Tập đoàn Thiên Vũ
Trì Tảo Tảo đứng dưới lầu cao ốc, ngước cổ, hiếu kỳ cao ốc này có mấy tầng, đếm nhiều lần, con mắt đều muốn lòi ra, vẫn không đếm được công ty Diệp gia này là bao nhiêu tầng, ngược lại chính là rất cao rất cao.
Cô mang hộp cơm đi vào công ty, cũng may, trước đây cô đã tới, Người bảo vệ và nhân viên lễ tân đều quen biết cô.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Trì Tảo Tảo chính là em gái của Diệp Khuyết, thấy cô mang theo hộp cơm đi tới, người bảo vệ và nhân viên lễ tân, đều cười rất khách sáo kêu: “Diệp tiểu thư, cô đến chơi sao!"
Trì Tảo Tảo đứng trước quầy lễ tân, sửa lại bọn họ: “Gọi tôi Tảo Tảo là được rồi, không cần thêm cái chữ "Diệp" kia."
Cô cũng không phải họ Diệp, nghe thấy lúng túng quái lạ.
Mấy người trước quầy đều cười gật đầu.
Trì Tảo Tảo cầm theo hộp đi vào thang máy, thẳng tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng 3.
Rốt cục đến cửa phòng làm việc của Diệp Khuyết, cô hít sâu, thả lỏng, đang chuẩn bị đẩy cửa, lại bị thư ký ngăn cản.
"Tiểu thư, cô tới sao?" Tiêu Lam cười khanh khách, mặc một chiếc váy trắng chuyên nghiệp, nhìn qua có vẻ già giặn.
Trì Tảo Tảo nhíu mày, gật đầu: “Anh ấy có ở văn phòng chứ?"
Tiêu Lam cười nói: “Có, nhưng tổng giám đốc nói, hôm nay bất kể là ai tới, anh ấy cũng không gặp."
Trì Tảo Tảo liền phiền muộn: “Lẽ nào ngay cả em cũng không gặp?"
Tiêu Lam vẫn là khuôn mặt nghề nghiệp mỉm cười: “Đúng thế."
Mẹ nó!
Trì Tảo Tảo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cửa lớn văn phòng kia, cô liền càng muốn thấy anh, xem ai ngăn được.
Cô chỉ vào cách đó không xa nói: “Tiêu thư ký, chị xem bên kia có anh chàng đẹp trai."
Tiêu thư ký là ai, sao có thể bị một cô bé lừa được, cô không quay đầu, chăm chú nhìn xem Trì Tảo Tảo: “Tiểu thư, cô vẫn là đi về trước đi, lát nữa tổng giám đốc về nhà, cô có chuyện gì, có thể trở về nhà nói với anh ấy."
"Không được!" Cô mang theo hộp cơm, không để ý nơi này là văn phòng quan trọng, lớn giọng gọi: “Diệp Khuyết, Diệp Khuyết sao anh không gặp em chứ, em đã trở về, hơn nữa mang quà đến cho anh rồi, anh cho em đi vào có được hay không?"
"Tiểu thư, đừng kêu loạn, lát nữa tổng giám đốc sẽ nổi nóng."
"Ai u, Tiêu thư ký, chị Tiêu à, chị Tiêu đẹp gái, chị để em vào đi mà, em bảo đảm anh ấy sẽ không trách chị."
"Nhưng..."
"Để cho cô ấy đi vào."
Ngay lúc hai người đẩy qua đẩy lại, trong phòng làm việc truyền đến giọng của người đàn ông.
Tiêu Lam sững sờ, Trì Tảo Tảo liền nhân cơ hội đẩy cửa ra đi vào.
Nhìn thấy Diệp Khuyết đang ngồi sau bàn làm việc, cô cười hì hì chạy tới, ân cần đấm lưng cho anh.
"Chồng à, anh cực khổ rồi, anh xem, em tự mình mang cơm trưa cho anh nè, hơn nữa, còn là em tự làm, còn có nha, em mang rất nhiều quà ở Tây Tạng về cho anh, lát nữa về nhà anh có thể thấy."
"Đi ra."
Cô vừa dứt lời, từ trong hàm răng của anh lạnh lùng phun ra hai chữ.
Trì Tảo Tảo sững sờ, rồi lại không đồng ý, ôm anh làm nũng: “Chồng à, em biết anh tức giận, nhưng không phải em đến lấy công chuộc tội sao? Tha thứ em có được hay không?"
"Tôi bảo cô cút ngay."
Giọng càng lạnh hơn.
Trì Tảo Tảo cứng đờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh.
Cả người Diệp Khuyết hàn khí bức người, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, nhìn Trì Tảo Tảo, từng chữ từng chữ: “Nghe rõ ràng cho tôi, sau đó, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi, không muốn gặp lại cô, cút."
Lúc trước, không nghe lời anh, nhất định đi du lịch với Hoàn Quân, anh cản cũng không được.
Nếu theo anh ta, lại còn ân cần đến bên cạnh mình làm cái gì?
Diệp Khuyết là thật sự tức giận, tức giận cũng không muốn nhìn thấy yêu tinh nhỏ quấy rầy người khác này nữa.