“Mời mọc nhiệt tình không bằng vô tình gặp mặt, tôi cùng cậu quả thật có duyên với nhau.” Vừa ngồi xuống Trang Diệp liền cảm thán.
Nhìn bộ dáng thả lỏng của hắn dường như chưa phát hiện ra chuyện gì, Tô Thần thoáng thả lỏng tâm tình: “Đúng vậy nha, không bằng nói Trang Thị cùng Phong Thượng là có duyên.”
Mắt Trang Diệp lập tức lóe lên rồi bình tĩnh nhìn cậu, trên tay là chén rượu cũng thong thả đưa lên môi nhấp một ngụm, môi nở nụ cười nhẹ không rõ biểu cảm, cảnh giác của Tô Thần vừa mới hạ xuống lập tức đứng lên, bảo trì lấy nụ cười nhìn hắn.
Tiếu ý Trang Diệp ngày càng sâu, nheo mắt lại bỗng nhiên ngửa đầu uống cạn ly rượu, trong nháy mắt hiện lên tia nhìn nóng rực.
“Cậu với hạng mục này tình thế bắt buộc?”
Tô Thần thần sắc nghiêm chỉnh, cũng biết đối phương đang nói đến chính sự: “Lần này với Trang thị cũng không có chỗ nào bất lợi, huồng hồ có thể nắm mấy phần thị trường, tôi không nghĩ ra vì sao lại từ chối?”
Trang Diệp có ý muốn cầm lấy ly rượu, Tô Thần cầm lấy bình rượu trên bàn lần nữa đổ vào ly của hắn: “Điều khoản hợp đồng cũng đã đưa cho ngài xem trước, lợi nhuận trên ấy hẳn ghi chú rất rõ ràng, Phong Thượng chiếm phần nguy hiểm cho trang Thị, nhưng cho dù vậy chúng tôi vẫn có lòng tin vo cùng vững chắc. Việc buôn bán không mạo hiểm làm sao có lợi nhuận?”
“Mạo hiểm?” Trang Diệp tựa hồ với mấy từ này rất hứng thú: “Cậu cũng thích sự kích thích sao?”
Tô Thần nghĩ đến gần đây xùng quanh cậu mỗi việc hầu như đều rất kích thích: “Có đôi khi mạo hiểm chưa chắc đã là chuyện xấu, nhân sinh sóng gió trầm thấp dù sao cũng hơn bình thản yên ổn không có gì.”
Trong mắt Trang Diệp hiện lên tia khen ngợi, Tô Thần biết cậu đã nói đúng tâm tư của hắn, tuy rằng nói một đằng làm một nẻo, nhưng lợi nhuận hư hư thật thật, mấy ai đối xử với nhau thật lòng?
“Phong Thượng có mấy nhân viên kiên trì như cậu, thảo nào trong thời gian ngắn ngủi quy mô có thể đứng ngang hàng với chúng tôi.” Khóe miệng Trang Diệp nhếch lên khẽ nói, Tô Thần không xác định được là hắn đang khen hay chê đây, cho nên phải mượn việc uống nước để không tiếp lời.
Tràn Diệp cũng không để ý cậu cố tình im lặng, xoay lời không nói đến công việc: “Cậu cùng nhân viên pha chế rượu lúc nãy giống như có quen biết?”
Tô Thần đang suy nghĩ bị hắn hỏi mà sửng sốt, thì ra hắn đang hỏi đến Duyệt Dạ: “À ừ, có một chút quan hệ cá nhân.”
“Hắn vẫn là học sinh?”
‘Hình như không phải, cậu ấy là người pha rượu chuyên nghiệp ở đây, là một người tốt.’
‘Vừa gặp liền thấy bộ dáng vui đùa của các cậu, tôi còn tưởng …ha ha..’ Trang Diệp còn chưa nói hết, nheo mắt lại tiếu ý ngùn ngụt hướng tới Duyệt Dạ đang bên trong quầy bar đang thể hiện một thân pha chế chuyên nghiệp.
Tô Thần thuận theo tầm nhìn của hắn, đáy lòng bỗng cả kinh ! Chính mình sao trước đây không chú ý, Duyệt Dạ vừa vặn chính là kiểu mẫu yêu thích của Trang Diệp !
‘Cậu ấy tuy rằng tốt nhưng tính tình rất nóng nảy, tôi ngay từ đầu cũng nhầm tưởng cậu ấy là một người đàn ông ôn nhu mà !’ Tuy rằng trong ngực rất lo lắng, cậu tạn lực cố gắng dời đi hứng thú của Trang Diệp với Dạ.
Duyệt Dạ nhân viên pha chế rượu của Mị Sắc, tuy rằng không cần nói, Tô Thần cũng hiểu hắn sẽ phải tiếp khách theo ý ông chủ, tuy rằng nói qua bọn họ chỉ bồi rượu, nhưng với người đàn ông quyền thế như Trang Diệp không dễ không phục tùng !
‘Cậu lo lắng cái gì ? Tôi sẽ coi trọng hắn ?’ Bất chợt Trang diệp quay ra nhìn cậu, ánh mắt nóng thêm vài phần.
Trên mặt Tô Thần cứng đờ, miễn cưỡng mỉm cười nói : ‘Trang tổng trêu đùa, cậu ấy là người đàn ông, ngài làm sao…’
‘Ngay cả ngữ khí còn cung kính cẩn thận, còn nói không lo lắng ?’
‘Nhưng..không phải tôi, là..’Tô Thần trong ngực thầm mắng mình vài lần, cũng không phải là người vào xã hội, có cần hoảng loạn như thế không !
‘Ha ha, không còn lo lắng, tôi đối với hắn không có hứng thú.’ Trang Diệp vừa nói vừa cầm chai rượu Whisky rót vào ly, sau đó liền ngồi xuống sô pha nhìn cậu.
Quấy rượu không thèm nhìn đến hắn, Tô Thần hiểu rõ quy tắc, rượu chính là không thể không uống. Khẽ cắn môi, nhắm mắt nuốt trọn ly rượu vào cuống họng, cảm giác nóng cháy lập tức dâng lên, đủ loại tư vị nhất thời trùng kích ngũ quan, nước mắt nhất thời chảy xuống.
Không rõ Trang diệp đưa giấy lau cho mình thế nào, cậu nhắm mắt lại lung tung lau đi, nhưng đắng cay cố kìm nén nột lúc càng dâng lên !
‘Như vậy đã khóc, thật muốn hung hăng khi dễ…’
Đầu óc xoay vòng vòng, cũng không nghe bên tai âm thanh gì, Tô Thần nghiêng người lắng nghe rồi nửa điểm biểu cảm cũng không có.
‘Xin lỗi Trang tổng tôi thất lễ.’ Mặc dù trong cổ họng rất khó chịu, cậu vẫn không quên cấp bậc lễ nghi.
‘Đúng là không nên ép cậu uống rượu, tôi nghĩ nhân viên tiêu thụ đều uống tốt.’ Trang Diệp không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu mỉm cười.
Tô Thần trên mặt có chút phát nhiệt : ‘Tôi quả thật không giỏi uống..’
Làm nhân viên tiêu thụ cùng trợ lý giám đốc, tửu lượng không tốt thật khiến người khác chán nản, sinh ý cúng không thể hoàn toàn làm nên trên bàn cơm, huống hồ lúc tỏng giám đốc uống say, chính mình phải bảo trì thanh tỉnh, cũng coi như phối hợp bổ sung.
‘Mắt rất đỏ, tôi đưa cậu về.’ Trang Diệp đứng lên nói theo.
‘Rất phiền phức ngài, tự tôi đi về thôi.’ Tô Thần cũng đứng lên, khóe mắt vẫn chảy nước.
‘Đi thôi!” Gã bỏ qua cự tuyệt của cậu, cầm lấy chìa khóa xe đỡ cậu đi xuống bậc.
Thật mát, cánh tay đối phương đang ôm mình dường như không có độ ấm, rõ ràng là đang giữa mùa hè mà?
“Tôi đi nói một tiếng, cậu chờ đây chút.” Trang Diệp nói xong hướng ban bè của hắn đứng giữa sàn nhảy đi tới, Tô Thần đứng bên quầy bar dụi mắt.
“Anh không sao chứ?” Âm thanh lo lắng của Duyệt Dạ truyền đến, Tô Thần quay đầu cũng không nhìn rõ mặt hắn.
“Không có việc gì, uống liền một hơi, đừng lo.”’
“Tôi chở anh về!”
“Có Trang tổng chở tôi, cậu cứ làm việc đi.” Tô Thần theo bản năng không muốn cho Trang Diệp cùng Duyệt Dạ chạm mặt, tuy rằng Trang Diệp đã nói không có hứng thú, nhưng cậu vẫn muốn phòng bị hết cỡ.
Dạ trầm mặc một lát tuy không thể bỏ mặc khách khứa, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò: “Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi, nhớ kỹ?”
Tô Thần nhẹ nhàng gật đầu, ngực cũng đang mặc niệm: chính tôi lo lắng cho cậu đó, em trai.
“Đi thôi!’ Trang Diệp quay lại đỡ thân thể có chút lay động của Tô Thần, đảo mắt nhìn qua Duyệt Dạ đang vô cùng lo lắng mỉm cười lấy lòng một cái, liền ôm lấy người trong lòng ra ngoài.
Tác dụng của rượu Whisky quả thực khá chút mạnh, Tô Thần ngồi trong xe Trang Diệp mơ mơ màng màng không nhận ra phương hướng nào.
“Nhà cậu ở đâu?” Trang Diệp một bên lái xe hỏi.
Tô Thầ đọc địa chỉ, mơ mơ màng màng tựa vào ghế, nỗ lực chống choáng váng trong đầu.
Xe rất nhanh chạy đến nơi, khu dẫn cư buổi tối vô cùng im ắng, Trang Diệp xuống xe đỡ Tô Thần đi đến cửa nhà, khó khăn đứng trước cửa, Tô Thần sờ tới sừ lui vẫn không tìm được chìa khóa.
“Ha ha ha! Chìa khóa đâu…bay..” Tô Thần lúc này đúng với dáng vẻ của một người say, da thịt hồng hồng dưới ánh sáng ngọn đèn hành lang dường như phát sáng, quyến rũ mê người.
Hô hấp Trang Diệp cứng lại, dưới bụng bỗng nhiên có chút chặt, ngón tay xoa nắn trên khuôn mặt non mịn không muốn dời đi, hết lần này đến lần khác uống say: …bộ dạng không hề phòng bị, đối với hắn chỉ cười khúc khích.
“Đã cho tôi nhìn trúng? Thực ra tôi xem trọng…ha ha..” Ngón tay mang theo hô hấp cực nóng xoa nắn khuôn mặt Tô thần, cậu theo bản năng có rúm một giây sau bị vững chăc nắm chặ, một đôi môi lạnh lẽo đặt lên môi cậu!
Trong mơ hồ cậu không nhận ra ai đang cùng mình hôn môi, cả người vô lực, động tác chậm chạp muốn đẩy đối phương ra, nhưng hai tay lại bị giơ lên khóa trên đầu.
“Mùi của cậu rất mê người, như mê dược…”Trang Diệp tinh tế ngửi bên gáy cậu, hương thơm ngọt ngào nồng đặc tiến vào mũi hắn, thân thể lập tức nóng lên không thôi!
Cổ áo sơ mi Tô thần bởi hoạt động của cậu mà hơi mở rộng, Trang Diệp đưa mắt nhìn làn da trắng nõn dưới lớp áo, vốn tưởng đối phương chỉ có khuôn mặt trẻ tuổi, không ngờ thân thể cũng mê người như vậy.
Ngón tay lạnh lẽo thuận lợi theo cổ áo trượt vào, vuốt ve lấy xương quai xanh tinh tế, hắn liền cúi đầu gặm lấy, đúng lúc ấy cánh cửa một bên không hề báo trước mở ra!
“A Thần?” Tiếng thét kinh hãi vang lên, Tô Thần lập tức được người trong phòng đi qua đón lấy.
Trang Diệp nhìn nam lộ ra sau cánh cửa, nổi giận trong đáy mắt lập tức bị giấu đi: “Cậu ấy uống hơi nhiều.”
Tần Bách ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, đối phương giống kẻ có lễ nghi, nhắc tay giơ chân cũng đầy quý phái, có lẽ là một người đàn ông có thân phận đặc biệt?
“Tôi là Trang Diệp”.
Tần Bách lúc này mới nhớ ra, thì ra là thiếu gia Trang thị.
“Xin chào, tôi là anh trai em ấy!” Tần Bách một tay khéo léo ôm lấy Tô Thần, một tay giơ ra phía đối phương.
Trang Diệp nhếch môi cười : ‘Hạnh ngộ, có lẽ tôi phải cáo từ thôi cũng đã muộn rồi.’
Tần Bách chúc hắn ngủ ngon nhanh chóng đem cửa phòng đóng lại, Trang Diệp đứng bên ngoài tựa như bóng ma, bên mép nhếch lên tia cười : ‘Anh trai sao ?’
Trong phòng, sau khi cho Tô Thần ngã vào ghế sô pha, Tần Bách liền đi rót cho cậu một ly nước ấm, cậu có hơi chút thanh tỉnh, trừng lớn không thể tin vào mắt mình.
‘A..Bách ?’
‘Là anh !’ Tần Bách dùng khăn lạnh đắp lên trán cậu.
‘Anh..không phải đang ở Hong Kong sao ?’ Tô Thần chăm chăm nhìn y, có cảm giác như mình đang nằm mơ.
‘Anh tới thăm em.’
Hỗn độn trong đầu lập tức rõ ràng, lúc trước Tần Bách nói không đến được là muốn làm cậu bất ngờ sao, cậu cảm động ôm chầm lấy đối phương, thật lâu.
‘Được rồi, gặp lại chính là bộ dạng say xỉn của em, em cũng cho anh kinh hỉ quá.’
Giật Tô Thần lại, Tần Bách giúp cậu chỉnh lại áo, ánh mắt tiếp xúc đến làn da trắng nõn lập tức cứng dờ, ngón tay vô thức xiết chặt.
‘A !’ Tô Thần hét to một cái, dọa anh nhảy dựng : ‘Lúc nãy là Trang tổng đưa em về, hắn có gặp qua anh ?’
Tần Bách ánh mắt trầm xuống : ‘Thấy thì làm sao ?’
‘Hửm, A Bách, em nói cho anh biết nha, hắn cùng giới với chúng ta, anh biết không, hắn cùng anh đều rất nhạy cảm.’ Tô Thần nói nhẹ, hơi rượu lại dâng lên.
‘Anh nói mình là anh trai em, không phải chúng ta trước đây đã bàn thế sao ?’ Tần Bách biết cậu lo lắng điều gì, ngữ khí cũng trầm xuống.
Tô Thần lúc này mới thả lỏng được, dựa lại sau giường nằm xuống, một lát sau chìm vào giấc ngủ sâu.
Tần Bách ngồi bên cạnh cậu, ngón tay ấn ấn lên vết hôn trên xương quai xanh, đó là dấu vết vừa lưu lại lúc nãy, hồi tưởng lại lúc mình vừa kéo cửa ra bắt gặp hình ảnh Tô Thần nằm trong lồng ngực kẻ khác,y không khỏi nắm tay thật chặt, ánh mắt nhìn Tô Thần cũng trầm xuống nặng nề.