Nghỉ ngơi tròn một ngày một đêm cậu mới khôi phục được trí lực, khi đứng trong phòng làm việc lần nữa, quản lí trước sau híp mắt cười cười quan sát cậu uống nước mấy lần, đồng nghiệp muốn quan tâm cuối cùng do công việc quá bận rộn mà thôi đi.
Giọng nói vẫn khàn khàn đầy đau đớn, hiệu suất công việc cũng không tốt như lúc bình thường, quản lí thấy tình cảnh của cậu thông cảm chỉ giao cho một ít văn bản cần xử lí cùng báo cáo tổng kết …Những việc cậu làm, liên hệ khách hàng mở rộng thị trường đều giao cho đồng nghiệp khác làm.
“Quản lí, cấp trên điện báo hỏi về Trang thị…ngài xem”. Michel lộ vẻ khó xử cầm biên bản đưa tới.
Quản lí nghiêm túc xem, Tô thần cũng không dừng công việc trong tay, chuyện này mấy lần trước bọn họ có thảo luận qua, cấp trên cũng rất quan tâm, đó là ý kiến của “người kia” hay sao?
“Nếu tổng bộ muốn mượn sức trang thị, kế tiếp…”Quản lí đốc trầm ngâm trong chốc lát rồi chắc đinh nói: “Chúng ta phải đem hết sức lo liệu”
Không có người trả lời, Tô Thần cũng im lặng, Trang thị thực sự khó trị, đem hết toàn lực cũng chưa chắc có thể thuận lợi làm hợp đồng.
“ Nó là tảng đá vừa lớn vừa giảo hoạt, chúng ta phải nắm chắc chuy đầu một nhát đạp vỡ tình thế này!” Quản lí đứng dậy kiên trì tuyên bố.
“Cố gắng lên, cố gắng lên!”
Lo lắng trong chốc lát, Tô Thần đi tới trước mặt quản lí, giọng nói ấm áp vang lên: “Tôi ngẫu nhiên biết được một tin tức, không biết có thể khiến case này có điểm đột phá?”
“Thật sao?” Ánh mắt quản lí sáng lên, ý bảo cậu đóng cửa: ‘Ngồi xuống rồi nói.”
“Ngày đó trong Mị Sắc tôi có nhìn thấy hắn, hắn dường như đang cùng một nam hài chơi đùa.”
Quản lí vặn chặt lông mày: “Cậu không nhìn lầm?”
Cậu lắc đầu: “Tôi có thể chắc là chính hắn”
“Nói rõ hơn đi!”
Nghĩ đến hồi ức ngày đó xong, cậu càng thêm chắc chắn khả năng Trang Diệp thích đàn ông là vô cùng lớn. Quản lí chìm mình vào trầm tư, vài phút sau ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Từ hôm nay trở đi, sau khi tan tầm cậu hãy đến thăm dò ở Mị Sắc, nghĩ cách tiếp cận Trang Diệp.”
Tiếp cận Trang Diệp, điều này khiến Tô Thần nhíu mày, đối phương là người thừa kế Trang thị nổi danh á châu, việc này không hề dễ dàng.
“Chí ít cũng phải biết rõ hắn có thực sự thích người đàn ông, như vậy chúng ta bắn tên mới dễ dàng trúng đích.” Quản lí cũng hiểu được điều này khó khăn, tất phải giảm yêu cầu xuống.
Tô Thầng gật đầu đồng ý, chuyện này e rằng còn cần Duyệt Dạ giúp đỡ một chút.
******
Đêm đó cậu đến thẳng Mị Sắc, Duyệt Dạ nghe được giọng nói của cậu thì vô cùng lo lắng: “Giọng đã như vậy anh còn đến chỗ này, không sợ bị bệnh sao?”
Cậu âm thầm cười khổ, cũng không thể nói cho Dạ vì sao mình lại bị “bệnh” được, cuối dùng đành hướng hắn nói nói: ‘Tôi không sao, ngồi một chút đi đã”
Trong nháy mắt Dạ lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào cần cổ bởi vì ngồi xuống mà lộ ra của Tô Thần, chỉ trong chốc lát làm một bộ dáng tươi cười hỏi: “Hắn đã trở lại?”
“Hắn?” Cậu nhìn hắn nghi ngờ.
Duyệt Dạ cho Tô Thần một chén nước ấm, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ cậu, buồn bực nói: “Tình nhân của anh để lại mấy dấu vết kia để đánh dấu sở hữu hay sao?”
Trên mặt lập tức xông đến hơi nóng, cậu lập tức níu chặt áo sơ mi, lúc mặc quần áo quả thực không chú ý đến cổ, nguyên lai người đàn ông để lại dấu tích ở đây…
“Anh rất yêu hắn?” chứng kiến phản ứng của cậu Duyệt Dạ càng thêm cô đơn, nét mặt cực lực ẩn giấu đi thâm trầm.
Rõ ràng dưới lớp da thịt kia có dấu tích củ người khác, hắn không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là qua quýt gật đầu, Dạ gật đầu, xoay người lại điều chế rượu cho khách.
Cậu giữ chặt cổ áo, lời nói không sao thoát ra nổi, bỗng nhiên khiến không khí trở nên ngượng ngập, lúc này dư quang thoáng nhìn thấy Trang Diệp bước chân từ cửa lớn tới. Xung quanh hắn vẫn có một đám tùy tùng theo sau, nhưng nhìn kĩ lại không thấy nam hài kia nữa.
Cả đám vẫn như cũ ngồi ở vị trí trước đây, rượu cũng cùng một loại, Tô Thần quan sát tinh tế, Trang Diệp mặc dù đối với tất cả mọi người đều cười, nhưng ánh mắt với một nam hài xa lạ thì ôn nhu hơn rất nhiều.
Đường nhìn rơi vào nam hài, cũng là một loại hình như trước – khả ái,hồn nhiên, tựa hồ như Trang Diệp với nam sinh rất có hảo cảm.
Từ một nơi bí mật quan sát Trang diệp, mấy giờ sau Tô Thần rời khỏi Mị Sắc, chắc chắn trong ngực tăng lên không ít, nếu như trực giác và con mắt cậu không có vấn đề, Trang Diệp nếu không phải 99% là gay thì cũng chính là Bi.
Sau mấy đêm canh chừng ở Mị Sắc, Tô Thần phát hiện kiểu trai bao mỗi lần của Trang Diệp chơi đùa đều giống nhau, cậu có thể khẳng định tính tình của hắn khá tốt, quản lí cũng chờ thời cơ ra tay.
*****************
Tần Bách cuối cùng cũng nắm trong tay được Case lần này, cũng như ý nguyện được cấp trên tán thưởng, nghe trong điện thoại cũng thấy được y đang hăng hái tự tin như thế nào, Tô Thần dựa vào sô pha mỉm cười chúc mừng y, A Bách vui vẻ cũng chính là cậu vui vẻ.
“Như vậy có thưởng thêm ngày nghỉ cho anh không?” Tô Thần rất muốn nhìn thấy y.
Tần Bách chợt im lặng, cuối cùng vẫn xin lỗi: “Xin lỗi A Thần, anh thực sự không đi được..”
“..Không có gì, chính là em nhớ anh…”Cậu biết thời điểm này là mấu chốt quan trọng trong sự nghiệp của Tần Bách, đòi hỏi thêm nữa nhiều nỗ lực, mặc dù chính mình nói không sao, nhưng trong lòng vẫn sinh ra thất vọng buồn rầu.
“Công tác không thuận lợi?”. Tần Bách nghe trong giọng cậu có chút uể oải.
Con mắt ướt át của Tô Thần chợt sáng lên, từ lúc trở về từ Hong Kong bản thân cậu phải đối mặt với nhiều chuyện, lúc này nghe được lời an ủi của người yêu thương nhất liền không nhịn được nghẹn ngào. Che đi chỗ thu âm của điện thoại cậu gắng sức đè xuống ướt át nơi cổ họng, bình ổn giọng nói sau đó mới nói: “Không có, em rất khỏe, anh không cần lo lắng cho em”.
“A Thần, anh cũng rất nhớ em!”
“A Bách….”
Tần Bách đối với cậu vĩnh viễn luôn ôn nhu săn sóc, cho dù phát hiện nhiều điểm không thích hợp cũng không vặn vẹo hỏi khó, Tô Thần nghĩ mọi khó khăn trước đây hết thảy đều nhỏ bé không đáng kể, chỉ cần A Bách thuận lợi vui vẻ, cho dù có khổ hơn nữa cũng không cần nói ra.
Từ lúc còn là sinh viên hai người bọn họ đã ở cùng nhau, hiểu rõ nhau, nhiều năm trôi qua chưa từng thay đổi, chuyện này quả thật đâu phải dễ dàng, cậu nghĩ đến chuyện sau này cùng Tần Bách sống đến già thì quả thực vô cùng tốt đẹp!
Thế nhưng tại sao Tiếu Nam lại xuất hiện, cuộc đời này cậu chỉ yêu thương một người, người đàn ông này xuất hiện đã cướp mất sự chung thuyer của mình với Tần Bách, một lần rồi lại một lần chơi đùa thân thể cậu. Vì Tần Bách, cậu vẫn phải nhịn, phải thỏa hiệp!
Nhưng cậu có thể kiên trì mãi sao? Đợi được ngày Tiếu Nam chán ghét mình, chờ mọi việc quay trở lại quỹ đạo ban đầu?
Nhắm mắt lại, cậu tựa người vào sô pha, mệt mỏi như thuyer triều dâng, trùng trùng điệp điệp kéo đến, thực sự rất mệt mỏi…