Ánh mắt người đàn ông, bắn thẳng đến Trì Tảo Tảo đang ngồi trên sofa, im lặng một lát, anh như chém đinh chặt sắt phun ra một chữ, phải.
Người trong lòng anh, trên thế giới này, có thể đếm được trên đầu ngón tay, một là ba mẹ của mình, một người còn lại, chính là cái cô gái nhỏ cả ngày không có việc gì cứ ghé vào lỗ tai anh lải nhải, nói muốn làm vợ của anh kia.
Triệu Tư Tư vừa nghe, trong lòng lộp bộp một chút, không yên nhìn anh, lại hỏi: “Ai?"
Ánh mắt Diệp Khuyết còn dừng trên người Trì Tảo Tảo, lạnh nhạt nhìn cô, như có đăm chiêu.
Trì Tảo Tảo ngồi trên ghế sofa, cũng xuyên qua cửa phòng nhìn anh, dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dáng có chút mất mát.
Cô không nghe được Triệu Tư Tư và Diệp Khuyết đang nói cái gì, nhưng xem khoảng cách giữa hai người bọn họ khá gần, trong lòng cô ê ẩm, rất không vui.
Cô kỳ thực rất lo lắng, lo lắng trong lòng Diệp Khuyết không có cô, do đó đồng ý Triệu Tư Tư.
Nhưng cô không biết, ở trong lòng Diệp Khuyết, phụ nữ toàn thế giới anh đều không nhìn vào mắt, đương nhiên, trừ cô ra.
"Lúc cần để cho người ta biết, tất nhiên tôi sẽ công bố với truyền thông."
Diệp Khuyết thu ánh mắt đang nhìn Trì Tảo Tảo lại, ngược lại nhìn chằm chằm Triệu Tư Tư, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô là một cô gái tốt, tôi tin tưởng, cô sẽ tìm được một người thích hợp với cô, làm bạn đời của cô."
Tiếng nói vừa ngừng, anh ra khỏi phòng, lập tức đi đến trước mặt Trì Tảo Tảo, nói với cô: “Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai trở về."
Trì Tảo Tảo đứng lên, gật gật đầu, sau đó, xám xịt đi về phòng mình.
Triệu Tư Tư còn có chút không cam lòng, đi ra lại nói: “Nhưng mà, theo tôi được biết, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện phụ nữ khác, chẳng lẽ người kia là thư ký của anh, Tiêu Lam sao?"
Diệp Khuyết xoay người, một đôi mắt sắc bén như chim ưng, thẳng tắp đánh vào trên người Triệu Tư Tư, không đáp mà hỏi: “Cô có biết, vì sao tôi đồng ý đi du lịch hai ngày với cô không?"
Thấy anh đột nhiên lạnh mặt xuống, trong lòng Triệu Tư Tư không yên, khϊế͙p͙ sợ lắc đầu.
"Tôi cho rằng, cô có thể tự mình hiểu lấy."
Đột nhiên mặt Diệp Khuyết trở nên không biểu cảm, khẩu khí âm lãnh: “Tôi không cần phải nhiều lời với cô, nhưng cô, chẳng phải một nửa mà tôi muốn, sáng sớm ngày mai, tôi không hy vọng còn có thể gặp lại cô nữa."
Đã bao lâu, anh không lãnh khốc vô tình với phụ nữ như vậy rồi.
Giống như, từ thật lâu trước kia, là bởi vì bên người anh không có phụ nữ.
Sở dĩ đi cùng cô ấy, bất quá là trả lại cô ta một món nợ ân tình, nhân tình này, trước hôm nay, đã trả xong rồi.
Xong rồi, sẽ không muốn người phụ nữ này lại quấn quít lấy anh, bằng không, anh sẽ trở nên rất vô tình.
Triệu Tư Tư nghe vậy, hai chân run rẩy như nhũn ra.
Đơn giản nghe thấy, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vũ, lãnh khốc vô tình.
Quen biết anh lâu như vậy tới nay, cô cùng lắm chỉ thấy anh cao ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng không nghĩ tới, hôm nay anh lại nói với mình, sáng sớm ngày mai không muốn gặp lại cô.
Trái tim, đột nhiên tan nát.
Thật sự là rất buồn, thế nhưng cô không dám nói thêm một chữ.
Diệp Khuyết vào phòng Trì Tảo Tảo, để lại một mình Triệu Tư Tư, vô lực ngã ngồi trên ghế sofa, dại ra thật lâu cũng không hoàn hồn lại.
Quả nhiên, là chính cô có ý nghĩ quá kỳ lạ rồi.
Anh là ai chứ?
Anh tựa như Đế Vương cao cao tại thượng, tôn quý, cao không thể chạm, mà cô là một nữ diễn viên, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy?
Chính là, cô thật sự rất muốn biết, người phụ nữ trong lòng Diệp Khuyết, đến cùng là ai?
Ai lại may mắn như vậy, trở thành duy nhất của Diệp tổng?
Bỗng nhiên, Triệu Tư Tư thật hâm mộ người phụ nữ này, người phụ nữ chôn dấu trong lòng Diệp Khuyết không bị người đời biết đến kia.
Được một người đàn ông cường đại như thế yêu thương dấu ở trong lòng, cô ấy, nhất định là rất hạnh phúc.