cho mùa đông, mấy tháng trôi qua quan hệ giữa hai người vẫn chỉ dừng lại như đêm lạnh lẽo kia, rõ ràng đã tự nhủ mình không được tự huyễn hoặc về hắn nữa, rõ ràng bị lời nói đả thương người hung hăng đâm thủng trái tim, thế nhưng lúc nhận điện thoại của hắn lại không tự chủ được chạy đến, thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo tử tế !


Yêu sao, cậu thực sự đã yêu Tiếu Nam, cho dù không được tin tưởng, bị hắn hiểu nhầm vũ nhục, cậu vẫn không thể ngăn được lòng mình nhung nhớ hắn, quan tâm hắn !

‘Bỏ đi !’ Âm trầm nắm chặt tay nhìn thân ảnh quật cường biến mất ở cửa, tâm tình Tiếu Nam cũng không muốn tiếp tục trêu đùa.

Mấy nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bị hỉ nộ vô thường của hắn làm cho xấu hổ.

‘Cút !’ Xung quanh đều là mùi nước hoa gay mũi, mắt lam của Tiếu Nam vô cùng lợi hại, đảo qua mấy gương mặt hoảng sợ kai gầm lên một tiếng.

Bên người lập tức khôi phục thanh tĩnh, hắn mang ly rượu lên ngửa đầu uống xuống toàn bộ, thần sắc ũ rũ tỏa ra tia âm u.

***************

Ngày hôm sau, Tô Thần mang theo sắc mặt tiều tụy đi đến công ty, lúc nhìn thấy Tiếu Nam, trái tim lại nhói đau.

Nhớ đến mấy nữ nhân trong quán rượu, cậu mượn việc xử lý văn kiện trên mặt bàn mà cưỡng chế tâm tình chua xót của mình, nam nhân đêm qua nhất định bề bộn nhiều việc, còn hơn bản thân mình một đêm thương tâm đến mất ngủ, quả là một con người xuất sắc.

Hai người đều tự làm lấy công việc bình thường của mình, âm thanh gõ bàn phím liên tục vang lên, mỗi lần Tiếu Nam nghe điện thoại thanh âm âm thấp vang lên lại khiến Tô Thần sản sinh ra cảm giác buồn bã không thể diễn tả nổi.

Tiếng chuông di động đã lỗi thời vang lên, trên màn hình là tên đệ đệ A Ly, cha mẹ cùng ca ca đều di cư ra nước ngoài, chỉ còn cậu và A Ly ở lại trong nước, cậu lúc trước là bởi Tần Bách, A ly lại vì còn đang đi học.

A ly không mấy khi tìm cậu, sợ quấy rối công việc của cậu, lần này chắc chắn là có chuyện quan trọng gì đó.

‘A Ly ?’

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm muộn, mang theo chút ủy khuất, lúc nghe được trong lòng Tô Thần nhất thời căng thẳng.

‘Anh lập tức đến ngay, nửa giờ sau sẽ có mặt dười kí túc xá của em.’

Cúp điện thoại xong Tô Thần ngay lập tức đứng dậy lấy áo Ba-đờ-xuy, đột nhiên nghĩ đến băng lam đang nhìn chằm chằm mình, cậu nhất thời dừng lại, quay người : ‘Tôi ra ngoài một chút.’

Từ lúc Tô Thần nhận điện thoại Tiếu Nam đã nhìn chăm chăm vào cậu, đột nhiên lo lắng nhìn bộ dạng lo lắng của cậu, lại nghe được cái tên trước đây cậu ngủ say phát ra, đồng thời thấy cậu không hề nhìn mình chỉ lo mặc y phục chuẩn bị xuất môn, lửa giận không thể áp chế nổi có xu hướng bộc phát ra ngoài !

‘Đi đâu ?’

‘Trong nhà có chuyện.’

‘Không phải !’

Tô Thần quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đối phương rõ ràng cố ý không cho đi, nhưng âm thanh vừa rồi của A Ly quả thực không tốt, trong nội tâm cậu có chút lo lắng, cắn chặt răng nói : ‘Em trai tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ phải đi, khi về muốn như thế nào tùy anh.’

Nói xong cậu xách lấy áo khoác trực tiếp bước vào thang máy đi ra khỏi công ty, không nghe được âm thanh ảo não vang lên phía sau : ‘Chết tiệt !’