Hai tuần liên tục, hầu như mỗi ngày Trì Tảo Tảo đều sẽ đến khu giảng đường năm ba chờ Kim Thừa Trị.
Giống như thích ứng với sự tồn tại của cô, hôm nay xuống lầu không nhìn thấy cô, trong lòng người đàn ông, lại vô hình sinh ra một hồi mất mát.
Ôm sách giáo khoa, lúc đi qua hồ sen, anh ta không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Còn có, người đàn ông nắm tay cô bước chậm bên bờ hồ.
Đã bao nhiêu năm.
Kim Thừa Trị cảm thấy, cả đời này,anh ta không có khả năng sẽ dễ dàng để tâm đến một cô gái.
Coi như là lúc khai giảng, tiểu học muội Trì Tảo Tảo vẫn luôn quấn lấy anh ta, anh ta cũng sẽ không để ở trong lòng.
Nhưng hôm nay, thấy cô vui vẻ ở bên một người đàn ông khác, trong lòng anh ta, vậy mà trong nháy mắt kia, đau đớn như dao cắt.
Anh ta đứng trên lối đi bộ cách bọn họ không xa, trên tay cầm sách giáo khoa, vốn định rời đi, bước chân lại nặng nề,s bước không nổi.
Nếu anh ta nhớ không lầm mà nói, hai ngày trước, tiểu nha đầu còn nói lời thề son sắt với anh ta, nhất định sẽ bắt được anh ta.
Nhưng vì sao, xoay người lại cô đã đi theo người đàn ông khác?
Chẳng lẽ, tiểu nha đầu cũng chỉ là chơi đùa với anh ta thôi sao?
Hay là cảm thấy đuổi không kịp anh, nên cô hoàn toàn từ bỏ rồi?
Bởi vì từ bỏ, cho nên từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ không bao giờ thấy tiểu nha đầu xuất hiện ở trước mắt mình nữa sao?
Nghĩ đến tiểu nha đầu cười đến ngây thơ hồn nhiên, chỉ dùng thời gian hai tuần ngắn ngủi, đã ăn sâu bén rễ bám vào lòng anh, chờ lúc anh tỉnh ngộ, cô lại đột nhiên từ bỏ.
Lòng của Kim Thừa Trị, như bị xé rách, đau đớn.
Đặc biệt là nhìn người đàn ông khác dắt tay cô, cô lại cười đẹp đến như vậy, anh ta thật sự cảm thấy, hình ảnh kia rất chói mắt.
Cuối cùng, anh ta vẫn xoay người rời đi.
Đương nhiên, bạn học Trìhoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, không hề phát hiện sự tồn tại của Kim Thừa Trị.
Diệp Khuyết buông tay cô ra, nhàn nhạt nói, “Anh phải đi soạn bài, buổi chiều gặp.”
Trì Tảo Tảo gật đầu đầu, “Dạ, ông xã, hẹn gặp lại.”
Diệp Khuyết không nói gì nữa, xoay người, rời đi.
Trì Tảo Tảo nhìn anh ta biến mất, cô mới trở về.
Lại ở trên đường về ký túc xá, nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, giọng nói đối phương trầm thấp lại khàn khàn nói, “Là Trì Tảo Tảo sao?”
Trì Tảo Tảo vừa nghe được giọng nói này, lập tức cảm thấy rất quen thuộc.
Là Kim Thừa Trị?
Mẹ nó, hôm nay là ngày gì vậy, vì sao một đám nam thần đều muốn lấy lòng cô a?
Cô có chút kích động, rất nhanh gật đầu, “Dạ, em là Trì Tảo Tảo, học trưởng, anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Anh ở cổng trường, có muốn đi ra ngoài với anh không?”
Lúc nói chuyện, anh ta giống như còn có thể nhớ lại rất rõ ràng một phút trước, hình ảnh một người đàn ông dắt tay cô đi tản bộ.
Anh ta cho rằng, anh ta sẽ không để bụng, có thể đi đến cổng trường, anh ta vẫn làkhông nhịn được, gọi điện thoại cho Trì Tảo Tảo.
Số điện thoại di động của cô là lúc trước cô chủ động để lại cho anh ta, anh ta cũng không nghĩ tới, chỉ là liếc mắt xem qua một lần, là có thể chuẩn xác nhớ kỹ không hề sai.
Là do anh tađã sớm lưu tâm tới cô, hay là hôm nay không có thấy cô xuất hiện, đột nhiên anh ta có chút mất mát.
Cái loại cảm giác này giống như sẽ mất đi, thực sự làm anh ta rất khó chịu.
Trì Tảo Tảo nghe được anh ta nói, vậy mà một câu đã đồng ý, “Được ạ, anh chờ em, em lập tức đi tìm anh.”
Cúp điện thoại, cô thở hổn hển chạy tới, hôm nay Kim Thừa Trị một thân áo sơmi trắng tinh, quần âu, bộ dáng rất là đẹp trai như ánh mặt trời.
Trì Tảo Tảo đứng ở trước mặt anh ta khom lưng thở dốc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Học, học trưởng, anh muốn em đi theo anh tới chỗ nào thế?”
Hôm nay quá kỳ quái, đầu tiên là Diệp Khuyết không ngại cô rắc rối, lại đến học trưởng mà cô tự mình đuổi theo hai tuần cũng không phản ứng, đột nhiên lại chủ động liên lạc với mình.
Ôi mẹ ơi, chẳng lẽvận đào hoa của Trì Tảo Tảo cô, từ hôm nay trở đi sẽ rộng mở sao?