Người đàn ông khoác lên người bộ âu phục trắng tinh, dáng người thon dài thẳng tắp đứng ở đó, ngược sáng, phảng phất như cả người được phủ một tầng sương trắng, xa hoa lộng lẫy, tựa như thiên thần giáng trần.
Anh ta bước tới, từng bước một, bước tới gần cô gái xinh đẹp mặc áo cưới trắng tinh đứng đối diện.
Trì Tảo Tảo chậm rãi ngẩng đầu, đưa đôi mắt nhìn sang, nhưng khi nhìn rõ người đàn ông đối diện đang đi tới kia, cả người cô đều choáng váng.
Nhìn ngây ngốc đến nghẹn họng trân trối……
Nhìn ngây ngốc đến hô hấp ngừng trệ……
Nhìn ngây ngốc đến thân mình cứng đờ……
Cô cảm thấy, cô như là đang mơ, một giấc mơ khác xa với hiện thực bây giờ.
Cô mơ thấy cái gì?
Mơ thấy Diệp Khuyết một thân âu phục trắng tinh, từng bước một đi về phía mình, mơ thấy Diệp Khuyết trở thành chú rể, Kim Thừa Trị lại trở thành phù rể.
Mơ thấy……
Không!
Đây không phải là mơ!
Giấc mộng sẽ không chân thật như vậy.
Đây không phải là giấc mộng.
Hốc mắt Trì Tảo Tảo bỗng nhiên ẩm ướt, không thể tin được duỗi tay hung hăng véo mình một cái.
Sau khi bị cảm giác đau đớn đánh úp lại, cô mới khẳng định, đây thật sự không phải mơ.
Vì không phải mơ, cho nên người đàn ông đối diện đang đi tới kia.
Thật sự là anh.
Thật sự là anh sao?
Phản ứng lại, Trì Tảo Tảo lập tức rút tay mình ra khỏi cánh tay của Nam Cung Dặc, nhấc váy, chạy về phía người đàn ông kia.
Nhưng cô chưa từng mang giày cao gót chạy, nên bây giờ không quen, khi chạy vội bước chân trở nên không vững vàng, còn chưa chạy đến trước mặt anh, cô đã lập tức bị trẹo chân, giây tiếp theo, liền phải làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, té ngã rất mạnh trên đất.
Trong lúc cô đang lảo đảo, nước mắt chảy xuốngtheo khóe mắt, rơi vào không khí.
Nhưng cô lại nhấc lên khóe môi, nở nụ cười.
Tươi cười như vậy, thật sự buồn cười, mang theo khuôn mặt nước mắt ràn rụa, nhưng biểu tình kích động vui mừng.
Nguyên nhân là, có người vững vàng đỡ được cô.
Cô dường như có thể cảm giác được rõ ràng lòng ngực ấm áp quen thuộc của người đàn ông bên mình, tim đập lỡ nhịp, anh ôm cô, đau lòng sợ cô té ngã, sợ cô phải chịu một chút tổn thương.
Cô đã thực sự khẳng định, chính là xác nhận, người này là Diệp Khuyết.
Tức khắc, trái tim cô như bị đao cắt, nước mắt giống như trân châu, không kìm được, trào ra.
Đôi tay nhỏ bé của Trì Tảo Tảo, theo thói quen ôm bên hông anh, nước mắt lưng tròng gọi lên hai chữ, “Ông xã.”
Người đàn ông tuấn mỹ vô cùng, thân mình thẳng tắp, một thân âu phục trắng tinh được cắt may khéo léo, chính là tôn lên dáng người hoàn mỹ không tì vết của anh, làm tăng thêm vài phần tà mị.
Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt trong lòng ngực, mày hơi nhíu lại, khóe môi lại tràn ra ý cười kinh diễm động lòng người.
“Anh không đến muộn chứ?”
Nghe được được câu này của anh, Trì Tảo Tảo cảm động đến vừa khóc vừa cười, không chút nào để bụng đến tình cảnh của mình lúc này, gắt gao ôm lấy anh, tức vào sâu trong lòng ngực của anh gật đầu.
“Không muộn, không muộn, em cho rằng, em sẽ không còn được gặp lại anh nữa, em cho rằng, anh còn đang nằm ở bệnh viện, em chỉ có thể kết hôn với người khác mới có thể rời khỏi đây, đi gặp anh.”
“Ông xã, em xin lỗi, em không phải cố ý muốn cùng với người khác kết hôn, em xin lỗi.”
Sợ anh hiểu lầm mình, cô liều mạng giải thích.
Nhưng Diệp Khuyết, dáng vẻ lại không hề để bụng một chút nào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô.
“Anh biết, việc này anh sẽ không trách em, nghe lời, đừng khóc nữa, chúng ta phải hoàn thành hôn lễ trước đã, được không?”
Trì Tảo Tảo vui sướng gật đầu, “Vâng vâng!”
Hai người đang ôm nhau muốn đi tới trước mặt cha sứ, thì bị Nam Cung Dực ngăn cản.
Anh ta không biết đây là chuyện gì, tại sao một cái người xa lạ lại có thể dễ dàng thay thế vị trí của Kim Thừa Trị, rồi lại có thể khiến cho Kim Thừa Trị yên tĩnh làm phù rể.
Sắc mặt anh ta vặn vẹo, trừng mắt nhìn Kim Thừa Trị phía sau Diệp Khuyết, lạnh giọng hỏi, “Đây là chuyện gì? Anh ta là ai?”