“Sợ cái gì?” Nghe giống như bạn bè lâu năm hỏi thăm nhau, nhưng thực ra trong mắt người đàn ông đang cuồn cuộn sóng lớn.
“Đồ khốn! Buông tay!” Biết rõ mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng Tô Thần cũng không từ bỏ ý định kháng cự.
Khí lực áp đảo vô cùng đơn giản liền chế trụ được thân thể đang giãy dụa, lam mâu người đàn ông híp lại, trong đó ẩn ẩn không ít tức giận: “ Phá rối chuyện tốt của tôi, còn muốn chạy cái gì?”
Tô Thần dồn dập thở dốc, một mặt cùng hắn giằng oc, một mặt âm thầm tìm kiếm cơ hội thoát thân. Nhưng người đàn ông lại dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của cậu, nắm giữ mọi tư thế, có ý châm chọc mà cười nhẹ: “Diễn lạt mềm buộc chặt làm gì, một lần là đủ a”
Lời còn chưa dứt hắn đã dồn dập ấn lên môi Tô Thần, cậu thậm chí chưa kịp nghĩ hắn nói cái gì đã bị hắn hung hăng hôn môi.Ra sức hút đến phát đau, giống như muốn nuốt cậu vào bụng, Tô Thần run rẩy cậu không thể không khiếp sợ đến phát run.
Không! Không thể! Cậu muốn né tránh sự kìm hãm của đối phương nhưng căn bản không thể nhúc nhích, mở to mắt không ngờ nhìn thẳng vào cặp lam mâu u lãnh, bên trong mặc du dục vọng đã tràn ngập mắt hắn, lại lạnh lùng như biển sâu không có chút sự sống..
Tim đập thật nhanh! Người đàn ông này quá đáng sợ!
Cậu cảm giác toàn thân mình rét run, bị ánh mắt kia chăm chú nhìn vào, khiến cho cậu cảm chừng như máu cũng đông lại một chỗ.
“A!” Người đàn ông phát ra tiếng cười, buông cậu ra. Nhìn cậu đứng thẳng chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngoan một chút, ân?”
Tô Thần không nói gì, căn bản cũng không biết nói cái gì, hết thảy ffều là tình cờ, lần đầu tình cờ, gặp lại tình cờ, lại tình cờ bị áp chế?
“Ân? Suy nghĩ cái gì?” Người đàn ông chăm chú nhìn cậu, âm thanh trầm thấp mê hoặc ngay sát bên mặt cậu mà phun ra nóng bỏng.
“Anh tại sao lại ở chỗ này?” Hết sức bảo trì bình tĩnh, cậu vững vàng phát ra âm thanh run run.
Người đàn ông cười nhẹ, ngón tay cái thon dài vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cậu, dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt mà ma sát.
“Ngươi nghĩ như thế nào..?” Cảm giác như con kiến muốn thoát cũng không được, Tô Thần năm thật chắc bàn tay, hô hấp cũng không thể thống khoái nổi: “ Anh là khách mời của Phong Thượng?”
Khẳng định với phán đoán chính mình, người này không thể tuỳ ý sỉ nhục, người đàn ông xuất hiện lúc này, thân phận có kẽ chính là thượng khách của công ty. Mà điều này cũng đồng nghĩa cậu không thể đắc tội với hắn, nếu không lại mất đi nguồn lợi nhuận lớn của công ty, cậu cùng Tần Bách chỉ sợ bị sa thải!
Thâm lam trong đêm khẽ nheo lại, mày kiếm nhếch lên, người đàn ông cũng không cười, trong âm thanh có vài phần sung sướng: “Biết nên làm sao?”
“Biết!” Tô Thần ngẩng đầu nhìn hắn, ngoài ý muốn trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông: “Nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ làm như vậy”.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo sâu trong bóng tối vang lên, Tô Thần lợi dụng lúc người đàn ông vì nghi hoặc mà thả lỏng cậu ra nâng gối, huy quyền, dừng chân, xoay người! Một loạt động tác gọn gàng lưu loát, trong nháy mắt công phu liền làm cậu thoát khỏi không khí nguy hiểm, cách xa người đàn ông phía sau hai bước chân!
“Ha ha..” Im lặng buồn bực, người đàn ông xoay người, ánh sáng xa xa chiếu lên bóng hình thon dài của hắn, bao trùm lên chỗ mà Tô Thần trú ngụ.
“Ngài, mong ngài tự trọng.” Tô Thần lùi dần ra phía sau bóng đen, không hề kinh ngạc nhìn đối phương nở nụ cười: “Chúc ngài vui vẻ.”
Người đàn ông khẽ cười,tuy rằng không phát ra tiếng nhưng Tô Thần vẫn cảm thấy áp lực thật lớn, thở gấp vài lần, cậu không hề dừng lại mà nhanh chóng bước đi, người phía sau cũng không đuổi theo.
“Tạm biệt! Ha..ha..” Nhìn bóng người hốt hoảng kia, trong cặp mắt u lam của người đàn ông nổi lên vô vàn hứng thú.
******************************************************************
Quay về đại sảnh náo nhiệt, tâm tình bị quấy nhiễu của Tô Thần mới thoáng bình phục được một ít, bối rối tìm kiếm thân ảnh người yêu trong đám người kia, ánh mắt bất giác cũng nhu hoà đi.
Chuyện một năm trước khiến cậu trong lòng rất áy náy, nếu đã yêu nhau thì nên thẳng thắn với nhau, nhưng kí ức ấy với cậu lại rất đáng sợ, không muốn với bất kì ai nói đến cũng không muốn thấy Tần Bách vì cậu mà khổ sở, phẫn hận.
Cậu hy vọng mình trong mắt Tần Bách vẫn là Tô Thần hồn nhiên trong sáng thời đại học, không dính chút hơi thở của người đã ra xã hội. Cho dù cậu có gặp ác mộng đáng sợ, cho dù suýt lặp lại sự việc thống khổ này, cậu cũng tuyệt đối không làm Tần Bách chịu tổn thương vì mình.
Tiệc rượu từng bước diễn ra, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc thay mặt hắn khen ngợi nhân viên, cảm ơn tất cả các khách mời đã đến dự, tất cả đều là lời nói khách sáo chốn thương trường mà thôi, tiệc rượu nào mà không có tiết mục này.
Tô Thần dứng trong góc dấu giếm nhìn xem mọi người, không có người đàn ông đã tấn công cậu, nếu dám ở tiệc rượu của công ty khác mà phá rối chắc là không được đâu! Nói không chừng hắn đã rời đi, tìm nơi nào đó tiêu dao.
Cậu đem chú ý của mình tập trung lên sân khấu, cậu không quan tâm người đàn ông đi nơi nào, chỉ mong sau này mãi không gặp mặt lần nữa, nếu không… Hồi tưởng lại cặp mắt u lam ngập tràn dục vọng kia cậu không khỏi rùng mình sợ hãi.
“A Thần, anh đưa em trở về khách sạn”
Tiệc rượu chấm dứt, Tần Bách sau khi tiếp vị khách cuối cùng nhanh chóng bước chân về phía cậu.
“Ư.”
Ngồi trong xe, Tô Thần cởi cởi cổ áo mệt mỏi ngồi dựa vào ghế xe, Tần Bách quay đầu nhìn cậu, mỉm cười khởi động xe.
Hong Kong ban đêm thật thần bí mà tráng lệ, phong thái cuốn hút mê người, giống như bảo thạch chói mắt được đính cẩn thận trên váy dạ họi của mĩ nhân, nguy hiểm nhưng lại khiến người ta không rời được tầm mắt. Tô Thần nghiêng đầu nhìn đèn đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, so với đêm ồn ào của Bắc Kinh, nơi này yên tĩnh hơn nhiều, làm tâm tình phiền toái của cậu cũng giảm đi mấy phần.
“Có tâm sự?” Tần Bách vừa nhìn thẳng lái xe cẩn thận, vừa hỏi thăm cậu.
Tô Thần quay đầu, trước khuôn mặt thân thuộc mà nở nụ cười: “Nhớ anh mà thôi”
Y bật cười, trả lời đầy cưng chiều: “Anh cũng vậy, A Thần.”
Vừa và tới khách sạn, không biết là ai bắt đầu trước, hai người gần như điên cuồng mà hôn môi, quần áo bị xé rách, trong phòng tối đen chỉ hiện lên vài ánh sáng le lói của đèn đường xuyên qua cửa sổ sát mặt đất, không khí nóng bỏng mê hoặc lòng người.
Trên chiếc giường trắng noãn là thở dốc cùng luật động lên xuống, tứ chi cùng lúc va chạm, cuốn, rên rỉ, trên đôi môi tuyệt đẹp của Tô Thần phun ra âm thanh vui thích, đáp lại va chạm mãnh liệt của Tần Bách.
Khoé mắt ướt át bỗng xẹt qua một cặp u lam lạnh lùng! Tô Thần đột nhiên cả kinh, hậu huyệt đang phun nuốt hạ thân Tần Bách không thể kiềm chế được mà co rút!
“A!” Đột nhiên bị trận co rút, tiết tấu bị đánh gãy, Tần Bách hô lên một tiếng rồi phóng thích toàn bộ vào cơ thể cậu.
Ôm chầm lấy thân thể trơn tuột phía dưới, trong bóng đêm Tần Bách không hề phát hiện ra sự đau đớn trên mặt Tô Thần.
Tại sao trong đầu lại đột nhiên hiện lên cặp mắt ấy? Chẳng lẽ đoạn kí ức một năm trước đã khắc sâu vào tâm khảm cậu, chẳng lẽ sau này người đàn ông kia sẽ xuất hiện ngay cả lúc hai người bọn họ thân mật ư?
Tô Thần mày phải cố gắng, mày cùng Tần Bách còn phải sống hạnh phúc nữa mà!
Gắt gao ôm chầm lấy Tần Bách, cậu lặng lẽ khóc.