Sáng sớm hôm sau.
Diệp Khuyết mặc một bộ quần áo thoải mái, sạch sẽ đứng ở mép giường gọi Trì Tảo Tảo dậy.
Trì Tảo Tảo vĩnh viễn là một con heo ham ngủ, Diệp Khuyết gọi hai tiếng nhưng cô cũng không có phản ứng gì.
Hơn nữa tư thế ngủ của cô thật sự không dám khen tặng.
Diệp Khuyết nhìn đồng hồ, khoảng cách đến lúc đăng ký cũng không còn nhiều, anh không còn nhẫn nại, gầm nhẹ: “Trì Tảo Tảo, nếu em không dậy thì cũng đừng đi.”
Anh nói xong, xoay người rời đi.
Anh cho rằng cô sẽ nhanh chóng dậy nhưng ai biết một chút phản ứng cô cũng không cô.
Diệp Khuyết bất đắc dĩ, đành phải quay trở về, ngồi xuống giường, bịt mũi cô lại.
Mãi cho đến khi cô không thể thở nổi, cô mới giật mình tỉnh.
“A…A…Sao lại thế này?”
Cô ngồi dậy nhưng vẫn còn ngái ngủ, chân tay luống cuống, dãy dụa.
Diệp Khuyết đứng ở mép giường nhìn cô: “Không muốn cùng anh đi du lịch?”
“A?” Trì Tảo Tảo kinh ngạc: “Du lịch? Em, em đã quên mất. Anh chờ em một chút em đi mặc quần áo, quần áo của em đâu, đáng chết nơi này không phải phòng của em, ông xã, nếu không anh sang phòng em, lấy cho em bộ quần áo mà anh thích nhất.”
“…” Diệp Khuyết cảm thấy, anh đưa Trì Tảo Tảo đi theo, giống như là tự mình tìm chết.
Nhưng không biết như nào, anh thực sự đi lấy quần áo cho cô.
Quần áo ném cho cô, anh lạnh lùng nói: “10 phút, nếu không em cũng đừng đi.”
Trì Tảo Tảo luống cuống mặc quần áo: “Anh yên tâm, trong 10 phút em sẽ xong.”
Diệp Khuyết xuống phòng khách để chờ cô.
Tiết Dung Chân biết Diệp Khuyết muốn đưa Trì Tảo Tảo đi ra nước ngoài, cho nên sáng sớm bà đã dậy để chuẩn bị hành lý cho Tảo Tảo, sau đó để bên cạnh hành lý của Diệp Khuyết.
“Diệp nhị, đầu óc Tảo Tảo có chút không linh hoạt, làm việc tùy tiện, sau khi ra nước ngoài, con nhất định phải chăm sóc nó cần thận, nếu như nó có việc gì, mẹ sẽ lột da con ra.”
Diệp Khuyết ngổi ở bên cạnh, hừ lạnh hai tiếng: “Thật không biết ai mới là con ruột của mẹ, nếu là có thể, con dự định ném em ấy ở nước ngoài luôn.”
Tiết Dung Chân tức giận nói: “Con dám!”
“Mẹ.” Đã đến giờ, Diệp Khuyết đứng dậy, vươn tay kéo hành lý của mình: “Tính cách lề mề của Trì Tảo Tảo chính là do mẹ dưỡng ra. Con đi đây.”
Không biết có phải anh tính chuẩn hay không, khi anh vừa mới kéo hành lý đến, Trì Tảo Tảo đã từ trên lầu đi xuống.
Cô nhanh chóng chào hỏi Tiết Dung Chân: “Mẹ, mẹ nói với cha giúp con, con và anh Diệp Khuyết đi công tác!”
Thấy Diệp Khuyết đi rồi, bà nhanh chóng đẩy Trì Tảo Tảo đi: “Mau đi đi, nếu nó dám bắt nạt con, trở về mẹ sẽ dạy dỗ nó.”
Trì Tảo Tảo nhìn Tiết Dung Chân nói: “Mẹ yên tâm, anh ấy không dám, mẹ, con đi đây.”
“Ừ!”
Trì Tảo Tảo và Diệp Khuyết ngồi xe ra sân bay, dựa vào cửa sổ xe, sửa sang đầu tóc của chính mình, thỉnh thoảng quay lại hỏi người bên cạnh.
“Ông xã, em đẹp không, đẹp không?”
Diệp Khuyết không liếc nhìn cô, trả lời luôn: “Qúa xấu!”
“Anh mới xấu!” Trì Tảo Tảo trừng anh, còn không quên khoe khoang: “Em xinh đẹp, anh đang hâm mộ, ghen tị với em, em biết, anh ghen tỵ với sắc đẹp của em.”
“…”
Cô lại bắt đầu chỉnh tóc.
Bỗng nhiên Diệp Khuyết lên tiếng: “Một lúc nữa, không được gọi bậy, ở trước mặt người ngoài, em là em gái anh, nghe rõ chưa?”