Tiếu Nam cười nhạt nhìn cậu, trong tim rõ ràng có gì đó đang rạch lên từng vết đau nhức, đột nhiên hắn giơ cánh tay lên ném lên bàn làm việc một vật gì đó, ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng nói sắc bén phun ra: “Chính mình nghe đi.”
Tô Thần đi đến bên bàn làm việc, nhìn rõ ràng vật trên ấy, thì ra vật bị người đàn ông ném đến lại là một chiếc máy ghi âm, thân mây màu trắng bạc sáng sủa nằm một góc.
Nghi ngờ nhìn biểu tình của Tiếu nam, cậu cầm lấy máy ghi âm đè xuống nút bắt đầu, thanh âm quen thuộc lập tức truyền đến, cũng đủ để làm tan nát cõi lòng cậu?
“Tiếu tổng, ngài không nên nhân nhượng nhân viên như thế.”
“Tô Thần…cậu ta quả thực cùng dạng với Trang Diệp…Ngài biết đấy, có chút cổ quái.”
Tựa hồ như tất cả đông cứng lại, Tô Thần trừng to mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào máy ghi âm, đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi lành lạnh, thanh âm đồ vật rơi xuống khiến người ta kinh hãi!
Cả người đều run lên, từ sâu trong thân thể tràn đến hơi lạnh thấu xương, cậu chỉ cảm thấy trước mắt toàn hoa râm, tin tưởng từ trước đến nay tất cả đều sụp đổ, vỡ vụn tan nát!
Tần Bách, thanh mai trúc mã của cậu, người yêu của cậu, người cậu tin tưởng nhất đã bán đứng cậu.
“Hắn yêu em? Nhìn qua hình như không phải như vậy!” Tiếu Nam lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, nheo lại khi nhìn cặp mắt luôn luôn quật cường kia, bên trong đó lúc này chỉ còn lại đau đớn đến vỡ vụn. Nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim hắn cũng phảng phất siết chặt.
“Theo tôi, không tốt sao?” Không chần chừ, hắn thốt lên ôn nhu khiến người khác kinh ngạc, muốn câm miệng cũng đã không kịp.
Tô Thần phảng phất như không nghe được âm thanh kinh ngạc ấy, trên mặt không còn chút huyết sắc, dáng vẻ của cậu khiến Tiếu Nam trầm xuống cảm xúc đang dâng trào, mềm mại trong lam mâu cũng dần khôi phục lãnh tĩnh.
Một lát sau tất cả trở nên im lặng, Tô Thần run bần bật lên, giật mình tỉnh lại liền lập tức chạy ra khỏi công ty, Tiếu Nam không hề động, thẳng đến khi bóng hình kia mất đi mới phẫn nộ lên tiếng: “Không tin tôi sao?”
Từ Phong Thượng chạy đến sân bay, mua chuyến nhanh nhất đến Hong Kong, cậu muốn nghe tận tai Tần Bách nói, lời nói thương tâm cũng phải tận miệng y thốt ra!
Mấy giờ rất nhanh trôi đi, cậu đến thẳng cho Tần Bách thuê trọ, nhấn chuông cửa cũng không thấy ai trả lời, xem lại đồng hồ cũng đã quá nửa đêm, mong rằng đối phươgn đang tăng ca ở công ty.
Tựa như bóng ma ngồi cạnh cửa, cậu cố gắng thế nào vẫn không khiến mình bình tĩnh nổi, vô luận mục đích của Tiếu Nam ghi lại bản ghi âm ấy là gì, nhưng đó đúng là âm thanh của Tần Bách! Mà Tần Bách khư khư giữ mình, bán đứng cậu cũng khiến cậu vô cùng nghi ngờ!
Nhưng tại sao cậu lại muốn đi chuyến này? Phẫn nộ? Không cam lòng? Khuất nhục khi bị lừa gạt?
Thảo nào gần đây Tần Bách với cậu có bao nhiêu quan tâm săn sóc, chắc hẳn là do nội tâm hổ thẹn muốn bù đắp sao…
“Bách, cuối tuần đến nhà em ra mắt bố mẹ nha!” Nương theo âm thanh giày cao gót là một giọng nói làm nũng bỗng dưng truyền đến.
Tô Thần chấn động mạnh, chậm rãi ngẩng đầu, dưới đèn hành lang là một cặp tình nhân ôm ấp nhau bên tường, muốn tránh cũng không thể tránh được!
Vẻ ngoài của người phụ nữ kia vẫn xinh đẹp diễm lệ như dạ tiệc cậu tham gia nhận thưởng, tóc xoăn lọn lớn xõa trên da thịt trắng nõn động lòng người đó chính là – Olivia, cấp trên của Tần Bách.
“Được mà, em nói cái gì cũng tốt.” Giọng nói ôn nhu, ôn nhu vẫn là của người ấy, nhưng không phải dành cho cậu.
Lời nói dối, phản bội, tâm can như bị giằng xe giữ dội áu chảy lênh láng không thể nào ngăn nổi! Còn cái gì không rõ nữa đây? Bắt đầu lại ư? Tần Bách căn bản không muốn sống đến già cùng cậu.
Chậm rãi đứng lên, khuôn mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện, đánh vỡ không khí ấm áp ngọt ngào, người phụ nữ kia hoảng sợ hô nhỏ, trốn vào lồng ngực người đàn ông, như chim nhỏ rúc vào người, cho nên mới nói giả vờ yếu đuối cũng là dạng người đàn ông yêu thích nhất.
“A Thần?” Tần Bách ngạc nhiên vạn phần sau đó sắc mặt trở nên trắng dã, hoảng loạn nồng đậm tựa như bị vợ bắt gian ngoại tình tại giường!
Tô Thần bỗng nhiên muốn cười, người đàn ông trước mặt là người yêu cậu quý hơn cả sinh mệnh, vậy mà phản bội cậu đến mức máu chảy đầm đià không thể nghi ngờ gì chính là điều đáng cười nhất.
“A!? Đây là bạn học của Bách sao, là nhân viên khu vực Bắc Kinh.’ Olivia đã nhận ra Tô Thần, vẫn như cũ dính vào ngực Tần Bách không chịu rời ra, người đàn bà đang yêu này hận không thể tuyên cáo cho thiên hạ biết mình đang hạnh phúc thế nào, cho dù phải chà đạp lên sự thống khổ của người khác.
Tô Thần không trả lời cô ta, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Bách đang xấu hổ, nỗ lực tìm lấy một chút khuôn mặt quen thuộc trước kia, quả thật người trước mặt vẫn là Tần Bách, thế nhưng khóe mắt đuôi lông mày từng biểu tình dường như đã không còn là y nữa.
“Dear, em về trước đi nha ? A Thần dường như không được khỏe, em xem..” Tần Bách cuối cùng cũng mở miệng, nhưng là nói với cô ta, không phải với cậu.
Đôi mắt đẹp của Olivia nhìn qua Tô Thần, hướng Tần Bách nở nụ cười ngọt ngào, ôn nhu đáp ứng y: “Được rồi, em chờ điện thoại của anh.”
Tần Bách hôn nhẹ lên hai má cô ta, cất bước hướng Tô Thần: “Vào đi.”
Cả căn phòng trầm xuống, Tô Thần đứng nơi này, nghĩ đến Tần Bách cùng người đàn bà kia đã bao lần điên loan đảo phượng ở đây, trong cuống họng nảy lên một loại ghê tởm buồn nôn.
“Tại sao?” Cậu chất vấn, nhìn về người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Tần Bách nhìn lại cậu: “Em là đàn ông.”
Đầu óc Tô Thần nhất nhời choáng váng đứng không nổi: “Đàn ông? Anh ngày đầu tiên đã biết tôi là đàn ông rồi cơ mà!”
“A Thần.” Tần bách bất đắc dĩ thở dài: “Tôi nghĩ cùng cậu come out, cha mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý. Nhiều năm như vậy tôi nghĩ cậu cũng đã hiểu rồi.”
Tô Thần kinh ngạc nhìn y, những ngọt ngào thời đại học cứ thế từng chút thừng chút điểm qua, dường như là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ nhìn thấy được chứ không hề sờ thấy, chỉ xem được chứ không còn có thật.
“Nếu như đơn giản là cha mẹ anh, tôi có thể thuyết phục họ!” Tô Thần nhìn chòng chọc Tần Bách, buộc hắn phải đối diện trực diện.
“A Thần!” Mặt Tần Bách đỏ bừng, bỗng nhiên đứng lên: ‘Cậu thực sự muốn, được, tôi cho cậu biết! Cùng cậu có quan hệ sẽ là trở ngại cho sự nghiệp của tôi! Tôi đã phấn đấu như thế nào, hầu hạ khách hàng, bợ đỡ cấp trên để có được vị trí như hôm nay, tôi không thể dễ dàng mất đi được! Cậu căn bản không thể hiểu áp lực công việc nơi này được! Sắp đến sẽ có mấy đồng nghiệp của tôi bị điều đến Quảng Đông, làm việc tới hừng đông cũng bị sai khiến không thế ngóc đầu lên nổi cậu đã trải qua sao?!”
“Sở dĩ anh hy sinh tôi, hy sinh tình cảm của chúng ta vì vậy có đúng hay không?” Hàn ý ùn ùn kéo đến quấn chặt lấy Tô Thần, ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần cậu, cậu kiên trì không chịu đựng nổi.
Tần Bách nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh cùng thương hai: “Cái gì cũng phải lo cho bản thân trước, tôi nghĩ mấy năm lăn lộn trong thương trường cậu đã hiểu hơn ai hết.”
Nhắm mắt lại, Tô Thần trong lòng vô cùng thê lương,Tần bách từ đầu đã không muốn cùng cậu thiên trường địa cửu, mấy năm nay tùy tính là do cậu tự cho như vậy thôi.
“Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?” Cậu mở miệng hỏi, trong họng cũng chỉ còn vị đạo máu ngọt.
“Nửa năm trước, lúc tôi và cậu bước vào ba mươi, đau khổ vì khoảng cách xa xôi chính cậu cũng hiểu rõ.”
“Vô sỉ!” Đã nửa năm, chính cậu còn như một thằng ngốc.
Sắc mặt Tần Bách thay đổi, cuối cùng vang lên cười nhạt hèn mọn: ‘Cũng không phải giống cậu? Duyệt Dạ, Trang Diệp không phải là cậu bò lên giường hay sao?”
Còn có thể đau hơn được nữa không? Tô Thần không biết, thì ra hắn không phải chỉ tần nhẫn chà xát lên vết thương của cậu, mà còn đổ lỗi cho cậu.
Còn gì nữa không?
Còn có thể nói được gì nữa không?
Cậu nắm chặt lòng bàn tay thấm máu, ngực ngược lại không còn chút đau đớn nào, bình tĩnh nhìn người cậu yêu sâu đâm bấy lâu nay, Tô Thần hung hăng cắn răng, thanh âm bởi cố nén tức giận cùng bi thương trở nên run run: “Chỉ mong sau này tôi không còn nhing thấy anh.”
Xoay người, mở rộng cửa, bước đi cứng nhắc cuối cùng vẫn thành chạy nhanh, những năm tháng thanh xuân, không lo tuổi tác, giống như hoa rơi vô tình, lòng người ấm áp dễ dàng thay đổi, trở thành hồi ức đáng quên đi.
Đứng ngoài cửa là thân hình quyễn rũ mê người, trên khuôn mặt diễm lệ tràn đầy vẻ tự hào vì chiến thắng, hắn quay người không muốn ai nhìn đến khuôn mặt nồng đậm phản bội cùng thương tâm của mình. Hết lần này đến lần khác phần thắng luôn thuộc về cô ta, phải thắng lợi triệt để khiến đối phương mất đi tất cả.
“Chỉ có tôi mới có thể cho anh ấy tất cả những gì anh ấy muốn.”
Tô Thần dừng bước không xoay người, mùi vị nước hoa sang quý nồng nặc bay vào mũi, ngừng thở chầm chậm nói: “Chỉ mong sau này cô có thể đáp ứng mọi điều hắn muốn.”
Phía sau là một mảnh yên tĩnh, cậu không chần chừ gì nữa bước lên phía trước, để lại cho đối phương một bóng lưng.
Mười năm hiểu rõ nhau, cũng không thể chọi lại được mê hoặc của tiền tài danh vọng, tâm người quả nhiên khó dò.