“Tô Thần…cậu ta quả thực cùng dạng với Trang Diệp…Ngài biết đấy, có chút cổ quái.”
Đây là hiện thực cũng là nhân tính, với hiện thực trước mắt, nhân tính dường như liền trở nên nhỏ bé, yếu ớt.
Tần Bách lặn lội trong xã hội nhiều, cuộc đời y chỉ còn một tín ngưỡng: người không vì mình, trời tru đất diệt.
**********************************************************
Chương 35: Lựa chọn của Tần Bách.
Hong Kong, tổng bộ Phong Thượng.
Khách nhân tụ hội, party của giới thượng lưu bao giờ cũng xa xỉ cùng xã giao, lợi nhuận được định từ những bữa ăn linh đình, những…giới thượng lưu bề ngaoif giống thiên thần xinh đẹp, bên trong toàn gian trá xảo quyệt, thao túng dân sinh, đùa bỡn nhân tính.
Phòng nghỉ tổng tài, Tần Bách thấp thỏm chờ đợi được tiếp kiến tổng tài Phong Thượng, nửa tháng trước y đàm phán thành công một case quan trọng, được công ty đón nhận cùng tán thưởng, cũng sẽ được Tiếu Tổng đặc biệt đối đãi, có thể hai bên gặp mặt nhau không có người ngoài.
Cửa lớn đại môn bị mở ra, trợ lí của Tiếu Nam mỉm cười tiến vào, bầu không khí rất yên tĩnh, bố trí trang trọng làm tim Tần Bách đập kịch liệt! Xong chào hỏi y không khỏi mơ mộng suy nghĩ, nếu có thể tận dụng được cơ hội lần này, nói không chừng có thể được đề bạt, từ đó nhảy vọt lên cao!
Trước cửa sổ sát đất một thân ảnh cao ngất đang đứng quay lưng lại, quần áo được cắt may khéo léo, chỉ xem bóng lưng cũng có thể nhận ra được khí chất phi phàm cùng áp lực cường đại, Tần Bách cung kính hơi cúi người xuống chào: “Tiếu tổng, tôi là Tần Bách.”
Nam nhân xoay người lại, là một người rất trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn không hề lộ ra biểu cảm gì, băng lam u ám mang theo nghiêm khắc chằm chằm đánh giá y, một khoảng thời gian ngắn ngắn sống lưng Tần Bách đã toát hết mồ hôi lanh!
“Biểu hiện của anh rất xuất sắc.” Bước chân Tiếu Nam thong thả, rất nhanh đi đến bên quầy bar, thanh âm đồng thời vang lên, rượu màu vàng nâu chậm chạp rời vào ly thủy tinh tinh xảo.
Tần Bách thụ sủng nhược kinh đón nhận cái ly được Tiếu Nam đưa cho, ngực tràn đầy đắc ý: “Cảm tạ tán dương của Tiếu tổng, đâ là bổn phận tôi nên làm.”
Tiếu Nam nhìn hắn giơ cao ly rượu, Tần Bách không ngừng liên tục uống hết ly rượu whisky, trong dạ dày lập tức truyền đến khí nóng như hỏa thiêu – lúc trước bận bịu tiếp đón khách nhân cũng chưa kịp ăn uống gì, dạ dày trống không lại uống rượu mạnh thực sực ăn không tiêu.
“Thành tích của anh rất tốt, có mong muốn được công ty thưởng gì không?” Tiếu Nam nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trong tay, tư thái trầm ổn.
Đầu Tần Bách oanh một cái, phảng phất như thấy phòng làm việc trên tầng đang nhìn y vẫy vẫy!
Cẩn thận chờ mong vào thần sắc Tiếu Nam, do dự một lát y cắn răng ngẩng đầu nói: “Tiếu tổng, nhận được cơ hội ngài giao cho, tôi tự nhiên chăm chỉ vì công ty cống hiến. Từ năm làm phó lí tôi đã coi công ty như nhà mình, cần trọng nỗ lực vì lợi ích của công ty, thế nhưng ngài cũng hiểu cho tôi, có đôi khi cùng khách nhân bàn chuyện làm ăn tôi chưa được đứng ra làm chủ…”
Tiếu Nam trầm mắt nhìn y, đưa cái ly đến bên môi, Tần Bách vội nói: “Tôi khoogn phải hướng ngài khoe công, nhưng có đôi khi case này đã kế được lại phải chờ đợi lâu dài hơn, đối với công ty mà nói có chút nguy hiểm, tôi cũng vì suy nghĩ cho lợi ích công ty mà thôi.”
Đôi môi mỏng câu dẫn nở lên một đường cong, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết, Tiếu Nam mỉm cười: “Tần tổng giám, hy vọng anh có thể vì công ty tận hiến hơn nữa.”
Tần Bách quả thực mừng rỡ như điên, tổng giám!? Đây là bước thăng tiến đầu tiên trong sự nghiệp của y! Từ nay về sau y sẽ không phải mang danh phó lí nữa, mà danh chính ngôn thuận trở thành tổng giám!
“Tạ ơn Tiếu tổng đề cử!” Tự mình uống một ly rượu, Tần Bách cười đến nịnh nọt.
Tiếu Nam nhíu mày, vì bộ dạng thất thố của y mà khinh thường, cọ cọ vào cái ly, hắn ngồi trên ghế sô pha ý bảo Tần BÁch cũng ngồi xuống. Đại não Tần Bách đang bị trùng kích trong niềm vui sướng được thăng chức không hề phát hiện ra Tiếu Nam đang nhăn mày, y thỏa mãn ngồi xuống đối diện hắn.
“Công ty với công lao nhân viên đoạt được sẽ không keo kiệt, giống như nhân viên ở Bắc Kinh lần trước, biểu hiện xuất sắc sẽ được nhận thưởng lớn, có một nhân viên hình như được Tần tổng giới thiệu vào công ty đúng không?” Chậm rãi nói theo, hắn bất động thanh sắc quan sát thần tình Tần Bách, nhắc tới Tô Thần tựa hồ làm cho đối phương đứng hình vài giây.
A Thần? Tần Bách không đoán được Tiếu Nam nhắc đến Tô Thần là có ý gì, nhìn thần sắc đối phương bình tĩnh như vậy có lẽ hắn cũng chỉ vô tình nhắc đến thôi?
“Đúng vậy Tiếu tổng, Tô Thần là bạn học thời đại học của tôi, đến Phong Thượng lập tức được làm trợ lí phó tổng, rất có khả năng, người giỏi như cậy nên phục vụ cho Phong Thượng, cũng có lẽ công ty sẽ cho cậu ấy cơ hội thăng tiến.”
Không những ca ngợi được công ty, còn để lộ mình đang đề cử nhân tài, Tần Bách khéo léo nhắc đến Tô Thần trướ mặt Tiếu Nam.
“Anh không biết cậu ta mấy ngày trước bị Trang thị khởi tố vì tội gián điệp làm lộ bí mật thương nghiệp sao?”
Bom nặng ngàn tấn! Nhất thời Tần Bách cảm thấy cảm giác lâng lâng như mộng của mình tỉnh hẳn vài phần!
“Không thể nào?!” Đại não y như đang mộng lăng lăng nhìn vào hàn ý tận dưới mắt Tiếu Nam, Tô Thần cũng hề nhắc đến chuyện này với y, y tự nhiên không biết sự tình phơi bày, giờ khắc này tâm lý y hoảng loạn, càng thêm khẳng định Tiếu Nam với Tô Thần rất thống hận càng liên quan đến hắn sẽ nhìn y ra sao!
“Trang Diệp đã đem bằng chứng cho hội thương nghiệp, việc này với Phong Thương rất bất lợi.” Tiếu Nam thu tâm tư của y vào mắt, vẫn như cũ bất động thanh sắc.
Trang Diệp? Tần Bách nhớ lại nam nhân buổi tối hôm ấy đưa Tô Thần về nhà, nhất thời minh bạch! Thì ra là thế, Tô Thần đã sớm gia nhập vào kế hoạch của Trang Diệp, cậu ta không hề tiếc gì mà phản bội mình cùng công ty!?
Tô Thần chưa từng vì y suy nghĩ sao? Rồi sau khi cùng Trang Diệp một chỗ sẽ quay lại cười nhạo y! Biết rõ có chuyện xảy ra người đề cửa như y sẽ bị liên lụy, nhưng càng quan trọng hơn cậu ta đã phản bội tâm ý mình!
Nhanh chóng suy nghĩ, Tần Bách lập tức đưa ra quyết định: “Tiếu tổng, chuyện Tô Thần tôi không rõ lắm, tôi cùng cậu ta rất lâu rồi chưa qua lại, có điều, lần trước khi đến Bắc Kinh tôi có gặp cậu ta cùng Trang Diệp một chỗ.”
Ngón tay cầm ly rượu của Tiếu Nam giật giật, Tần Bách nói tiếp: “Không nghĩ ra cậu ta có thể làm chuyện như vậy, Tiếu Tổng ngài không được nhân nhượng nhân viên.”
“Cậu ta cùng Trang Diệp ở cùng một chỗ? Bản thân tôi có nghe qua vài lời đồn, Trang Diệp có chút…ha ha cổ quái.” Ánh nhìn lợi hại của Tiếu Nam không nề hà gì bắn về phía y.
Tần Bách lập tức kinh hãi! Một khoảnh khắc kia y nghĩ hắn đã biết được quan hệ của y cùng Tô Thần.
Thế nhưng Tiếu Nam rất nhanh thu hồi tầm mắt, Tần Bách tỉ mỉ quan sát xem hắn có thực sự biết được quan hệ của y cùng Tô Thần không, đứng giữa ngã tư đường y kiên quyết lựa chọn bảo vệ bản thân mình: “Tiếu tổng, có chuyện này tôi không biết có nên nói cùng ngài, nhưng liên quan đến lợi ích công ty tôi cũng liền làm kẻ tiểu nhân.”
Tiếu Nam nhíu mày, nheo hai mắt lại, khóe môi câu dẫn hơi duỗi ra.
“Tô Thần…cậu ta quả thực cùng dạng với Trang Diệp…Ngài biết đấy, có chút cổ quái.”
Đây là hiện thực cũng là nhân tính, với hiện thực trước mắt, nhân tính dường như liền trở nên nhỏ bé, yếu ớt.
Tần Bách lặn lội trong xã hội nhiều, cuộc đời y chỉ còn một tín ngưỡng: người không vì mình, trời tru đất diệt.