Xuyên qua đám người, Diệp Khuyết liếc mắt liền nhìn thấy, Trì Tảo Tảo đứng phía sau một người đàn ông, không ngừng đấm lưng cho cái tên đang ngồi kia.
Con mắt Diệp Khuyết nheo lại, rất dễ dàng nhận ra tên đàn ông kia là nhị công tử Đường gia, Đường Hoàn Quân.
Mắt sâu sắc trầm trầm, gương mặt tuấn tú cương nghị, nhợt nhạt tỏa ra một tầng ý lạnh.
Sắp phải thi tới nơi rồi, hai người bọn họ cũng thật là có lòng thanh thản mà!
Bên này!
Người của Vương tổng tìm tới Trì Tảo Tảo, bắt lấy cô liền hỏi: “Vừa nãy là cô kêu loạn trên táu lượn siêu tốc đúng không?"
Trì Tảo Tảo đầu óc mơ hồ, nhìn người đàn ông thô to trước mắt, vênh vang đắc ý: “Cái gì mà là kêu loạn, tôi gọi tên người đàn ông nhà tôi, liên quan gì tới anh?"
Cô chính là trong lòng không thoải mái, thật nhiều ngày đều không nhìn thấy Diệp Khuyết, nhớ anh nên càu nhàu trên tàu lượn, vậy mà lại có người tới đây nói cô kêu loạn?
"Mời đi theo tôi, đi xin lỗi Diệp tổng, bằng không ngày hôm nay, cô đừng hòng rời đi!" Khuôn mặt người đàn ông hung thần ác sát.
Trì Tảo Tảo liền phiền muộn, giương mắt vừa nhìn, thật không nghĩ tới, trong đám người cách đó không xa, vậy mà có Diệp Khuyết?
OMG! Tại sao anh ấy lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ vừa nãy cô gọi bậy, anh đều nghe được? Vì vậy bây giờ sai người đi gọi cô tới xin lỗi?
Trì Tảo Tảo nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia của Diệp Khuyết liền nắm tay Đường Hoàn Quân: “Đi, chúng ta đi!"
Đường công tử đè cái bụng lại, cả người yếu ớt nằm nhoài trên bả vai Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo đỡ anh đi đến chỗ Diệp Khuyết.
Tất cả mọi người đều cho rằng, cô là tới đây xin lỗi, ngay cả Diệp Khuyết cũng cho là như vậy.
Nhưng cô nương kia, lúc đỡ Đường công tử, đi tới bên cạnh Diệp Khuyết, thậm chí cũng không nhìn anh cái nào, tiếp tục đi về phía trước.
Người của Vương tổng còn muốn tiến lên dạy dỗ cô, nhưng không hiểu sao một cái ánh mắt của Diệp Khuyết, mạnh mẽ bức lui người của Vương tổng.
Diệp Khuyết xoay người, nhìn bóng lưng Trì Tảo Tảo dần dần rời đi, trong lòng, đủ mùi vị lẫn lộn.
Anh biết, cô đang giận mình, bởi vì ngày đó, anh nói chuyện thực sự có chút quá đáng.
Chỉ là một cô gái nhỏ, vì giận hờn anh, gặp mặt cũng không thèm bắt chuyện một tiếng sao?
Trong lòng Diệp Khuyết nặng nề, sau đó từ chối lời mời của mấy ông tổng giám đốc, một thân một mình lái xe trở về Diệp gia.
Trên một chiếc xe thể thao khác, Trì Tảo Tảo thở phì phò, liên tục nhìn chằm chằm vào ngoài cửa xe, khuôn mặt nhỏ bé trắng xám đến không có chút hồng hào.
Đường Hoàn Quân vừa lái xe vừa nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Vừa nãy gặp phải anh ấy em cũng không lên tiếng chào hỏi, lẽ nào giận dỗi anh ấy rồi?"
Trì Tảo Tảo còn canh cánh trong lòng lời Diệp Khuyết nói với cô hôm đó, Đường Hoàn Quân vừa hỏi, cô liền oan ức, quay đầu nhìn anh chằm chằm, mím môi nhỏ nói: “Anh nói đúng, anh ấy một chút cũng không thích em, mặc dù em nỗ lực thi lên đại học, anh ấy cũng sẽ không cho em đáp án mà em muốn."
Ngực cô như thắt lại, rất là khó chịu: “Anh nhìn thấy không? Lúc vừa nãy, nhiều người vây quanh anh ấy như vậy, nịnh nọt anh ấy, anh ấy giống như Thái Dương trên trời, cao cao không thể với tới, mà em, chính là một người dân bình thường, thô tục, căn bản là không xứng với anh ấy."
"..."
Hít sâu một hơi, Trì Tảo Tảo nói: “Em nghĩ kỹ rồi, sau này, em nhất định phải tìm một người rất yêu rất yêu em, chứ không muốn tìm một người mà em yêu, như vậy rất khổ, ngược lại Diệp Khuyết chắc chắn sẽ không cưới em, nên cứ thuận theo tự nhiên đi, hi vọng sau này, em có thể gặp được hoàng tử bạch mã chịu ôm ấp em trong lòng bàn tay."
"..."
Đường Hoàn Quân ở bên cạnh lái xe, trong lòng đăm chiêu.
Một hoàng tử bạch mã chịu ôm ấp cô trong lòng bàn tay?
Cô bé ngốc, nếu như em cẩn thận một chút, sẽ thật sự phát hiện, bên cạnh em có một người như vậy.