10 giờ tối, Diệp Khuyết mới trở về.
Sở dĩ trở về muộn như vậy, chính là vì không muốn nhìn thấy tiểu yêu tinh kia.
Nhưng không nhờ, lại bị chính mẹ ruột lải nhải một trận.
“Sao bây giờ con mới về, không phải mẹ đã bảo con về sớm rồi sao? Có mua quà về không?”
Từ buổi chiều đến bây giờ, Trì Tảo Tảo không hề ăn gì, đến một giọt nước cũng không uống, đóng cửa phòng, không chịu gặp ai, Tiết Dung Chân cũng bó tay, chỉ có thể chờ con trai về khuyên Tảo Tảo.
Không ngờ, 10 giờ tối con trai bà mới về đến nhà.
Diệp Khuyết ném áo khoác sang một bên, lười biếng dựa lưng vào trên sô pha, giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Tiết Dung Chân chán nản ngồi xuống “Mẹ hỏi con, có mua quà cho Tảo Tảo không?”
Diệp Khuyết nhắm mắt lại “Mẹ, về sau đừng nhắc đến con bé ở trước mặt con, tại sao con phải mua quà cho con bé chứ? con rất mệt, con đi tắm đây.”
Nói xong, đứng dậy, không để ý đến đôi mắt ai oán của mẹ, trực tiếp lên lầu.
Không ngờ lúc này, Trì Tảo Tảo cũng đi xuống lầu, nên gặp nhau ở giữa cầu thang.
Cả buổi chiều Trì Tảo Tảo đã không ăn cái gì, bây giờ đói chịu không nổi nữa, định xuống lầu tìm đồ ăn, ai ngờ lại gặp phải Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo đứng ở phía trên, nhìn Diệp Khuyết, thở phì phì, không vui.
Còn Diệp Khuyết đứng ở phía dưới, cũng nhìn Trì Tảo Tảo, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt.
Cuối cùng, Diệp Khuyết mặc kệ Trì Tảo Tảo, bước lên lầu.
Trong nháy mắt đó, Trì Tảo Tảo bỗng nhiên có cảm giác, tim như bị đao cắt.
Trì Tảo Tảo cắn chặt răng, không quay đầu lại nhìn, đi xuống lầu, vào phòng bếp.
Không để ý tới cô thì thôi, Trì Tảo Tảo cô cũng là người có tôn nghiêm, tại sao cứ phải ăn nói khép nép với anh chứ.
Dù sao, từ hôm nay trở đi, hai người liền bắt đầu không thèm nhìn mặt nhau.
Đến tận khi Trì Tảo Tảo khai giảng, hai người vẫn vậy, trùng hợp gặp nhau, đều không ai để ý tới ai, nên làm gì thì cứ làm.
Giống như hôm nay ở trên bàn cơm, ba mẹ ở bên cạnh nói không ngừng, nhưng Trì Tảo Tảo và Diệp Khuyết, vẫn không ai nhìn ai, cũng không nói câu nào.
Diệp Chấn Hoa nói “Tảo Tảo, ngày mai con phải đi rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Trì Tảo Tảo gật đầu “Con chuẩn bị xong hết rồi ạ!”
“Uh, vậy thì tốt rồi!” Diệp Chấn Hoa nhìn về phía con trai “Diệp Nhị, ngày mai con có đưa Tảo Tảo đến trường được không?”
Diệp Khuyết cũng tiện đường, vừa vặn có thể đưa Tảo Tảo đi luôn.
Trong lòng Trì Tảo Tảo cũng rất chờ mong.
Không ngờ, Diệp Khuyết lại thình lình trả lời “Con không có thời gian, hơn nữa, con bé lớn rồi, đi học còn phải có người đưa đi nữa sao? Không có tiền đồ.”
“……” Không khí như bị đọng lại.
Trì Tảo Tảo oán hận trừng Diệp Khuyết, giận sôi máu “Vâng, là em không có tiền đồ, vậy thì sao? Ai cần anh đưa đi đâu, người muốn đưa em đi không thiếu, ai hiếm lạ gì anh.”
Trì Tảo Tảo tức giận, đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đường Hoàn Quân.
Đối phương mới nghe máy, Tảo Tảo liền nói thật to, giống như sợ người khác không nghe thấy vậy.
“Hoàn Quân, ngày mai anh có rảnh không?”
Đối phương cười nói “Đương nhiên là có rồi, để anh đưa công chúa đi học nhé, ngày mai anh sẽ qua đón em.”
“Sớm chút đấy, em chờ anh.”
Trì Tảo Tảo vừa dứt lời, Diệp Khuyết liền đập tay lên bàn cơm, đẩy ghế dựa ra, đứng dậy, lấy áo khoác bỏ đi.
Trì Tảo Tảo rất khó chịu, nhưng lại không cam lòng, nên đuổi theo Diệp Khuyết nói “Nói không giữ lời, ai nói em thi đậu thì sẽ chấp nhận em, Diệp Khuyết, anh biết anh rất đáng giận không? Em ghét anh.”